Vô Thượng Sát Thần

Chương 842

Bên trong gian phòng Tiêu Phàm bố trí mấy đạo Hồn Giới, tầng tầng màn sáng hiển hiện, bao phủ cả tòa gian phòng, không có Tiểu Kim cùng Tiểu Minh thủ hộ, Tiêu Phàm luôn cảm giác không yên lòng.

Một phương diện khác, Hồn Giới cũng có thể phòng ngừa Hồn Lực, luyện chế Bát Phẩm Đan Dược, Hồn Lực ba động không nhỏ, liền tựa như lần trước luyện chế Bát Phẩm Thối Hồn Đan, hắn cũng phải bố trí mấy tầng Hồn Giới.

Giờ phút này trên mặt bàn trong gian phòng trưng bày hai ba chục loại Dược Tài, trong không khí phiêu tán nồng đậm mùi thơm Dược Tài.

Tiêu Phàm đem những Dược Tài chia tầm mười phần, luyện chế Đan Dược có tỷ lệ thất bại rất lớn, dù là Tiêu Phàm hắn cũng không ngoại lệ, cho nên nhất định phải chuẩn bị thêm mấy phần Dược Tài.

Tất cả công tác chuẩn bị đều tốt, thần sắc Tiêu Phàm trở nên ngưng trọng, trong nháy mắt, một đoàn kim sắc hỏa diễm từ đầu ngón tay hắn bắn ra, bao phủ Hắc Sắc Tiểu Đỉnh.

Dư quang xuyên thấu qua cửa sổ, giờ phút này hẳn là lúc đêm khuya, bên ngoài yên tĩnh quỷ dị, có chút đáng sợ.

- Tối nay làm sao luôn cảm giác tâm thần không yên đây?

Tiêu Phàm cau mày, trong lòng có cỗ cảm giác bất an.

Lúc này nhìn thấy cũng không có sự tình đặc biệt khác phát sinh, Tiêu Phàm như thường ngày bắt đầu luyện đan, nửa ngày qua đi, cũng không phát hiện cái gì ngoài ý muốn, Tiêu Phàm cũng thở phào.

Bên trong Hắc Sắc Tiểu Đỉnh kim sắc hỏa diễm cháy hừng hực, theo hỏa diễm bốc lên, một cỗ mùi thuốc nồng đậm đập vào mặt, không đúng, nói cho đúng là đan hương.

Khóe miệng Tiêu Phàm hiện lên một nụ cười, Hồn Lực hắn có thể rõ ràng cảm nhận được biến hóa Dược Tài trong chiếc đỉnh nhỏ, theo hỏa diễm thiêu đốt, Dược Tài đều bị đề luyện ra tạp chất, chỉ còn lại tinh hoa.

Tinh hoa dưới Hồn Lực thao túng dung hợp lại cùng một chỗ, đã có hình thức Đan Dược ban đầu, chỉ một thoáng, Tiêu Phàm lấy ra mấy vạn Cực Phẩm Hồn Thạch. Mấy vạn Cực Phẩm Hồn Thạch trong nháy mắt nổ tung, hóa thành Hồn Lực cuồn cuộn dũng mãnh lao vào bên trong Hắc Sắc Tiểu Đỉnh.

Ngay lúc đó, bên ngoài phòng ốc cũng tràn vào vô số Linh Khí, trút vào bên trong chiếc đỉnh nhỏ, đây cũng là tác dụng thứ hai của Hồn Giới, cái kia chính là tụ tập Linh Khí.

- Lần này vận khí thật đúng là tốt, vậy mà một lần liền thành công.

Khóe miệng Tiêu Phàm hiện ra một vòng tiếu dung.

Vẻn vẹn trong nháy mắt, ánh mắt Tiêu Phàm ngưng kết ở nơi nào, chỉ thấy Hồn Giới trong phòng đột nhiên tỏa ra quang mang loá mắt, một đạo sắc bén lợi mang trong nháy mắt xuyên thủng Hồn Giới trói buộc.

Phải biết, Tiêu Phàm bố trí Tứ Trọng Hồn Giới đủ để ngăn chặn một kích toàn lực Chiến Đế cảnh trung kỳ, nhưng lại bị người công phá dễ như trở bàn tay, có thể thấy đối phương cường đại hơn.

