Vô Thượng Sát Thần

Chương 464

Nhìn thấy Nhất Tử không hình dạng gì nữa, toàn trường một mảnh tĩnh mịch, đến cả cây kim rơi cũng nghe tiếng!

Chậm rãi, Sát Lục Huyết Hải kia biến mất, lập tức lộ ra thân ảnh Tiêu Phàm, tóc đen dày đặc đón gió loạn vũ, giống như cái thế Ma Tôn, cũng như tuyệt thế Sát Thần.

Con ngươi băng lãnh đen kịt gắt gao nhìn chằm chằm Long Tiêu ở đối diện, dù ai cũng không cách nào tưởng tượng, giờ phút này Tiêu Phàm đáng sợ đến cỡ nào.

Tất cả những thứ này đều bởi vì câu nói kia của tu sĩ Đại Long, hạ nhục Tiêu Phàm hắn!

Giết người chẳng qua cũng chỉ là đầu chạm đất, dù là tu sĩ cấp thấp cũng có sự ngông nghênh và khí tiết của mình, Tiêu Phàm một người ngạo khí như thế, lại có thể nào dễ dàng tha thứ khi bị lăng nhục?

Chẳng qua mọi người cũng biết rõ, người như Tiêu Phàm lại có ai dám lăng nhục?

Phải một lúc sau, ánh mắt đám người lúc này mới nhìn thấy Nhất Tử trong tay Long Tiêu, Nhất Tử máu me khắp người, nhiều chỗ bạch cốt sâm sâm, hoàn toàn không còn hình dạng gì nữa.

Chỉ có đôi tròng mắt kia, vằn vện tia máu, băng lãnh tới cực điểm, hắn hận không thể đem Tiêu Phàm ăn sống nuốt tươi!

- Tiêu Phàm, ngươi thực sự quá tàn nhẫn!

Long Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm nói.

Tiêu Phàm mặt không biểu tình, lúc nên vô tình thì hãy vô tình! Nên tàn nhẫn, thì hãy tàn nhẫn!

Hắn sẽ không hạ thủ lưu tình, cũng sẽ không mềm yếu vô dung!

Đây chính là hắn Tiêu Phàm, sự tình hắn quyết định cho tới bây giờ chưa từng hối hận.

- Tàn nhẫn? người Đại Long ngươi muốn lấn ta, lăng nhục ta, thì không phải tàn nhẫn sao? Ta giết người Đại Long các ngươi, liền kêu tàn nhẫn ư?

Thần sắc Tiêu Phàm lạnh như băng nói.

Cái thế giới này chính là tuyệt tình như vậy, tàn khốc như vậy.

Thực lực thấp, cũng chỉ có chết, sau khi chết không còn ai sẽ nhớ tới sự tồn tại của hắn.

Chỉ có thực sự lớn mạnh mới có thể nhận được sự công nhận từ mọi người, nếu như hắn chỉ là Chiến Vương cảnh, hắn muốn tàn nhẫn cũng tàn nhẫn không nổi.

Long Tiêu nhất thời không biết nói gì, nếu như không phải tu sĩ Đại Long muốn làm khó dễ Tiêu Phàm trước thì Tiêu Phàm cũng sẽ không trong nháy mắt bộc phát ra sức chiến đấu siêu cường đến vậy.

Chính là bởi vì tu sĩ Đại Long chọc giận Tiêu Phàm, Tiêu Phàm mới có thể đáng sợ đến như thế, muốn trách cũng chỉ có thể trách tu sĩ Đại Long cùng Nhất Tử.

- Hừ!

Long Tiêu hừ lạnh một tiếng, mang theo Nhất Tử bay đi.

- Người Đại Long thực sự là quá vô sỉ, nếu như thực lực Tiêu Phàm không đủ mạnh, các ngươi chẳng lẽ sẽ bỏ qua hắn?

- Gặp qua người vô sỉ nhiều rồi nhưng chưa thấy qua vô liêm sỉ như vậy, theo ta thấy Đại Long Đế Triều về sau nên gọi là Vô Sỉ Đế Triều, cũng không sợ mất mặt xấu hổ.

- Người như vậy thì nên giết, sĩ khả sát bất khả nhục, muốn khó dễ người Đại Ly ta, thì phải trả giá bằng sinh mệnh!

Vốn dĩ Tu Sĩ Đại Ly cũng không ưa Tiêu Phàm, nhưng mà hôm nay Tiêu Phàm mang cho Đại Ly không ít thể diện, điều này khiến bọn hắn không khỏi xem trọng Tiêu Phàm hơn.

Thậm chí còn có không ít người bắt đầu nịnh nọt Tiêu Phàm, tại Chiến Vương cảnh đều không làm gì được Tiêu Phàm, đột phá Chiến Hoàng cảnh, Tiêu Phàm đã trở thành tồn tại khiến đại bộ phận tu sĩ cùng tuổi phải ngưỡng vọng.

Tiêu Phàm trầm mặc không nói, cũng không có dự định tiếp tục giết Nhất Tử, đối với thực lực Long Tiêu hắn có chút nhìn không thấu.

Nếu Long Tiêu đã xuất thủ bảo trụ Nhất Tử, hắn muốn giết Nhất Tử tất nhiên phải bước qua Long Tiêu, hắn vừa mới đột phá Chiến Hoàng cảnh, chênh lệch cùng Long Tiêu không nhỏ.

Đương nhiên, nếu như Long Tiêu muốn tìm hắn để gây sự, Tiêu Phàm hắn cũng không hề sợ hãi.

Dù sao, lúc nãy cũng chưa phải giới hạn cuối cùng của hắn, hắn còn chưa có thi triển lực lượng U Linh Chiến Hồn, thậm chí một át chủ bài lớn như Vô Tận Chiến Hồn cũng còn chưa mảy may động đến.

Nếu như không phải muốn dùng Nhất Tử đến ma luyện bản thân, Tiêu Phàm cũng sẽ không bị áp chế gian nan như vậy.

- Hô!

Thân hình Tiêu Phàm lóe lên, trong nháy mắt rơi trên quảng trường, mặt hướng về mười mấy tu sĩ Đại Long, Tiêu Phàm chậm rãi đi qua.

- Tiêu Phàm muốn làm cái gì?

Đám người kinh ngạc nhìn xem Tiêu Phàm, không biết Tiêu Phàm có ý gì.

Chẳng lẽ hắn còn muốn tiếp tục cùng tu sĩ Đại Long Sinh Tử Chiến hay sao?

Tiêu Phàm không nhìn tất cả mọi người ở bốn phía, đi đến phía trước chỗ ngồi thứ 10, chỗ ngồi thứ mười một là chỗ Bát Tử bị Bàn Tử chém giết, cái chỗ ngồi thứ tư là của Nhất Tử.

Không cần nghĩ cũng biết, chỗ ngồi thứ 10 hẳn kêu là Thất Tử.

- Tiêu Phàm, xin chiến!

Tiêu Phàm đột nhiên làm một cái lễ xin chiến tiêu chuẩn.

Con ngươi đám người co lại, Tiêu Phàm còn muốn tiếp tục chiến đấu?

Tiêu Phàm, xin chiến!

Ngắn ngủi bốn chữ, âm vang hữu lực, nói năng có khí phách, vang vọng thật lâu trong hư không.

Đại Ly Đế Triều nhìn bóng lưng kia gầy yếu nhưng lại vô cùng vĩ ngạn, trong lòng phức tạp không thôi.

Tên hắn là Tiêu Phàm!

Trong lòng đám người cảm thán, những kẻ đã từng vụng trộm vũ nhục Tiêu Phàm, tu sĩ Đại Ly Đế Triều từng châm chọc Tiêu Phàm, trong mắt lóe lên một tia xấu hổ.

So với Tiêu Phàm, bọn hắn có là cái gì? Tại Chiến Hồn Học Viện lục đục với nhau, ngươi lừa gạt ta.

Có bản lĩnh thì cùng người Đại Long Đế Triều liều đi, đó mới gọi là anh hùng hảo hán!

Chúng ta là tu sĩ, phải sống cuộc sống khoái ý ân cừu!

Các ngươi lúc nãy không phải khiêu khích tu sĩ Đại Ly ta sao? Hiện tại Tiêu Phàm liền bắt đầu ăn miếng trả miếng.

Cổ ngữ có nói, quân tử báo thù 10 năm không muộn, nhưngTiêu Phàm báo thù lại không chờ qua một đêm.

Hiện tại Tiêu Phàm xin chiến, các ngươi lại làm gì vậy?

Sắc mặt Thất Tử âm trầm đáng sợ, tất cả người Đại Long Đế Triều đều khó coi tới cực điểm, ngay cả Ngũ Tử đều bị Tiêu Phàm chém, Nhất Tử thiếu chút nữa cũng bị ngược sát, Thất Tử làm sao có thể là đối thủ Tiêu Phàm?

Bảy người ngồi ở dưới Thất Tử lại thở nhẹ một hơi, nếu như mục tiêu Tiêu Phàm xin chiến là bọn hắn, bọn hắn phải nên làm như thế nào?

Một điều mà bọn họ không nghĩ đến, vì sao Tiêu Phàm không cùng bọn hắn xin chiến, chỉ có số ít người nghĩ đến việc này, bởi vì những người này ngay cả tư cách để Tiêu Phàm xin chiến đều không có!

- Tiêu Phàm, có bản lĩnh xin chiến Đại Đế Tử đi, gây khó dễ kẻ nhỏ yếu hơn ngươi, thì tính là thứ gì?

Tu sĩ Đại Long Đế Triều la ầm lên.

Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn phương hướng nguồn thanh âm phát ra, người nơi đó bọ dọa đến sắc mặt phát xanh, tất cả đều cúi đầu, không dám đối mặt Tiêu Phàm.

- Không chiến!

Đệ Thất Tử khẽ cắn môi, nắm đấm nắm vang lên kèn kẹt, trên trán gân xanh ngọ nguậy giống như con sâu vậy.

Chiến? Tuyệt đối là một con đường chết, Long Tiêu mặc dù cứu Nhất Tử, nhưng chưa chắc sẽ cứu Thất Tử hắn.

Dù sao Ngũ Tử đều chết trong tay Tiêu Phàm, hơn nữa còn là bị một kiếm chém giết, hắn đi lên hẳn phải chết không nghi ngờ!

Thế nhưng nếu không chiến, đối với hắn lại là điều nhục nhã lớn nhất, chỉ là trước sự sống và cái chết, hắn không thể lựa chọn.

Khiến đám người kinh ngạc là, Tiêu Phàm cũng không có bức bách Đệ Thất Tử, lập tức đi đến phía trước chỗ ngồi thứ chín, hai tay ôm quyền, nói: - Tiêu Phàm, xin chiến!

Lục Tử lông mày nhíu lại, sắc mặt so với Thất Tử chẳng tốt đẹp hơn, lui cũng không phải, vào cũng không xong.

Sắc mặt Long Tiêu tái nhợt vô cùng, nhưng cũng không dám cao ngạo và coi thường như trước đó nữa, Tiêu Phàm này không phải loại lương thiện gì, đây không phải đang xin chiến, mà là đang lăng nhục tu sĩ Đại Long mà.

Tu sĩ Đại Ly Đế Triều tựa như điên tiết lên, kích động, nhiệt huyết tăng vọt, bọn hắn không nghĩ tới Tiêu Phàm không chỉ có xin chiến Thất Tử, lại còn xin chiến Đệ Lục Tử.

Đây chẳng phải là muốn hạ nhục lần lượt hết từng người sao sao? Rất nhiều người trong lòng âm thầm đặt xuống quyết tâm, về sau đắc tội ai cũng không thể đắc tội sát thần Tiêu Phàm này được, đánh mặt đánh quá ác.

- Không chiến!

Đệ Lục Tử xanh mặt, cơ hồ dùng hết toàn lực hô lên hai chữ.

Tiêu Phàm tựa như đã sớm đoán được kết quả này, cũng không tức giận, chậm rãi hướng về chỗ ngồi thứ bảy, đi tới trước mặt Tứ Tử, ôm quyền nói:

- Tiêu Phàm, xin chiến!

Khóe miệng đám người giật một cái, cái tên Tiêu Phàm này thực sự là hung ác quá, đây chẳng phải là muốn người lăng nhục Đại Long Đế Triều sao?

MinhLâm - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment