Vô Thượng Sát Thần

Chương 20

Trong luyện võ trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn Tiêu Phàm tựa như nhìn một t ên Yêu Nghiệt, sau nửa ngày, đám người này hoàn toàn sôi trào lên.

"Làm sao có thể, Tiêu Phàm lại là Chiến Sư cảnh, không phải một tháng trước hắn chỉ mới thức tỉnh Chiến Hồn thôi sao? Chẳng lẽ hắn một mực ẩn nhẫn, chỉ chờ đến hôm nay bộc phát?"

"Ẩn nhẫn? Lại làm sao có thể ẩn nhẫn chín năm, nhất định là hắn đột phá trong vòng một tháng, một tháng liền đột phá đến Chiến Sư sơ kỳ, điều này cũng quá khủng bố đi."

"Chiến Sư sơ kỳ? Các ngươi cho rằng Chiến Sư sơ kỳ có thể đánh bại Chiến Sư đỉnh phong sao?"

Đám người mắt trợn tròn, Tiêu gia một đám Trưởng Lão cũng há hốc mồm, một tên phế vật đánh bại thiên tài, đơn giản là quá sức tưởng tượng, nhưng sự việc hi hữu kia hôm nay lại diễn ra trước mắt bọn hắn.

Thậm chí ngay cả Nhị Trưởng Lão Chiến Sư đỉnh phong cũng không phải đối thủ của Tiêu Phàm, bị Tiêu Phàm một kiếm đánh bay!

Những tên trước đó trêu chọc Tiêu Phàm hiện tại hận không tìm được cái lỗ nào đó để chui vào, nếu như Tiêu Phàm là phết vật vậy bọn hắn há không phải ngay cả phế vật cũng không bằng?

"Tự cao tự đại cho rằng mình là thiên tài, cảm giác bị người khác giẫm dưới chân thế nào?" Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường lạnh lùng nhìn hai phụ tử Tiêu Thiên cùng Nhị Trưởng Lão đang nằm trên mặt đất.

Phốc! Tiêu Thiên tức giận hộc máu, mém chút đã hôn mê.

Nhị Trưởng Lão lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm, sát cơ lộ ra, bất quá giờ phút này hắn quả thực không dám nói một lời, ánh mắt Tiêu Phàm quá là đáng sợ.

Một kiếm vừa rồi đã chấn hắn bị thương, vạn nhất đây chưa phải là cực hạn của Tiêu Phàm thì sao?

"Phế vật! Không chịu nổi một kích!" Tiêu Phàm lạnh giọng một tiếng, một mình từ từ đi xuống tỷ thí đài, hắn cũng không thèm nhìn phụ tử Tiêu Thiên một cái.

Bình thường hai cha con này đối hắn đều chua ngoa khắc nghiệt, nếu như không phải xem mặt mũi Tiêu Hàn thì Tiêu Phàm làm sao có thể tuỳ tiện buông tha hai người, ít nhất hắn cũng muốn phế đôi chân của Tiêu Thiên!

Tiêu Thiên tức giận sắc mặt trắng bệch, hắn lại bị một tên phế vật gọi là phế vật? đây không phải nói hắn ngay cả phế vật cũng không bằng sao?

"Tỷ thí đài Số 1, Tiêu Phàm thắng." Theo một đạo thanh âm vang lên, người thứ nhất trong danh sách vào vòng trong xuất hiện, ai cũng không thể ngờ người thứ nhất thắng lại là Tiêu Phàm.

Nhị Trưởng Lão đã thụ thương, Niên Hội tạm thời do Tam Trưởng Lão chủ trì, Tam Trưởng Lão nghiền ngẫm nhìn Tiêu Phàm đi xuống chiến đài, trong mắt lóe lên một tia khinh thường.

"Đồ lưu manh, không tệ, rốt cục ngươi cũng thắng." Tiểu Ma Nữ cười hì hì, một bộ dáng chỉ sợ thiên hạ không loạn nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm thần sắc bình tĩnh, con ngươi thỉnh thoảng đảo qua Tiêu U, hắn cũng

đã nghe được một chút sự tình của Tiêu U, nghe đồn là nữ nhi do Nhị Trưởng Lão thu dưỡng, coi như là tỷ tỷ của Tiêu Thiên cùng Tiêu Hàn.

Ba năm trước, Tiêu U ăn cắp một viên Hồn Tinh Ngũ Giai cùng một khỏa Thiên Niên Huyết Sâm của gia tộc rồi đào tẩu, Tiêu gia phái người truy sát, cuối cùng Tiêu U được một đệ tử từ một đại gia tộc ở Vương Đô Yến Thành tại Đại Yên Vương Triều cứu đi.

Tiêu gia không dám đắc tội gia tộc kia cũng không muốn mất đi thể diện nên thông báo ra ngoài là để cho Tiêu U đến Yến Thành tu luyện.

Chỉ là hắn cũng không ngờ tới, hôm nay Tiêu U vậy mà mang theo bốn người trở lại nơi này, hơn nữa khí tức bốn người kia rõ ràng còn mạnh hơn so với Nhị Trưởng Lão.

Nhìn thấy Tiêu Phàm đang dò xét đám người Tiêu U, Tiểu Ma Nữ mở miệng nói: "Đồ lưu manh, mấy người kia có vẻ như lai giả bất thiện(người tới không có ý tốt) a."

"Ngươi biết bọn chúng?" Tiêu Phàm nhẹ giọng hỏi, mày cau lên.

"Mấy người kia thì ta không biết, nhưng Tam Giai Hồn Thú Kim Thương Lang này hẳn là tọa kỵ chuyên dụng của Hoàng gia tại Yến Thành." Tiểu Ma Nữ nói ra, bất quá Hoàng gia trong lời nói của nàng lại không chút kiêng kỵ này.

"Yến Thành? Hoàng gia? Xem ra trò hay mới vừa mới bắt đầu a." Tiêu Phàm vẻ mặt nghiêm túc, hiển nhiên Tiêu U dựa vào Hoàng gia chống lưng phía sau, về phần tại sao nàng lại trở về Tiêu Thành thì hắn hoàn toàn khống biết gì cả.

Thời gian một nén nhang, danh sách mười sáu người thông quan cũng đã xuất hiện, mười sáu người đều có tu vi từ Chiến Sĩ trở lên.

Vòng thứ hai tỷ thí tổng cộng chia làm bốn tổ, mỗi một tổ bốn người, mỗi người cùng với ba người còn lại so đấu, ai có nhiều chiến thắng nhiều hơn sẽ tấn cấp vào vòng trong.

Tiêu Phàm bị phân vào tổ thứ nhất, cùng một tổ với hắn còn có Tiêu Hàn, Tiêu Vũ cùng Tiêu Mai, nghe Tam Trưởng Lão công bố danh sách vòng thứ hai, Nhị Trưởng Lão sầm mặt lại, nói: "Tiêu Ngạn, Tiêu Thiên con ta bại, ngươi lại đem Tiêu Hàn cùng Tiêu Phàm an bài cùng một tổ, đây là cố ý làm ta xấu mặt sao?"

Tam Trưởng Lão: Tiêu Ngạn cười cười ra vẻ kinh ngạc nói: "Nhị Trưởng Lão, lời này của ngươi không đúng, tỷ thí vòng thứ hai này là rút thăm phân tổ, cũng không phải cá nhân ta quyết định."

"Hừ, chuyện hôm nay Tiêu Văn ta nhớ kỹ." Nhị Trưởng Lão lạnh lùng nói, cũng khó trách hắn tức giận như thế, con trai thiên tài của hắn bị phế vật Tiêu Phàm này đánh bại đã để hắn mất mặt.

Nếu như Tiêu Hàn lại bại, đó há không phải nói nhi tử của Tiêu Văn hắn ngay cả phế vật cũng không bằng sao?

Nhưng mà Tam Trưởng Lão cũng không thèm nhìn hắn nữa, tiếp tục công bố: "Tổ thứ nhất, Tiêu Phàm đối Tiêu Hàn, tổ thứ hai, Tiêu U đối Tiêu Chính, tổ thứ ba, Tiêu Ly đối Tiêu Nam, tổ thứ tư, Tiêu Hải đối Tiêu Đào "

Đám người nghe vậy, ánh mắt hơi sáng lên, hai trận đầu nhất định cực kỳ hấp dẫn. Tiêu Phàm cùng Tiêu U, một người từng là phế vật, một người lại mới cường thế trở về, đao quang kiếm ảnh nhất định sẽ rất đặc sắc.

Tổ thứ ba Tiêu Nam cùng Tiêu Ly, tổ thứ tư Tiêu Hải cùng Tiêu Đào, đều chỉ thiếu mỗi Tiêu gia tiểu thiên tài Tiêu Thiên mà thôi.

Tám người nhao nhao đi đến tỷ thí đài, mọi người đều mong chờ một trận chiến của Tiêu U và Tiêu Phàm, bọn hắn rất muốn biết sau ba năm, Tiêu U đã mạnh lên bao nhiêu, cũng rất muốn biết, phế vật Tiêu Phàm gia có thể đánh bại Tiêu Thiên, thực lực chân chính của hắn sẽ đến mức độ nào.

"Ta nhận thua." Tiêu Chính nhìn Tiêu U đối diện, rất thẳng thắn liền đi xuống tỷ thí đài.

"Tổ thứ hai, Tiêu U thắng." Tam Trưởng Lão Tiêu Ngạn cười nhạt một tiếng, dường như đây là kết quả hắn đã đoán trước được.

Tiêu Hàn cười khổ nhìn Tiêu Phàm đang đứng trước mặt mình cười khổ, nói:

"Tam Đệ, không nghĩ tới ngươi ẩn tàng sâu như vậy, để Nhị Ca phí công lo lắng rồi."

Tiêu Phàm trầm mặc không nói, hắn không biết làm sao để giải thích, cũng không nhất định phải giải thích, tu vi của hắn hiện tại đúng là Chiến Sư, một trận chiến vừa rồi cũng đã chứng minh cho chiến lực của hắn.

"Ta không phải đối thủ của ngươi, ta nhận thua." Tiêu Hàn cười cười rất thoải mái đi xuống tỷ thí đài, thân thể lung la lung lay tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Tiêu Phàm nhìn qua bóng lưng Tiêu Hàn, không có mở miệng, bên trong Tiêu gia, hắn cũng chỉ có Tiêu Hàn là huynh đệ, cũng chính là nể tình Tiêu Hàn nên hắn mới không phế hai chân của Tiêu Thiên.

"Tổ thứ nhất, Tiêu Phàm thắng." Tam Trưởng Lão Tiêu Ngạn tà tà cười một tiếng tựa như âm mưu đã thực hiện được, trong lòng cười thầm nói: "Đánh bại thiên tài Tiêu Thiên? Chờ hắn gặp được Tiêu U tiểu thư liền biết cái gì gọi là thiên tài chân chính, phế vật vĩnh viễn chỉ là phế vật."

Vòng thứ hai rất nhanh liền kết thúc, điều khiến Tiêu Phàm ngạc nhiên là đối thủ nào gặp hắn cũng đều tự động nhận thua, việc này làm trong lòng Tiêu Phàm thầm nghĩ đây chắc chắn là an bài của Tam Trưởng Lão.

Nhưng mục đích của hắn là gì?

Chẳng biết tại sao trong lòng Tiêu Phàm có cảm giác rất bất an, hắn cảm giác Niên Hội lần này có chút không đúng, không chỉ tràn ngập mùi thuốc súng mà ẩn ẩn trong đó còn có mùi vị âm mưu.

Khi đến vòng thứ ba, danh sách bốn người kia tựa như làm cho hắn hiểu ra một thứ gì đó!
Bình Luận (0)
Comment