Vô Thượng Sát Thần

Chương 470

Vô số đao khí sắc bén bay ra, mỗi một kích đều đủ trí mạng.

Tiêu Phàm căn bản không kịp chạy trốn, trong nháy mắt bị vô số đao khí sắc bén bao phủ tại chỗ.

- Oanh!

Trong không khí phát ra một tiếng nổ lớn, kiếm khí, đao khí thiếu chút nữa xé rách hư không, quang mang chói lọi như là pháo hoa nở rộ, trong đêm tối cực kỳ bắt mắt.

Xung quanh bốn phía nổ lớn, có hơn mười ba đạo thân ảnh, tất cả mười ba người đều mặc áo bào đen, không nhìn thấy rõ khuôn mặt, mỗi người đều phát ra hàn ý băng lãnh và sát khí.

Cẩn thận quan sát, có thể cảm nhận được một cỗ sát khí nồng đậm trên người mỗi người, hiển nhiên đều đã trải qua giết chóc rất nhiều lần.

- Hừ, cũng chỉ được như vậy!

Một tên hắc y nhân lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói đều là vẻ khinh thường.

- Nhiệm vụ hoàn thành, giải tán!

Một hắc y nhân khác khẽ quát một tiếng, mười ba người chuẩn bị giải tán.

- Thiên Địa Tiêu Sát!

Đúng lúc này, một tiếng nói lạnh lùng vang lên trong không khí, chỉ thấy một đạo hắc ảnh từ trong hư vô xuất hiện, phiêu nhiên nhẹ nhàng, nhưng lại mang sát khí nồng đậm, cả người nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.

Từng đạo huyết sắc quang mang xuất hiện trên người hắn, ngưng tụ thành một mảnh huyết hải, kiếm khí sắc bén xẹt qua không khí đánh về hướng mười ba người.

- Giết hắn, hắn không chết!

- Làm sao có thể?

Mười ba tên hắc y nhân kêu to, tất cả mọi người không chút do dự xuất thủ, mười ba người giống như đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng không hề sợ hãi, ngược lại hung quang chợt lóe.

Bóng đen ở phía đối diện lộ nét cười băng lãnh, hắn cũng kinh ngạc trước thực lực của mười ba tên hắc y nhân kia, đây là mười ba tên Chiến Hoàng cường giả, tới đây chỉ vì muốn giết chết Tiêu Phàm hắn.

Nếu như không phải kịp thời thi triển Phiêu Miểu Thần Tung, kịp thời thuấn di, Tiêu Phàm hắn quả thực là chết không chút nghi ngờ.

Dù sao, không có tu sĩ Chiến Hoàng cảnh nào có thể chính diện chịu được mười tu sĩ hợp lực đánh lén.

- Hồng Trần Tiếu!

Thân thể Tiêu Phàm lóe lên, Tu La Kiếm lóe sáng, một đạo ánh sáng màu bạc sắc bén xẹt qua không khí, phát ra một tiếng vang rất nhỏ, đó là tiếng xé rách không khí, giống như tia chớp lại giống như lôi điện, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.

Phốc!

Lôi đình một kích, trực tiếp giết chết một người, máu tươi bắn ra khắp không khí, nhưng Tiêu Phàm cũng không dám dừng lại, bởi vì hắn phát hiện mình bị Hồn Lực của mười hai người khác khóa chặt.

- Mười ba người Chiến Hoàng cảnh, chỉ vì giết chết một tên Chiến Hoàng sơ kỳ như ta, không biết ai lại ra tay hào phóng như vậy?

Tiêu Phàm nhe răng cười nhìn mười ba người đối điện, con ngươi sắc bén băng lãnh, giống như con dã thú khát máu.

- Một người chết mà thôi, không cần thiết phải biết nhiều như vậy.

Một hắc y nhân mở miệng không mang theo bất cứ một chút cảm tình nào, đánh thẳng về phía Tiêu Phàm.

Bọn họ chỉ muốn lập tức giết chết Tiêu Phàm, bởi vì đánh nhau ở đây tiếng vang rất lớn, sẽ kinh động đến rất nhiều người.

- A, ngươi nói không sai, một người chết mà thôi, biết thì sao chứ?

Ánh mắt Tiêu Phàm từ từ lạnh xuống, cho dù là ai sai sử bọn họ, trong mắt Tiêu Phàm, bọn họ cũng chỉ là đám người đã chết mà thôi.

- Quả thực rất ngông cuồng, ngươi cho rằng chỉ bằng một mình ngươi có thể đấu lại mười ba người chúng ta?

Một hắc y nhân cười lạnh, một đạo đao khí bắn từ phía hắn, xông thẳng về hướng Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm có thể nhìn ra những hắc y nhân này đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, tuyệt đối không phải người bình thường, hơn nữa bọn họ rất giỏi, chỉ là hắn rất ngạc nhiên không biết ai muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

Đại Long Long Tiêu? Nam Cung Thiên Dật?

Càng nghĩ, cũng chỉ có hai người này muốn hắn nhanh chóng chết đi.

- Cũng có khả năng là Sở gia.

Trong lòngTiêu Phàm tự ngẫm. Trong mắt người khác, hắn mặc dù không trực tiếp chém chết Sở Dịch Phong, nhưng Sở Dịch Phong vì hắn mà chết, Sở gia báo thù cũng rất bình thường.

Hắc y nhân thấy Tiêu Phàm bất vi sở động, trong con ngươi lập tức lộ ra một tia tàn nhẫn, Tiêu Phàm ngươi cuồng ngạo cũng tốt, phách lối cũng được, qua hôm nay cũng chỉ là một người đã chết.

Bang!

Trong không khí vang lên tiếng nổ, chỉ thấy một đạo kiếm khí màu xanh xuất hiện ở phía trước mặt Tiêu Phàm, một kiếm rất tùy ý liền ngăn lại đao khí đang bay đến.

- Còn có người?

Sắc mặt hắc y nhân khẽ biến, y căn bản không phát hiện ra vẫn còn có người, như vậy thì thực lực của người này há có thể yếu hơn bọn họ?

- Chết!

Cũng đúng lúc này, đối diện vang lên một giọng nói khàn khàn, trường kiếm màu xanh nhấc lên, một đạo thanh sắc xẹt qua chân trời, đám người chỉ thấy một đóa hoa sen thanh sắc nở rộ trong không khí.

Phốc một tiếng, hắc y nhân kia bị thanh sắc kiếm liên chém tan thành từng mảnh, máu vẩy khắp hư không khí.

- Thiên Tàn? Không đúng, Thiên Tàn đã chết!

Trong đám hắc y nhân có người kêu lên sợ hãi, giống như nhận ra chủ nhân của kiếm khí màu xanh kia.

Phóng tầm mắt nhìn về hướng đó, đó là một người mặc trường bào màu đen, trong đó một ống tay áo trống rỗng bay phấp phới trong không trung, đặc điểm này quả thực dễ dàng để cho người ta nhận ra.

- Mau lui lại!

Hắc y nhân khác kêu to, có một loại sợ hãi phát ra từ trong nội tâm.

- Bây giờ còn muốn chạy sao, muộn rồi!

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, nháy mắt với Thiên Tàn, hai người lập tức cùng xuất kích.

Hắn cũng càng ngày càng tò mò về thân phận của mười ba tên hắc y nhân này, người có thể nhận ra thân phận của Thiên Tàn chỉ có hai loại, một loại là người cực kì thích xem Sinh Tử Đấu, loại thứ hai chính là bản thân đã từng tham dự Sinh Tử Đấu.

Về phần những người khác, chắc chắn là không thể nào nhận ra Thiên Tàn, rất hiển nhiên những tên này chính là một trong hai loại kể trên.

- Rống!

- Quỷ trảo!

Tiếng gầm lên giận dữ cùng tiếng quát chói tai đồng thời vang lên, hai phương hướng khác lại xuất hiện hai thân ảnh, trảo cương sắc bén thiếu chút nữa là xé toạc không khí, một cảm giác lạnh lẽo vây quanh mọi người.

Phốc phốc! Trong số hắc y nhân chạy trốn, lại có hai người bị móng vuốt sắc bén cho xé nát, máu me văng khắp không trung.

- Các ngươi là ai?

Mười ba tên hắc y nhân qua mấy phút liền chết bốn người, điều này khiến cho trong lòng chín người còn lại có chút run rẩy.

- Là ai không quan trọng, quan trọng là các ngươi đều phải chết!

Người nói là Phong Lang, con mắt hắn cực kì băng lãnh, sát khí nặng nề.

Phong Lang, Tiểu Kim cùng Thiên Tàn ba người rời khỏi Đông Cung, vẫn chờ đợi Tiêu Phàm ở gần cửa, đáng tiếc Tiêu Phàm không hề phát hiện ra bọn họ mà lao thẳng về phía trước.

Ba người lặng yên không một tiếng động chạy theo, vừa hay nhìn thấy mười ba tên Chiến Hoàng cảnh đánh lén Tiêu Phàm, cảnh này khiến cho ba người bị dọa cho phát sợ.

May mắn là Tiêu Phàm còn sống, điều này khiến cho bọn họ thở phào một hơi.

Đối với dám người giết Tiêu Phàm, ba người nào có chút do dự nào, trước hết cứ giết rồi lại nói.

- Toàn bộ giết.

Giọng Tiêu Phàm cực kì lạnh lùng, cũng không quá hứng thú đối với thân phận của đám người này, huống chi hỏi bọn chúng, bọn chúng cũng chưa chắc sẽ nói.

Để lại một câu nói, Tiêu Phàm liền phóng về phía hai người trong đó, muốn lấy một chọi hai.

- Đao Hà Thiên Hạ!

Một hắc y nhân trong đó gầm thét, hai thanh đao đồng thời tỏa ra yêu diễm quang trạch, đâm về Tiêu Phàm, quỷ dị là đao khí vậy mà giống như là dòng sông thực, lộ ra một cỗ đao khí vô cùng sắc bén, chém giết tất cả.

- Huyết Sát!

Tiêu Phàm một mặt hờ hững, thực lực của mười ba hắc y nhân này cho dù là hắn thì cũng không dám khinh thường, nhưng không tới mức phải khiến hắn sợ hãi.

Ầm ầm!

Đao mang, kiếm quang đâm vào nhau xé rách không gian, một tiếng nổ vang trời, Tiêu Phàm tóc dài tung bay, lạnh lùng nhìn hắc y nhân đối diện.

- Ngươi!

Hắc y nhân giơ cánh tay lên chỉ về phía Tiêu Phàm, trong mắt lóe lên một tia không cam lòng và sợ hãi, vừa dứt lời, cánh tay liền mềm xuống, cả người phốc vỡ tung, lục phủ ngũ tạng rải đầy đất.

MinhLâm - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment