Vô Thượng Sát Thần

Chương 1960

Lại nói tới Tiêu Phàm dẫn theo mười ba người Trọc Thiên Hồng được lựa chọn tiến vào thông đạo trong huyệt mộ, vừa đi là đã mất một canh giờ, thông đạo tối tăm, ảm đạm, không thấy được điểm cuối.

Thần sắc mọi người cực kỳ nghiêm túc, tất cả đều cảm thấy như có một loại sức mạnh kỳ lạ nào đó đang bao phủ xuống bọn họ, khiến cho họ cảm giác được một áp lực cực lớn.

Một canh giờ tiếp theo, Tiêu Phàm thỉnh thoảng cũng nhíu mày, thông đạo này cứ như không có điểm cuối vậy.

Đương nhiên, điều khiến hắn ngạc nhiên nhất là nơi này lại không hề có bất kỳ mối nguy hiểm nào, không phải đã nói là muốn có truyền thừa của Tu La Vương thì phải trải qua rất nhiều khảo nghiệm sao?

Nhưng đoạn đường đi xuống này lại quá mức thuận lợi.

Tiêu Phàm tất nhiên cũng biết trong huyệt mộ này không thể nào có cái gọi là truyền thừa Tu La Vương nhưng hắn vẫn không dám coi thường độ nguy hiểm của huyệt mộ.

Có lẽ Thần Vô Tận cũng không ngờ Tiêu Phàm có thể đi vào nơi này, đưa ra việc mở Tu La truyền thừa trong trí nhớ mà cũng không nói tới ghi chép liên quan tới cách tiến vào huyệt mộ.

Hắn chỉ biết trong này là kho báu cất giấu cả đời của Thần Vô Tận, nếu như có được một, hai thứ thì hiển nhiên không thể tốt hơn.

“Công tử, ngươi có cảm thấy hình như chúng ta vẫn luôn đi vòng quanh một chỗ hay không?” Trọc Thiên Hồn đột nhiên lên tiếng kéo lại suy nghĩ của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nghe thế thì chân mày hơi nhíu, hắn chỉ muốn tìm cửa ra của thông đạo này nên không hề nghĩ tới phương diện này.

Nhưng bây giờ Trọc Thiên Hồng nhắc nhở khiến hắn phát hiện một điểm kỳ lạ là thông đạo này quá quen thuộc, dường như bọn họ đã đi rất nhiều lần rồi.

Lấy bản đồ cấu tạo Tu La Sơn mà Nhạc Thạch đưa cho hắn ra, Tiêu Phàm xem rồi suy nghĩ một chút.

Mọi người kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, Trọc Thiên Hồng càng kinh ngạc thốt lên: “Công tử, chẳng lẽ đây là bản vẽ Vương mộ Tu La?”

“Cứ coi như thế đi!” Tiêu Phàm cũng không kiêng kỵ, tránh né bọn họ. Đã tiến vào trong Tu La Sơn rồi thì người khác có biết bản vẽ này hay không cũng không có quá nhiều ý nghĩa nữa.

Nhưng đám người kia lại không nghĩ vậy, bọn hắn vừa nghe Tiêu Phàm thản nhiên thừa nhận như vậy thì không khỏi kích động.

“Có bản vẽ này, Tu La Vương truyền thừa không thuộc về công tử thì còn có thể là của ai đây!” Kiếm La lại vuốt mông ngựa một cái.

“Kiếm La, đây là lời của ta mà!” Trọc Thiên Hồng không nhịn được mà hung dữ trừng mắt Kiếm La một cái. Kiếm La cũng học dáng vẻ của Tiêu Phàm mà nhún vai rồi cười ngây ngô.

“Dựa vào bản vẽ này không thì muốn có được truyền thừa của Tu La Vương cũng chưa chắc dễ dàng, dù gì vừa rồi chúng ta thiếu chút nữa đã đi loanh quanh một chỗ rồi!” Tiêu Phàm lắc đầu nói.

Đám người kia gật đầu, các đời người kế thừa Tu La được tiến vào trong Tu La Sơn đều không thể thành công có được truyền thừa cùa Tu La Vương, chỉ dựa vào một tấm bản đồ mà muốn lấy được thì đúng là không thể.

Tu La Vương tộc từng ấy năm tới nay cho dù không thể hoàn thiện bản vẽ cấu tạo Tu La Sơn nhưng khẳng định cũng có thể phá giải một chút.

Đột nhiên, Tiêu Phàm chỉ vào một vị trí trên bản vẽ rồi nói: “Trọc Thiên Hồng nói không sai! Chúng ta vẫn luôn xoay quanh một chỗ, nơi này là một mê cung!”

“Mê cung?” Đám người kinh ngạc, thần sắc có chút ngưng trọng, sau đó, tất cả đều phóng xuất linh hồn lực tỏa ra chung quanh.

“Vô dụng thôi!” Tiêu Phàm lắc đầu: “Nếu như sức mạnh linh hồn có thể tìm được lối ra vậy mê cung này xây lên làm gì chứ?”

Đám người gật đầu, lúc này mới phát hiện ra là linh hồn lực phóng xuất ra ngoài, còn chưa ra được khoảng cách ba trượng đã bị một sức mạnh làm tan biến.

Càng quỷ dị hơn là bốn bức tường của lối đi này còn có thể ngăn cản linh hồn lực thẩm thấu.

Chẳng lẽ vách tường của ngọn núi này được xây bằng vật liệu bất phàm gì tạo thành à?

“Không cần suy nghĩ nữa! Vách tường này chỉ là một loại nham thạch cấp chín mà thôi, có điều trên đó có điêu khắc hoa văn chằng chịt, sai đó tạo thành một cái trận pháp, cho dù là Thiên Thần cảnh cũng khó có thể đánh vỡ nó!” Tiêu Phàm liếc mắt một cái là đã nhìn thấu suy nghĩ của mọi người, giải thích cho họ.

Tiếu Thiên Dương không tin nên đánh một quyền vào vách tường nhưng mà khi cánh tay của hắn ta vừa mới chạm tới vách tường, vách tường đó đột nhiên phóng ra vài tia sáng nhỏ yếu, chặn sức mạnh của hắn ta ở bên ngoài.

Cũng chỉ trong giây lát, tia sáng nhỏ yếu đột ngột rực rỡ lên một chút, một sóng năng lượng đánh thẳng về phía Tiếu Thiên Dương.

Tiếu Thiên Dương làm sao có thể ngờ vách tường còn có thể bắn ngược sóng năng lượng, nơi này có nhiều người như vậy, hắn ta muốn tránh cũng không có chỗ.

Một tiếng “phịch” vang lên, Tiếu Thiên Dương bị sóng năng lượng đánh trúng, thân thể lùi ra sau vài bước, lục phủ ngũ tạng trong người hắn ta sôi trào.

Cả người hắn ta đâm mạnh lên vách tường phía sau, chấn hắn ta tới mức thất điên bát đảo.

Nhưng mà đây chỉ là mới bắt đầu, sau đó, vách tường phía sau lại truyền tới một làn sóng năng lượng, đánh trúng lưng hắn ta. Lần này, Tiếu Thiên Dương vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể bày thành hình chữ Đại(大) nện mạnh lên vách tường.

Sức mạnh này yếu hơn so với đợt trước đó một chút, không đủ để làm Tiếu Thiên Dương bị thương nhưng hắn ta vẫn buồn bực muốn phun máu.

Mình lại bị công kích bởi chính chiêu thức của mình, không hề có sức phản kháng. Chắc hắn ta nên vui vẻ chứ nhỉ, nhưng tại sao lại buồn bực thế này?

“Ha ha, đáng đời!” Kiếm La nhịn không mà chê cười Tiếu Thiên Dương.