Người chưa đến, một chuôi hắc sắc tế kiếm trong con mắt Tiêu Phàm nhanh chóng phóng đại, một cỗ Kiếm Đạo Ý Chí âm lãnh như vạn kiếm tề phát, bắn về phía não hải Tiêu Phàm.

- Tam Trọng Hắc Ám Kiếm Đạo Ý Chí, Chiến Đế hậu kỳ!

Trong đầu Tiêu Phàm trước tiên có phán đoán, nếu như chính diện đối địch, Tiêu Phàm tự nhiên không sợ.

Nhưng giờ phút này tâm thần hắn còn ở trên Thối Thể Đan, một khi đối địch, Thối Thể Đan khả năng liền thất bại trong gang tấc.

Chủ yếu nhất là, đối phương đánh lén, lấy thực lực Chiến Đế cảnh hậu kỳ, đoán chừng liền Chiến Đế đỉnh phong cũng có khả năng chết ở trên tay hắn.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tiêu Phàm không chút do dự triệu hồi ra U Linh Chiến Hồn, cũng thi triển Bất Diệt Kim Thân, chẳng biết lúc nào Tu La Kiếm xuất hiện ở trong tay.

- Tàn Dương Huyết!

Một tiếng quát nhẹ, chỉ thấy một vòng huyết sắc tà dương lấy Tiêu Phàm làm trung tâm tản ra, bên trong tà dương có vô số kiếm khí đường vân xoay tròn cấp tốc, những nơi đi qua, tất cả đều hóa thành tro bụi.

Bang!

Chuôi hắc sắc trường kiếm trong nháy mắt bị chấn trở về, phát ra âm vang, đối phương đến nhanh, đi cũng rất nhanh.

- Lôi gia rốt cục vẫn ngồi không yên.

Khóe miệng Tiêu Phàm giương lên, hắn rốt cục biết hôm nay bất an đến từ chỗ nào, nguyên lai chính là cường giả Chiến Đế hậu kỳ ám sát.

Không thể không nói, Lôi gia thật đúng là có thể nhịn, cũng xuống đến vốn gốc, vậy mà mời một Chiến Đế hậu kỳ đến ám sát mình.

Thời gian hơn nửa tháng, nguyên bản Tiêu Phàm còn tưởng rằng Lôi gia đã từ b ứng phó với hắn, dù sao, ngoại giới truyền ngôn Tiêu Phàm hắn ngay cả Chiến Đế đỉnh phong đều có thể chém giết.

Nếu như Lôi gia phái ra một Chiến Đế đỉnh phong, Tiêu Phàm cũng còn có thể nghĩ một chút, một Chiến Đế hậu kỳ, Tiêu Phàm luôn cảm giác là vũ nhục người khác, có loại cảm giác bị người khinh thường.

- Đây mới là sát thủ nghiêm chỉnh huấn luyện, một kích thất bại, liền không có tung tích gì nữa.

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, trong lòng hắn vẫn có chút bận tâm.

Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ đều có quy củ bất thành văn, cùng một mục tiêu sẽ ra tay ba lần, ba lần nếu không chết sẽ từ bỏ nhiệm vụ ám sát lần này.

Mà đây mới vẻn vẹn là lần thứ nhất ám sát mà thôi, Tiêu Phàm căn bản không nhìn thấy thân ảnh đối phương, lại càng không cần phải nói thấy rõ ràng dung mạo đối phương.

Lần này đối phương không giết được, sẽ ra tay hai lần nữa, mọi thời điểm đều có nguy hiểm đến tính mạng.

- Lần này xuất thủ là Chiến Đế hậu kỳ, lần sau chẳng lẽ là Chiến Đế đỉnh phong?

Thần sắc Tiêu Phàm băng lãnh, Lôi gia sở tác sở vi thật làm cho hắn phẫn nộ.

Trong lòng đã âm thầm thề, không diệt Lôi gia thì khó tiết mối hận trong lòng hắn.

Nhìn Đan Dược bên trong Hắc Sắc Tiểu Đỉnh, ánh mắt Tiêu Phàm băng lãnh mới khôi phục mấy phần thần thái.

- Chờ ta nuốt vào Bát Phẩm Thối Thể Đan, Bất Diệt Kim Thân đại thành, cho dù Chiến Đế đỉnh phong cũng không thể trong nháy mắt giết được ta!

Trong mắt Tiêu Phàm hiện ra lãnh quang.

Chỉ cần không thể trong nháy mắt chém giết hắn, Tiêu Phàm có lòng tin sống sót, đồng dạng, bị Chiến Đế đỉnh phong đánh lén cũng như thế.

Hắn tương đối may mắn, Lôi gia cũng không thỉnh cầu Chiến Đế đỉnh phong sát thủ, bằng không Tiêu Phàm rất có thể vừa nãy đã mất mạng.

Nếu bỏ lỡ cơ hội, muốn giết Tiêu Phàm hắn cũng không còn là sự tình dễ dàng như vậy.

Trong lòng Tiêu Phàm sớm đã nghĩ kỹ phương pháp phá giải loại thủ đoạn thứ hai của Lôi gia, chỉ cần thực lực Tiêu Phàm hắn tăng lên, thực lực so với sát thủ Diêm La Phủ an bài chênh lệch không lớn, vậy Diêm La Phủ chưa chắc có thể giết chết được hắn.

Liền tựa như vừa nãy, Tiêu Phàm có thể nhẹ nhõm ứng phó Chiến Đế hậu kỳ, một khi nuốt vào Bát Phẩm Thối Thể Đan, mấy ngày nữa hắn tự tin ngăn cản Chiến Đế cảnh đỉnh phong tập sát, cho dù Diêm La Phủ an bài Chiến Đế đỉnh phong xuất thủ, Tiêu Phàm còn sợ gì?

Về phần sát thủ Chiến Thánh cảnh, Tiêu Phàm không cách nào tưởng tượng, nếu quả thật xuất động, Tiêu Phàm chỉ có thể nhận mệnh.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm lấy ra một viên Bát Phẩm Thối Thể Đan liền bắt đầu nuốt.

- Lão Tam! Lão Tam!

Đột nhiên, một đạo thanh âm sốt ruột từ bên ngoài truyền đến, đó là thanh âm Bàn Tử có chút gấp gấp rút, như có sự tình không tốt phát sinh.

- Xảy ra chuyện gì?

Nghe vậy, Tiêu Phàm cau mày, bỗng nhiên đứng dậy, thu hồi Hắc Sắc Tiểu Đỉnh cùng mấy viên Bát Phẩm Thối Thể Đan, triệt hồi Hồn Giới liền đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Hơn nửa đêm, có thể làm cho Bàn Tử vội vã như thế, hiển nhiên không phải việc nhỏ.

- Lão Nhị, làm sao?

Tiêu Phàm hỏi.

- Tiểu Kim cùng Tiểu Minh trở về.

Bàn Tử thở không ra hơi nói ra.

- Đây là chuyện tốt.

Trên mặt Tiêu Phàm vui vẻ, Tiểu Kim cùng Tiểu Minh biến mất lâu như vậy, nói hắn không lo lắng là không có khả năng, bây giờ trở về, Tiêu Phàm tự nhiên là cao hứng còn không kịp.

- Thế nhưng bọn hắn bị người Liệp Hồn Sư Công Hội bắt đi, ta và Tiểu Thất trên đường đi dạo vừa mới bắt gặp, chúng ta liền truy theo, nghe nói qua hai ngày muốn đem Tiểu Kim cùng Tiểu Minh xử lý sạch, ta trước chạy về nói cho ngươi biết, Tiểu Thất còn ở đằng kia bảo vệ, đến cùng một chỗ nghĩ biện pháp mới được.

Bàn Tử một hơi nói xong, thần sắc có chút băng lãnh, hắn biết rõ tình cảm Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim, Tiểu Minh, Tiêu Phàm sẽ không trơ mắt để hai thú ra xảy ra việc gì ngoài ý muốn.

- Liệp Hồn Sư Công Hội sao?

Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, sát ý lạnh như băng từ trên người hắn lặng yên tản ra.

MinhLâm - Lục Đạo
Bình Luận (0)
Comment