Vô Thượng Sát Thần

Chương 202

Thẻ này hữu hiệu!

Bốn chữ vô cùng đơn giản, nhưng ý vị thế nào thì tất cả mọi người rất rõ ràng, trong Hồn Thạch Tạp này có 500 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, thậm chí không chỉ có vậy.

Sắc mặt Tuyết Ngọc Long có chút không dễ nhìn, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua Huyết Yêu Nhiêu. Hắn rất muốn biết, Huyết Yêu Nhiêu rốt cuộc là ai, lại có thể xuất ra 500 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch.

Cho dù là hắn cũng không khả năng lập tức cầm được ra 500 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, càng không khả năng lúc nào cũng mang theo 500 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch trên người!

Hơn nữa, nữ tử này rõ ràng là trợ giúp Tiêu Phàm, mà Tiêu Phàm lại đứng về phe Tuyết Ngọc Hiên, như vậy, không phải nữ tử kia cùng với Ảnh Phong cũng thành kẻ địch của mình sao.

Chẳng biết tại sao, Tuyết Ngọc Long cảm giác vô cùng bực bội, hối hận lúc ấy không nghe Ngạn Huyền đề nghị.

Bách Lý Cuồng Phong khẽ cắn môi, hung hăng trừng mắt với Tiêu Phàm, cuối cùng không nói lời gì nữa. Hắn không thể nào xuất ra 500 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, cho dù 200 vạn còn khó, có tiếp tục cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

- Lão Nhị, các ngươi tiếp tục xem tiếp hai vật phẩm tới, ta đi một chút sẽ trở lại.

Tiêu Phàm cho Tiểu Kim một ánh mắt, một mình quay người rời đi.

Hung Đao vô danh lệ khí quá nặng, Niệm Niệm, Tuyết Ngọc Hiên bọn hắn căn bản tiếp nhận không được, mà Tiêu Phàm đã có chút không chờ nổi muốn lập tức luyện hóa luôn đao này.

Không bao lâu, Tiêu Phàm đi tới hậu trường Lăng Vân Thương Hội, lấy ra số phòng, lập tức một đường đi thẳng, một chuôi Hung Đao với giá trên trời tận 200 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, cái tên Tiêu Phàm sớm đã vang vọng Lăng Vân Thương Hội. Một người hầu mang theo Tiêu Phàm đi tới tầng cao nhất Lăng Vân Thương Hội.

Điều này khiến trong lòng Tiêu Phàm có chút không hiểu, mình tới lấy Hung Đao, làm sao lại được đưa tới nơi này. Với hiểu biết của hắn với Lăng Vân Thương Hội, tầng cao nhất hẳn là gian phòng Hội Trưởng Lăng Vân Thương Hội.

Là Hội Trưởng Lăng Vân Thương Hội tìm ta? Trong lòng Tiêu Phàm hơi kinh ngạc. Chỉ vì Hung Đao, Tiêu Phàm đành phải đem cái thắc mắc này kìm nén trong lòng.

- Mời vào trong.

Một người hầu cung kính nói, làm một tư thế mời, sau đó cũng không đợi Tiêu Phàm phản ứng liền xoay người rời đi.

Tiêu Phàm cau mày một cái, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn đẩy cửa phòng đi vào, tinh thần đề phòng tới cực điểm. Nếu như Hội Trưởng Lăng Vân Thương Hội muốn gây bất lợi cho hắn, hắn tất nhiên trước tiên sẽ phá cửa mà ra.

Chỉ là lúc Tiêu Phàm đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc tươi cười, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, trực tiếp kêu:

- Trầm bá?

Không sai, giờ phút này ngồi ở chỗ ngồi Hội Trưởng Lăng Vân Thương Hội chính là Hội Trưởng Lăng Vân Thương Hội của Đại Yến Vương Triều, Trầm Chấn Đào.

Tiêu Phàm không khỏi xoa xoa con mắt, một lúc sau hắn mới phát hiện bản thân không có hoa mắt.

- Thế nào, Tiêu công tử, không quen biết lão sao?

Trầm Chấn Đào hiền lành cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tựa như lại nhìn một tiểu bối yêu chiều.

- Không, Trầm bá, người làm sao cũng tới Tuyết Nguyệt Hoàng Thành?

Tiêu Phàm lắc đầu kinh ngạc nói, có điều hắn rất nhanh hiểu rõ, chắp tay nói:

- Chúc mừng Trầm bá thăng chức.

Rất hiển nhiên lúc này Trầm Chấn Đào đã không phải Hội Trưởng Lăng Vân Thương Hội của Đại Yến Vương Triều, mà là Hội Trưởng Lăng Vân Thương Hội của Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, địa vị đơn thuần có thể nói là phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

- Tiểu tử ngươi.

Trầm Chấn Đào cười cười lật tay lại, một cái hộp sắt đen đã xuất hiện ở trên bàn hắn, ngay sau đó, một cỗ cực kỳ khí tức cuồng bá hung lệ dập dờn xuất hiện, Tiêu Phàm cảm giác toàn thân lông tóc dựng đứng.

Chỉ một thoáng, toàn thân Tiêu Phàm tản ra một cỗ khí tức huyết sắc, sát khí cuồn cuộn bắn ra, ngoài thân hắn ngưng tụ thành một bộ áo giáp màu đỏ ngòm đem cái khí tức hung lệ kia toàn bộ ngăn cản bên ngoài.

- Vốn dĩ ta còn muốn thuyết phục ngươi không cần sử dụng đao này, nhưng hiện tại xem ra thì không cần nữa.

Trong mắt Trầm Chấn Đào lóe lên một tia kinh ngạc.

Giờ phút này trên người Tiêu Phàm phát ra sát khí, uy thế cũng không yếu hơn so với Hung Đao một chút nào.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi, đi từng bước một tới hộp sắt đen. Cái hộp sắt đen kia đột nhiên rung rung, từng đạo khí lãng hắc sắc từ trong hộp sắt đen gào thét ra.

- Ầm!

Một tiếng nổ vang, hộp sắt đen rốt cục không tiếp nhận được cái khí lãng hắc sắc liền trực tiếp hóa thành tro bụi. Tại trước người Trầm Chấn Đào, một chuôi trường đao pha tạp vết rỉ lơ lửng, quanh thân hắc khí lượn lờ, khí phách trấn áp.

Có điều, Tiêu Phàm lại không có bất kỳ e ngại gì, quanh thân hắn cũng chầm chậm hiện lên từng sợi sương mù màu đen, đỉnh đầu càng lơ lửng một đạo hắc sắc hư ảnh, khí tức u sâm trong nháy mắt bao phủ cả phòng.

Trầm Chấn Đào kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt lộ ra một tia kinh hãi, giờ phút này khí tức trên người Tiêu Phàm phát ra lại cực kỳ giống cái Hung Đao màu đen kia.

Nếu như không phải Trầm Chấn Đào xác định cái Hung Đao này là Lăng Vân Thương Hội ngẫu nhiên có được, hắn sẽ nghĩ Tiêu Phàm vốn dĩ là chủ nhân Hung Đao.

Ba!

Đột nhiên, một bàn tay Tiêu Phàm níu lại Hung Đao hắc sắc, chỉ một thoáng, sương mù màu đen cuồn cuộn bao phủ Tiêu Phàm, giống như một cái kén tằm đen, chậm rãi từng bước xâm chiếm Tiêu Phàm.

- Đến ý chí Tu La Kiếm đều ép không được ta, bằng ngươi cũng không được!

Tiêu Phàm lộ ra một tia hung ác, U Linh Chiến Hồn đột nhiên tản ra khí tức cuồng bạo, từ trong ra ngoài chậm rãi áp chế lệ khí Hung Đao xuống.

Cả hai tựa như tại tiến hành tranh đấu gian nan, có điều Tiêu Phàm rõ ràng đang chiếm thượng phong, sương mù màu đen trên Hung Đao chậm rãi biến mất.

- Ý chí thật cường đại.

Trong lòng Trầm Chấn Đào run lên, Hồn Lực bao phủ cả phòng ngăn chặn khí thế hung ác của một người một đao.

Khoảng thời gian hơn nửa chén trà nhỏ, hắc khí phía trên Hung Đao rốt cục chậm rãi biến mất, thật giống như bị Hung Đao nuốt mất, vết rỉ pha tạp vậy mà quỷ dị tróc ra làm lộ đao thể hắc sắc.

Ẩn ẩn có thể nhìn thấy bên trong sương mù màu đen kia, có một chút Ma Ảnh đang loạn vũ, giương nanh múa vuốt khiến người ta tê cả da đầu.

Hào quang màu đen lóe qua đôi mắt Tiêu Phàm, trong màu đen kia còn lộ ra một tia huyết sắc.

Tiêu Phàm vận chuyển một tia Hồn Lực, chỉ một thoáng, Hung Đao tỏa ra sương mù màu máu đen, một cỗ khí thế sắc bén xuyên suốt bắn ra, cách đó không xa Trầm Chấn Đào đều bị đẩy lui mấy bước.

- Đao tốt!

Tiêu Phàm hài lòng nhìn Hung Đao, kéo thử đao ra, đột nhiên con ngươi rơi vào trên chuôi Hung Đao, hai chữ cứng cáp hữu lực in vào trong mắt hắn.

- Đồ Lục?

Tiêu Phàm nhìn hai chữ kia, không khỏi mị mị hai mắt.

Hai chữ này thật đúng là không phải bá đạo bình thường! Chẳng biết tại sao, trong lòng Tiêu Phàm có một thanh âm nói cho hắn biết, đao này cực kỳ bất phàm, có lẽ không kém Tu La Kiếm.

- Xem ra Lăng Vân Thương Hội ta cũng có lúc không có mắt nhìn đi.

Trầm Chấn Đào cười khổ một tiếng, với tầm mắt của hắn, thế nào lại nhìn không ra đao này trân quý.

Tiêu Phàm cười cười, thu hồi Đồ Lục đao, không có ý tứ nhìn Trầm Chấn Đào, trong tay chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ba miếng Hồn Thạch Tạp, cười nói:

- Trầm bá, nơi này có hơn hai trăm vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, làm phiền ngươi thay ta trừ tiền.

- Không cần, lần trước ngươi rời Yến Thành ta quên nói cho ngươi biết, Hồn Dịch của ngươi luyện đã truyền khắp Tuyết Nguyệt Hoàng Triều và Thập Nhị Đại Vương Triều, trong một tháng liền bán được 8000 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch, chỗ tiền còn lại cứ trừ vào chỗ ta là được.

Trầm Chấn Đào cười cười.

- A?

Tiêu Phàm hơi kinh ngạc, đây thực sự là niềm vui ngoài ý muốn, sau đó lại hỏi:

- Trầm bá, sao người tới Tuyết Nguyệt Hoàng Thành?

- Lúc này nói rất dài dòng.

Trầm Chấn Đào cảm thán một hơi, trong mắt lại lộ ra một tia kiên quyết.

MềuSiuBự - VạnYênChiSào -
Bình Luận (0)
Comment