Tiếu Thiên Dương có cảm giác muốn liều mạng với Kiếm La, nhưng lại bị Tiêu Phàm ngăn lại: “Các ngươi có thể đánh nhưng công kích xong sẽ bắn ngược lên người các ngươi, để cho chúng ta đi xa một chút đã!”

Tiếu Thiên Dương và Kiếm La nghe xong thì không khỏi rùng mình, vừa đánh nhẹ một cái mà đã chấn tới mức khiến họ buồn bực.

Nếu như hai người bọn họ thật sự đánh một trận vậy chẳng phải sẽ bị công kích của mình bắn ngược tới chết sao?

“Không nên xem thường mê cung này! Ta tin không ít người đã chết trong chính tay mình tại nơi này trong nhiều năm qua đấy!” Vẻ mặt Tiêu Phàm nghiêm túc hơn một chút.

Mặc dù hắn biết đây là nơi nào nhưng trên bản vẽ cũng không ghi lại phương pháp phá giải mê cung, có lẽ lão tổ Nhạc Nhân tộc lúc trước cũng không nghĩ tới có người sẽ xem hiểu mê cung.

“Vậy bây giờ chúng ta nên làm sao đây?” Tiếu Thiên Dương lo lắng hỏi, vẻ mặt của những người khác cũng có chút nặng nề.

“Nếu ngay cả mê cung này mà cũng không ra được, vậy ta còn tranh đoạt truyền thừa Tu La Vương làm chi?” Lúc này, Tiêu Phàm khẽ cười một tiếng, trong giọng nói đầy sự tự tin.

“Đúng rồi, công tử chính là hồn điêu sư cấp Thủy Tổ mà, mê cung nho nhỏ này làm sao có thể ngăn cản được bước chân của công tử!” Trọc Thiên Hồng vỗ trán, vẻ mặt mừng rỡ.

Tiêu Phàm không nhịn được trợn trắng mắt, hắn phát hiện Trọc Thiên Hồng càng ngày càng biết cách nịnh nọt.

Nhưng Tiêu Phàm đúng là đã nghĩ ra hai biện pháp: một chính là đi hết mê cung này một lần rồi cẩn thận suy tính, làm ra một bộ hồn văn đồ tương tự, đến khi đó sẽ dễ dàng đi ra ngoài.

Có điều phương pháp này rất tốn thời gia và sức lực, Tiêu Phàm trực tiếp bác bỏ.

Sau đó, hắn lại nghĩ tới một phương pháp thứ hai. Sau một khắc, Tiêu Phàm vung tay lên, mặt đất đột nhiên xuất hiện vài con chuột nhỏ, chuột nhỏ đần độn, chỉ có thể chuyển động.

“Công tử, mấy Hồn Điêu thú này có cấp bậc thấp quá! chẳng lẽ công tử muốn để bọn chúng chạy tìm lối ra sao ạ?” Tiếu Thiên Dương vẫn giữ vẻ mặt khó tin.

“Tiểu Tiếu à, tinh thần học hỏi của ngươi rất đáng được khen ngợi nhưng ngươi có thể hoài nghi người khác chứ đừng hoài nghi công tử. Coi chừng sau đó ngươi phải khóc đấy!” Trọc Thiên Hồng vừa cười nói vừa nhìn Tiếu Thiên Dương.

Tiếu Thiên Dương bĩu môi, mặc dù miệng không nói nữa nhưng trong lòng vẫn không tin Tiêu Phàm có thể làm mấy Hồn Điêu nhỏ tầm thường này tìm được lối ra.

Tiêu Phàm khẽ cười, nói với mấy ngàn chú chuột nhỏ: “Tìm lối ra đi!”

Mấy ngan Hồn Điêu thú hình chuột nhỏ nhận được mệnh lệnh của Tiêu Phàm thì lập tức phát ra âm thanh ồn ào rồi sau đó bò dọc theo hai bên lối đi.

Dáng vẻ Tiêu Phàm như đã tính trước được mà ngồi tại chỗ, im lặng chờ đợi.
Bình Luận (0)
Comment