Vô Thượng Sát Thần

Chương 377

- Như ngươi mong muốn!

Tiêu Phàm ngừng bước chân, xách ngược lấy Tu La Kiếm, áo bào vũ động, tóc đen bay lên, lẳng lặng chờ Thiên Tàn xuất kiếm.

Thần sắc Thiên Tàn cứng lại, ngay từ đầu hắn một mặt tự tin, nhưng mà sau khi cùng Tiêu Phàm giao thủ, hắn mới biết Tiêu Phàm đáng sợ đến cỡ nào.

Trừ cùng Phong Lang chiến đấu một trận kia, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được không cách nào khống chế được cục diện.

Tiêu Phàm mỗi một kiếm nhìn như đơn giản vô thường, bình thường vô cùng, thế nhưng lại đại xảo bất công, hơn nữa mỗi một kiếm uy lực phát huy đến cực hạn.

Loại cảm giác này mới là đáng sợ nhất.

Trong chiến đấu học tập

chiến kỹ của đối thủ, điểm này càng làm cho Thiên Tàn cảm giác được một loại vô vọng. Loại người này, ai cũng không biết át chủ bài cuối cùng của hắn là gì.

Hắn gặp chiêu phá chiêu, tá lực đả lực, ngươi căn bản không biết hắn lúc nào đột nhiên bạo khởi, cũng không biết lúc nào đột nhiên cho ngươi một kích trí mạng.

Hơn một năm nay, trong 99 trận chiến đấu Thiên Tàn gặp qua không ít người, có người vừa lên liền diễu võ giương oai, ngang ngược càn rỡ, có người vừa lên liền giương cung bạt kiếm, xuất thủ vô tình, còn có người ra vẻ bình tĩnh nhưng thực lực thường thường.

Nhưng!

Tiêu Phàm lại cho hắn một loại cảm giác hư vô phiêu miểu, nếu như đem tu sĩ khác so sánh thành con mồi, vậy hắn chính là thợ săn duy nhất, cục diện đã bị hắn khống chế trong tay.

Tu luyện lâu như vậy đến nay còn chưa bao có người cho hắn loại cảm giác chấn động đến linh hồn như thế, Tiêu Phàm chính là người đầu tiên.

Thiên Tàn hít sâu một hơi, chỉ một thoáng, đỉnh đầu hắn hiện lên một đạo thanh sắc quang mang, một chuôi thanh sắc trường kiếm to lớn lơ lửng trên đỉnh đầu, Hồn Lực quay cuồng giống như một đóa thanh liên đang nở rộ.

Lấy Thiên Tàn làm trung tâm, từng đợt gợn sóng màu xanh khuếch tán ra. Áo bào cổ động, tay áo bay múa trong hư không, khí thế không ngừng tăng lên.

Một màn này làm đám người có loại ảo giác Thiên Tàn chính là một chuôi tuyệt thế thần kiếm, chỉ là không có ra khỏi vỏ mà thôi. Hiện tại, hắn đang chuẩn bị phóng thích bản thân.

Phàm là người quan sát Thiên Tàn chiến đấu, còn chưa bao giờ có người thấy hắn thi triển qua lực lượng Chiến Hồn, hôm nay là lần thứ nhất nhìn thấy.

Bởi vì đối thủ đối diện

Thiên Tàn đủ mạnh!

- Bát Phẩm Chiến Hồn Thanh Liên Kiếm! Khó trách hắn cường đại như thế, kiếm quyết căn bản là vì hắn chế tạo riêng.

Đám người bỗng nhiên đứng dậy, khẩn trương tới cực điểm.

Rất nhiều người nắm chặt nắm đấm, lòng bàn tay thấm ra từng tia mồ hôi, bọn hắn tựa như chính mình đang lâm kỳ cảnh.

Cũng có người thay Tiêu Phàm lau một vệt mồ hôi lạnh, một kiếm này vẻn vẹn khí thế liền cuồn cuộn khiếp người như thế. Sau khi một kiếm vung ra, phía dưới Chiến Hoàng có ai có thể ngăn cản được?

Cảm nhận được cỗ khí thế kia, Tiêu Phàm cau mày một cái, một cỗ lực lượng khổng lồ thôi động hắn, khiến bộ mặt hắn có chút vặn vẹo.

Cũng đúng lúc này Tiêu Phàm động, toàn thân tỏa ra một loại năng lượng huyền diệu ba động, một cỗ khí tức tử vong hủy diệt quét sạch giữa thiên địa.

Phía trên chiến đài, thiên địa một mảnh tiêu sát.

- Thiên Địa Hữu Khuyết, bất luận kiếm chiêu gì đều có khuyết điểm, một kiếm ta đây tên là Thiên Tàn Địa Khuyết!

Thiên Tàn chậm rãi nâng kiếm trong tay, một chút thanh sắc quang mang từ mũi kiếm chiếu xạ.

Thanh sắc quang mang càng lúc càng lớn, ngưng tụ thành một vòng xoáy kiếm khí thật lớn, trong nháy mắt đem Tiêu Phàm bao phủ ở bên trong, cũng bao gồm bản thân hắn.

Vòng xoáy càng ngày càng nhiều, cơ hồ đem cả tòa chiến đài bao phủ trong đó, đám người trên khán đài đã không thấy rõ sự việc bên trong.

- Phốc phốc!

Rất nhiều người dùng Hồn Lực dò xét cũng bị một cỗ kiếm khí sắc bén xoắn nát, tự thân còn nhận phản phệ, không ngừng ho ra máu.

- Đại ca, công tử!

Phong Lang đứng dậy, nắm đấm nắm vang lên kèn kẹt, một cỗ lệ khí ngập trời kém chút bạo phát đi ra, lại bị hắn ép xuống dưới.

Ken két!

Chiến đài vỡ nát, loạn thạch bay tứ tung hướng trên khán đài kích xạ đi. Cũng đúng lúc này, mấy đạo thân ảnh xuất hiện ở biên giới chiến đài, lấy tay vung lên, từng đạo hồng mang phóng lên tận trời, đem chiến đài cùng thính phòng ngăn cách.

Khán giả bị dọa ra chảy ra mồ hôi lạnh, kém chút ngồi sập xuống đất.

Bên trong vòng xoáy màu xanh, Tiêu Phàm cùng Thiên Tàn cách không tương vọng, bên trong không trung vô số Thanh Liên nở rộ, một đóa, hai đóa, ba đóa... Thanh Liên càng ngày càng nhiều, hướng bốn phía nghiền ép Tiêu Phàm.

Hồn Lực Tiêu Phàm liếc nhìn bốn phía, hư không cơ hồ bị vô số kiếm liên bao phủ, lấy nhãn lực hắn tự nhiên nhìn ra mấy đường có thể chạy trốn.

Nhưng mấy đường chạy trốn này lại cho hắn một loại cảm giác càng thêm nguy hiểm.

Một khi tiến vào bên trong, nghênh đón hắn tuyệt đối chỉ có tử vong.

- Hay cho một chiêu Thiên Tàn Địa Khuyết, nhìn bề ngoài đâu đâu cũng có sơ hở, nhưng bên trong sơ hở khắp nơi đều là hung hiểm.

Trong lòng Tiêu Phàm ngưng tụ.

Hắn cảm nhận thật sâu được một kiếm đáng sợ này. Thiên Tàn nhìn rất thấu, bất luận chiến kỹ gì đều cũng sẽ có sơ hở, nhưng nếu đem những sơ hở này lợi dụng, ứng phó địch nhân càng thêm dễ dàng.

Cái này đúng loại cảm giác gậy ông đập lưng ông, bởi vì vô số kiếm liên cũng không phải người bình thường có thể ngăn trở, một khi bị kiếm liên bao phủ tuyệt đối sẽ bị xé thành cặn bã.

Cho nên phần lớn người đều sẽ lựa chọn chạy trốn, nhưng họ lại không biết những sơ hở kia là Thiên Tàn cố ý bạo lộ ra.

Hắn không sợ ngươi chạy trốn, chỉ sợ ngươi không trốn!

May mắn Tiêu Phàm lĩnh ngộ được Sát Ý, những Thanh Sắc Kiếm Liên đó tạm thời không áp chế được thân thể hắn, nhưng chỉ như thế cũng không phải biện pháp.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm chậm rãi nâng Tu La Kiếm trong tay lên, triệt hồi sát khí bốn phía, toàn bộ ngưng tụ trên Tu La Kiếm.

Tu La Kiếm rung động kịch liệt, sát khí bàng bạc phát ra quang mang hừng hực, một cỗ khí tức hủy diệt tử vong khắc nghiệt tràn ngập tỏa ra.

Tiêu Phàm tóc dài phiêu động, bốn phía vô số kiếm liên trên người hắn nổ tung, kiếm khí cắt vỡ thân thể hắn, bất quá con ngươi hắn thanh minh vô cùng, có cũng chỉ là một cỗ sát ý lạnh như băng.

- Diệt!

Tiêu Phàm quát nhẹ một tiếng, ầm, thân thể đột nhiên biến mất, hư không bị vô số Thanh Sắc Kiếm Liên chôn vùi, lúc Tiêu Phàm xuất hiện lần nữa đã đi tới trước người Thiên Tàn.

Tu La Kiếm từ phía sau nhô ra, một kiếm xuyên qua lồng ngực Thiên Tàn.

Ánh mắt Thiên Tàn lộ ra vẻ kinh hãi, cúi đầu nhìn ngực bị một kiếm xuyên qua, run giọng nói:

- Đây là kiếm chiêu gì?

- Vô Tình Nhất Kiếm!

Con ngươi Tiêu Phàm băng lãnh tới cực điểm, loại lạnh này khiến Thiên Tàn đều phát run.

Một kiếm này Tiêu Phàm đem tất cả phòng ngự biến thành công kích, bản thân hắn giờ phút này cũng chẳng tốt đẹp gì, máu me khắp người đã trở thành huyết nhân, toàn thân trên dưới nhiều chỗ lộ ra bạch cốt âm u.

- Hay cho một chiêu Vô Tình Nhất Kiếm, đối với bản thân vô tình, đối với địch nhân càng thêm vô tình.

Thiên Tàn cười khổ một tiếng, trường kiếm tay trái chuẩn bị huy động, cuối cùng vẫn hạ xuống.

Thân thể hắn rung động, bởi vì trong tay Tiêu Phàm xuất hiện nửa khối huyết sắc ngọc bội, một cỗ sát khí ngút trời lần nữa bộc phát ra, trường kiếm trong tay rơi vào cổ Tiêu Phàm.

- Phong Lang không chết!

Tiêu Phàm thản nhiên nói, không có mảy may e ngại, bất quá trong lòng hắn cũng khẩn trương tới cực điểm, bởi vì hắn không muốn giết chết Thiên Tàn, nhưng Thiên Tàn chưa hẳn sẽ không giết chết hắn.

Thanh sắc kiếm cuối cùng vẫn dừng lại, không có tiếp tục trảm xuống, con ngươi Thiên Tàn rung động, vằn vện tia máu:

- Hắn thực còn sống? Sống sót là tốt rồi, sống sót là tốt rồi!

Thiên Tàn cười ha ha một tiếng, cười có chút buồn bã, trong tay buông trường kiếm ra, hướng về hư không rơi xuống, bất quá lại bị Tiêu Phàm lấy tay bắt lấy, thu nhập vào bên trong Hồn Giới.

- Nếu ngươi muốn gặp hắn, hiện tại phải chết một lần!

Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra một tia tàn nhẫn, trong tay hắn đột nhiên thêm ra ba cây ngân châm dài, lấy tay đánh vào bên trong người Thiên Tàn.

Thiên Tàn phun ra mấy ngụm máu tươi liền không bất động không có âm thanh.

MềuSiuBự - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment