Vô Thượng Sát Thần

Chương 591

Mộ Dung Tuyết đứng ở đó, thân thể lung la lung lay, nhưng quanh thân đã có một cỗ sát khí tỏa ra, giống như đao lại cũng giống như kiếm, cho người ta một loại cảm giác người lạ chớ tới.

- Đây là kiếm khí, hay là đao khí?

Phong Lang nhìn khí tức kì lạ biến hóa quanh thân Mộ Dung Tuyết, cũng không nhịn được động dung.

- Rõ ràng là kiếm khí, lại ẩn chứa đao khí?

Tiêu Phàm cũng cảm thấy hết sức kỳ lạ, bất quá trong lòng rất nhanh liền có một loại ý nghĩ, nói ra:

- Có thể là bởi vì vốn là Chiến Hồn loại đao, lại tu Kiếm Đạo, hoặc là vốn là Chiến Hồn loại kiếm, cuối cùng tu Đao Đạo, thú vị.

- Vậy hiện tại làm sao bây giờ?

Phong Lang gật đầu, vừa nghĩ tới dẫn Mộ Dung Tuyết rời đi, chính là một chuyện phiền phức.

- Y hẳn chỉ là bởi vì tính cảnh giác, không cho người khác tới gần, đây chỉ là bản năng phòng ngự của thân thể, không thể không nói, Ý Chí của hắn không phải mạnh mẽ bình thường, loại tình huống này còn có thể khống chế thân thể.

Tiêu Phàm hít sâu một cái, cũng bị ý chí cường đại này của Mộ Dung Tuyết cảm nhiễm.

Người bình thường sau khi hôn mê, căn bản không cảm ứng được bên ngoài, nhưng Mộ Dung Tuyết lại khác, lúc này hắn vẫn còn đang suy nghĩ cách bảo vệ bản thân.

Lấy sự hiểu biết của Tiêu Phàm đối với con người, loại người này sẽ không tin tưởng bất luận kẻ nào, bằng không không có khả năng lúc nào cũng duy trì cảnh giác cao như vậy.

- Thôi, ai bảo ngươi cứu huynh đệ của Tiểu Kim đây, cũng không thể mặc kệ ngươi.

Tiêu Phàm thở dài một hơi, lấy ra một cây Long Văn Kim Châm, búng ngón tay một cái, trực tiếp xuyên thấu Hồn Lực phòng ngự quanh thân Mộ Dung Tuyết, bắn vào bên trong Hồn Hải của hắn.

Mặc dù Mộ Dung Tuyết vẫn duy trì cảnh giác cao, nhưng thân thể căn bản không thể phản kích, muốn giết hắn cũng không phải là việc khó gì.

- Bùm!

Giống như một quả bong bóng bị xuyên thủng vậy, quanh thân Mộ Dung Tuyết truyền đến một tiếng vang nhỏ, chỉ một thoáng, đao khí cùng kiếm khí quanh người hắn tất cả đều tiêu tán không thấy.

Cùng lúc đó, Mộ Dung Tuyết bỗng mở ra hai mắt, con ngươi băng lãnh đảo qua mấy người Tiêu Phàm, sau đó xoay người rời đi, không nói câu nào.

- Ngươi cứ như vậy mà đi?

Tiêu Phàm cau mày một cái, Mộ Dung Tuyết quá cao ngạo, hoàn toàn không coi ai ra gì.

Đáng tiếc, khiến Tiêu Phàm rất ngạc nhiên là, Mộ Dung Tuyết vẫn cũng không quay đầu lại, thậm chí ngay cả bước chân đều không chậm lại, chỉ là thân thể có chút lung lay, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Tiêu Phàm cũng không cảm thấy xấu hổ gì cả, bởi vì hắn đã sớm đoán được cách làm người của Mộ Dung Tuyết, ngược lại là Phong Lang, một mặt khó chịu, chuẩn bị giáo huấn Mộ Dung Tuyết một trận.

Bất quá lại bị Tiêu Phàm cười ngăn lại, Tiêu Phàm lấy tay vung lên, trong

thân thể Mộ Dung Tuyết lập tức bắn ra một đạo quang mang, trong nháy mắt rơi vào tay Tiêu Phàm, chính là Long Văn Kim Châm trước đó bắn vào trong cơ thể y.

- Ngươi cứu huynh đệ Tiểu Kim, chúng ta cũng cứu ngươi, ân oán thanh toán xong, đi thôi.

Tiêu Phàm để lại một câu nói, cho Tiểu Kim một ánh mắt.

Tiểu Kim há mồm phun ra một đạo hàn băng, bốn phía huyết vụ tất cả đều đông kết thành băng sương, sau đó tất cả đều nổ tung, hóa thành một trận sương mù tiêu tán, cả mùi máu tươi gì đó đều không còn.

Cho dù Diêm La Phủ có truy xét cũng có khả năng tra ra nơi này, sau đó, đám người Tiêu Phàm không chút do dự chạy về phía chân trời.

Chỉ có Mộ Dung Tuyết đứng tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, Hồn Lực trong cơ thể hắn khô cạn nghiêm trọng, Hồn Hải, kinh mạch đều bị thương không nhẹ.

Nếu như không phải Ý Chí cường đại khiến hắn còn chống đỡ được, có lẽ đã sớm ngã xuống.

- Một châm của hắn liền có thể ổn định thương thế của mình?

Con ngươi Mộ Dung Tuyết băng lãnh nhìn về phía hướng bọn Tiêu Phàm rời đi, trong lòng có chút cảm giác khó chịu.

Sau đó, hắn kéo bước chân trầm trọng đi về phía trước, vừa đi mấy bước, liền bụp một tiếng ngã xuống mặt đất.

- Không, ta không thể chết, không thể chết ở chỗ này!

Trong lòng Mộ Dung Tuyết gào thét, thế nhưng mí mắt trầm trọng đấu tranh với nhau, chậm rãi rũ xuống, khoảnh khắc khi hắn nhắm mắt lại kia, ẩn ẩn nhìn thấy một cái bóng màu vàng xuất hiện, lần này hắn lại buông lỏng cảnh giác.

Ngay lúc trước, đám người Tiêu Phàm đạp không bay đến, Phong Lang cổ quái nhìn Tiêu Phàm, nói:

- Công tử, ngươi sẽ không thực sự vứt hắn ở đây chứ?

- Vậy ngươi muốn như thế nào?

Tiêu Phàm nhún nhún vai, nói thật, hắn thực sự không quan tâm lắm Mộ Dung Tuyết chết hay không, Mộ Dung Tuyết lại cao ngạo như thế, chẳng liên quan gì đến hắn.

Đúng như Tiêu Phàm nói, ân oán giữa Tiểu Kim cùng hắn với Mộ Dung Tuyết đã thanh toán xong, không nợ ai nợ ai.

- Công tử chẳng lẽ không phải cố ý?

Phong Lang kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm nói.

- Cố ý? Sao ta phải cố ý? Thứ nhất, hắn không liên qua gì đến ta, ta cũng không thiếu hắn cái gì, ở trước mặt ta giống như đám bà tám, cao ngạo tất nhiên khiến người ta cảm thấy tài trí hơn người, nhưng trước mặt sự sống thì tính là gì? Có lúc, cao ngạo không đáng mấy đồng tiền.

- Thứ hai, sau khi cứu hắn, khả năng cao sẽ dẫn tới người Diêm La Phủ, đến lúc đó sẽ càng thêm phiền phức, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Tiêu Phàm lắc đầu nói, dưới chân bỗng tăng tốc, rất nhanh liền biến mất ở trong đêm khuya.

- Tiểu Kim, ngươi cũng không có ý định cứu hắn?

Ánh mắt Phong Lang lại chuyển hướng Tiểu Kim.

Vẻ mặt Tiểu Kim vô cùng nghi hoặc nhìn Ảnh Phong, làm mấy cái thủ thế, ý là nó cũng cho rằng Tiêu Phàm nói rất đúng.

- Ta ngược lại là thấy hắn rất thuận mắt, đáng tiếc.

Phong Lang lắc đầu, thật sâu thở dài.

Hô!

Đột nhiên, Tiểu Kim đem hai huynh đệ của nó đặt ở trên lưng Tiểu Minh, sau đó cấp tốc bay đi, rất nhanh lại dẫn một thân ảnh xuất hiện ở không trung.

- Cho dù ngươi mang theo hắn, đoán chừng chúng ta cũng cứu không được hắn, cuối cùng vẫn phải dựa vào công tử.

Phong Lang cười khổ một tiếng.

Tiêu Phàm rất nhanh liền trở lại chỗ ở, lại bắt đầu tu luyện điêu khắc, sau một khoảng thời gian điêu khắc, Tiêu Phàm cảm giác bản thân quả đúng là một thiên tài Hồn Điêu, điêu khắc chi thuật đã nâng cao hơn nhiều.

Lúc trời tờ mờ sáng, Tiêu Phàm mới ra khỏi phòng, chạy tới diễn võ tràng của gia tộc.

Tối hôm qua lúc hắn trở về, từ trên cao nhìn xuống phía dưới, khiến hắn buồn cười là, trên diễn võ trường vậy mà sớm đã đông nghìn nghịt người, bây giờ còn cách rạng sáng hơn một canh giờ.

Tất cả mọi người đến đây, đều là vì nghe Tiêu Phàm giảng bài.

- Nếu như đổi lại là ta năm đó, đoán chừng cũng sẽ thức đêm chờ xem, Chiến Vương giảng bài, ở Tiêu Thành này quả thực là rất khó có được.

Trong lòng Tiêu Phàm có chút tự luyến thầm nghĩ.

- Trời sắp sáng, Thái Thượng Trưởng Lão sao còn chưa xuất hiện?

- Gấp cái gì, bây giờ còn chưa đến thời gian ước định, Thái Thượng Trưởng Lão nguyện ý giảng bài cho chúng ta chính là phúc khí của chúng ta rồi, còn có thể yêu cầu cái gì chứ.

- Không sai, chờ đi, tí nữa Chiến Vương giảng bài, có lẽ sẽ nhờ một vài câu nói giúp chúng ta có lĩnh ngộ mới.

Chỗ Diễn Võ Tràng, vô cùng náo nhiệt, bình minh còn chưa tới, Tiêu phủ đã đánh vỡ bầu trời đêm yên tĩnh.

Hô! trên đài cao ở Diễn Võ Tràng, đột ngột xuất hiện một đạo thân ảnh, giống như quỷ mị.

- Bái kiến Thái Thượng Trưởng Lão.

Quá thời gian hẹn, rốt cục có người nhìn thấy Tiêu Phàm trên đài cao, những người khác nghe vậy, cũng vội vàng bái lạy.

- Tất cả ngồi xuống.

Tiêu Phàm xoa xoa hai tay, liếc mắt bốn phía nhìn chung quanh, lại phát hiện, đám Trưởng Lão Tiêu Hàn đều ngồi đợi ở khu ngoài, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.

Thậm chí, đến Ảnh Phong cùng Phong Lang cũng đều đến tham gia.

- Hôm nay, chủ yếu giảng cho mọi người một chút về việc vận dụng Hồn Lực, cùng tu luyện chiến kỹ...

Tiêu Phàm hắng giọng, giọng nói cao vút vang lên.

Tiêu Phàm mặc dù chỉ là tu luyện hơn một năm, nhưng là về vấn đề vận dụng Hồn Lực cùng tu luyện chiến kỹ quả thật đúng là không mấy người mạnh hơn hắn, dù là Chiến Đế cũng chưa chắc có thể so với hắn.

Tiêu Phàm liền trao đổi với tu sĩ cấp thấp trong gia tộc về hai vấn đề này ròng rã cho tới trưa, rất nhiều tu sĩ đã sớm bị hắn làm cho tin phục, thậm chí có mấy thiếu niên, lĩnh ngộ tại chỗ, đột phá cảnh giới.

- Được rồi, hôm nay kết thúc ở đây, ngày mai tiếp tục.

Lúc đến giữa trưa, Tiêu Phàm mới chậm rãi đứng dậy, trong ánh mắt lưu luyến của đám người rời đi.

MinhLâm - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment