Vô Thượng Sát Thần

Chương 491

Có vết xe đổ, một nhóm Tiêu Phàm đối với Hồn Lực đã không còn hoàn toàn tin tưởng, bởi vì Hồn Điêu Thú không phải dùng Hồn Lực là có thể thấy được.

Mấy người cẩn thận từng li từng tí tiến lên, cổ thụ bàn căn giao thoa(rễ của những cây cổ thụ đan xen với nhau), rễ cây cực đại giống như hàng dài, cứng cáp hữu lực, phía trên trải đầy rêu xanh.

Trong cổ lâm thập phần âm u ẩm ướt, lá khô hư thối tản ra một loại mùi vị mục nát cực kỳ khó ngửi khiến cho người ta buồn nôn.

- Tiểu Kim, nhịn thêm một chút.

Tiêu Phàm không ngừng an ủi Tiểu Kim, mùi nơi này xác thực vô cùng khó ngửi. Mũi con người mặc dù không linh mẫn, nhưng cũng khó chịu được loại mùi này.

Lại càng không cần phải nói Hồn Thú, huống chi Tiểu Kim là Thất Giai Hồn Thú, mũi nó là rất linh mẫn.

Một phương khác, Quan Tiểu Thất cũng không ngừng an ủi Tử Điện Điêu, so với Tiểu Kim, Tử Điện Điêu càng thêm phiền muộn. Nó vốn là cửu thiên phi cầm bay lượn, nhưng phải đi theo bọn Tiêu Phàm xuyên toa ở nơi u ám ẩm ướt trong hoàn cảnh này.

Chịu đựng cả nửa ngày, bọn Tiêu Phàm rốt cục cũng ra khỏi khu rừng, xuất hiện ở một mảnh sườn núi to lớn.

Thân hình Tiêu Phàm lóe lên, đứng ở phía trên một tảng đá to lớn, cảnh sắc hơn mười dặm phía trước đều thu hết vào mắt.

Chỉ là không đợi bọn Tiêu Phàm kịp thưởng thức cảnh sắc nơi này, một cỗ khí tức áp chế lượn lờ trong lòng họ, mấy người không chút do dự ngẩng đầu nhìn về nơi xa.

Ở đây là một hẻm núi, phía trên hẻm núi có một đám mây trôi nổi rộng lớn màu đỏ, cỗ khí tức khiến cho người ta khó chịu chính là từ bên trong đám mây huyết sắc kia truyền ra.

- Đám mây huyết sắc thật quỷ dị.

Lông tơ toàn thân Phong Lang dựng đứng, nhìn có chút phát run.

- Chỉ sợ không phải mây.

Tiêu Phàm không khỏi nhíu mày, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm bên trong đám mây huyết sắc, muốn nhìn rõ đồ vật bên trong.

Cũng đúng lúc này, chỉ thấy đám mây huyết sắc đột nhiên một phân thành hai, một mảnh khác hướng về vị trí Tiêu Phàm bọn hắn tràn tới.

- Bên trong đám mây huyết sắc có người!

Quan Tiểu Thất đột nhiên chỉ nơi xa hét lớn, hắn thân làm cung thủ, thị lực ngay cả Tiêu Phàm cũng không bằng hắn, trong nháy mắt nhìn rõ mọi thứ nơi xa.

Theo ngón tay Quan Tiểu Thất nhìn lại, trong hẻm núi quả thật có mấy đạo thân ảnh bên trong đám mây huyết sắc cấp tốc đi qua, tựa như giao chiến.

- Công tử, một mảnh đám mây huyết sắc khác hướng về phía chúng ta.

Phong Lang cau mày, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.

- Mẹ nó, đây căn bản không phải đám mây, lại là những đồ vật quỷ kia!

Quan Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức rùng mình, nổi giận mắng.

- Hồn Điêu Thú?

Phong Lang cũng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Kim, nếu như thực sự là Hồn Điêu Thú, Tiểu Kim cũng đủ để ứng phó bọn chúng.

- Không, những thứ này không phải Hồn Điêu Thú, mà là vật sống chân chính.

Tiêu Phàm lắc đầu, Hồn Lực hắn trong nháy mắt bắn ra, rót vào bên trong phiến đám mây huyết sắc kia.

Nếu như là Hồn Điêu Thú, Hồn Lực hắn sẽ không thấy được thân hình bọn chúng, nhưng một sát na kia, Tiêu Phàm cảm nhận được một cỗ khí tức hung bạo.

- Vật sống? Nơi này thật có vật sống?

Quan Tiểu Thất khó hiểu nói.

- Nơi này sinh cơ bàng bạc, cổ thụ đều có thể sinh tồn, không thể có sinh linh khác sao?

Tiêu Phàm lắc lắc đầu nói.

- Công tử, đi trước đi.

Mắt thấy đám mây huyết sắc kia càng ngày càng gần, tim Phong Lang cũng nhấc đến cổ họng, hắn cảm giác Hồn Lực trong cơ thể đều xao động.

- Bị tiếp cận rồi.

Tiêu Phàm lắc đầu. Nếu như ngay từ đầu rời đi, những sinh linh này tự nhiên sẽ không phát hiện được bọn hắn, nhưng hiện tại bọn hắn muốn đi, những sinh linh kia cũng sẽ không để cho bọn hắn tuỳ tiện rời đi.

Hơn nữa, đám mây huyết sắc nhìn như hành động chậm chạp, nhưng lại nhanh đến cực hạn, nếu như bọn hắn trốn vào trong cổ lâm, đối với bọn hắn lại là hành động bất lợi.

Bởi vì trong rừng bọn hắn hành động hạn chế, không cách nào phát huy chiến lực bình thường, nghĩ những sinh linh này sẽ không bị bất kỳ hạn chế gì.

Cùng rời đi, còn không bằng ở chỗ này chém giết một phen.

- Lúc nữa chú ý, Tiểu Thất, ngươi tận lực không được rời khỏi Tử Điện Điêu.

Tiêu Phàm trầm giọng nói.

Nếu như chỉ là một hai địch nhân, Quan Tiểu Thất có thể phát huy ra sức mạnh lớn nhất, nhưng những sinh linh này quá nhiều, cho dù bắn giết một đầu hai đầu, căn bản cũng không có một chút tác dụng nào.

- Tam ca, ngươi yên tâm, ta vẫn có sức tự vệ, ta một tiễn mười điêu.

Quan Tiểu Thất cười nói.

Vừa dứt lời, trường tiễn dựng cung, lực lượng hỏa diễm cuồn cuộn tại mũi tên thiêu đốt lên.

- Ta ngược lại quên mất, Chiến Hồn ngươi là Trục Nhật Cung.

Tiêu Phàm hiểu ý cười một tiếng. Chiến Hồn Trục Nhật Cung của Quan Tiểu Thất mang theo thuộc tính hỏa diễm, hơn nữa những sinh linh này dày đặc như vậy, đừng nói một tiễn mười điêu, cho dù trăm điêu cũng chưa chắc không thể.

- Hung khí thật đáng sợ.

Phong Lang là từ trong núi thây biển xác leo ra, nhưng khi hắn cảm nhận được những khí tức phát ra trên người đám sinh linh này, cũng không nhịn được hít vào ngụm khí lạnh.

- Cẩn thận, đây là Huyết Sát Cổ Trùng, nhất định không thể để bọn chúng tiến vào cơ thể.

Tiêu Phàm híp hai mắt, hắn rốt cục nhận ra lai lịch những sinh linh kia.

- Huyết Sát Cổ Trùng?

Phong Lang nghe vậy, đôi mắt rung động một cái.

Hắn tự nhiên nghe nói qua loại Hồn Thú này, Huyết Sát Cổ Trùng chính là khát máu mà sinh, tự nhiên mang theo một cỗ huyết sát chi khí.

Hơn nữa, Huyết Sát Cổ Trùng là một loại Hồn Thú quần cư, chúng nó rất yếu nhưng cả đàn lại rất mạnh, có thời điểm so với Tứ Giai Hồn Thú còn yếu hơn.

Tất cả những thứ này có quan hệ với năng lực quỷ dị của bọn chúng, chính là ký sinh.

Ký sinh trên người cường giả Chiến Vương cảnh, bọn chúng liền có thể phát huy thực lực Chiến Vương cảnh, ký sinh tại thể nội Chiến Linh cảnh cũng chỉ có thể phát huy ra thực lực Chiến Linh cảnh.

Đúng như Tiêu Phàm nói, chỉ cần không để những cổ trùng này tiến vào cơ thể liền không có vấn đề quá lớn, thực lực mấy người Tiêu Phàm cũng đủ để đối phó bọn chúng.

- Sưu!

Mũi tên trong tay Quan Tiểu Thất rốt cục cũng phóng ra, hóa thành một đạo hỏa diễm xông thẳng đến đám mây huyết sắc.

Ba ba ba!

Từng đợt thanh âm lốp bốp vang lên, rất nhiều thi thể cháy đen từ trên cao rơi xuống phía dưới, lít nha lít nhít.

- Ha ha, dạng này bắn mới thoải mái.

Quan Tiểu Thất cười ha ha, hắn một tiễn này, đâu chỉ mười điêu, trăm điêu đều có thể.

- Không được khinh thường.

Tiêu Phàm hung hăng liếc mắt trừng Quan Tiểu Thất, lập tức kêu lên:

- Tiểu Kim, đi!

Xoay người đạp vào phía sau lưng Tiểu Kim, Tiểu Kim nổi giận gầm lên một tiếng, đạp chân xuống, lách mình hướng về không trung lao đi.

- Hồng Trần Sát!

Tiêu Phàm vung ra một kiếm, từng đạo từng đạo Bạch Sắc ngân quang nở rộ, vô số Huyết Sát Cổ Trùng bị một kiếm chém giết, tinh hồng tiên huyết tràn ngập hư không.

Sau khi chém ra một kiếm, Tiểu Kim mang theo Tiêu Phàm lập tức lui lại, một khi bị Huyết Sát Cổ Trùng vây quanh sẽ rất phiền phức.

Hô hô!

Huyết Sát Cổ Trùng đột nhiên một phân thành hai, một nửa lưu xuống tới ứng phó Tiêu Phàm, một nửa hướng về Phong Lang và Quan Tiểu Thất.

- Hồn Thú đúng là phiền phức mà.

Tiêu Phàm thở dài một hơi, Hồn Thú có linh trí so với Hồn Điêu Thú thì khó đối phó hơn nhiều.

- Huyết Sát!

Bất quá, con ngươi Tiêu Phàm lại vô cùng kiên định, một đường dải lụa màu đỏ xẹt qua bao phủ hư không, đem rất nhiều Huyết Sát Cổ Trùng bao phủ vào bên trong.

- Đây là?

Tiêu Phàm đột nhiên trợn mắt hốc mồm nhìn về phía xa, khiến hắn kinh ngạc là Huyết Sát Cổ Trùng vừa mới bị hắn chém giết, máu tươi tràn ngập trong hư không đột nhiên hướng về tấm lụa ngưng tụ lại, so với một kiếm vừa rồi lại mạnh hơn không ít.

- Xem ra thực sự là ông trời cũng giúp ta.

Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, Huyết Sát gặp được máu tươi uy lực sẽ bạo tăng.

Nơi này Huyết Sát Cổ Trùng cũng không ít, Tiêu Phàm hoàn toàn có thể không ngừng thi triển một kiếm này.

Nghĩ vậy, lo lắng trong lòng Tiêu Phàm tiêu tán không ít, ngược lại lộ ra một tia chờ mong.

MinhLâm - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment