Vô Thượng Sát Thần

Chương 885

Mười mấy tức trước đó, bên ngoài mười mấy dặm đường cái Lăng Vân Thương Hội, hai tên hắc y nhân đang chậm rãi đi tới, đột nhiên nơi xa truyền đến một tiếng vang vọng.

- Lang ca, Vô Song Thánh Thành so với ta tưởng tượng muốn hỗn loạn hơn.

Trong đó người áo đen ăn mặc rộng rãi ngẩng đầu nhìn phương xa nói ra.

- Nơi này vốn đã không được bình tĩnh, chỉ cần ngươi có đầy đủ thực lực, đầy đủ bối cảnh, muốn giết ai cũng có thể.

Hắc y nhân còn lại híp hai mắt, trong con ngươi lóe ra quang mang dị dạng.

- Thanh âm đánh nhau có vẻ như đã vang hồi lâu, nếu không, chúng ta đi nhìn xem?

Người áo đen rộng rãi thử thăm dò hỏi.

- Cũng tốt, nơi đó tựa như là phương hướng Lăng Vân Thương Hội, người nhiều dễ nghe ngóng, có lẽ có tin tức của công tử.

Hắc y nhân còn lại gật đầu nói.

Sau đó hai người nhao nhao đạp không mà lên, cấp tốc hướng về phương hướng Lăng Vân Thương Hội bay đi.

Cũng đúng lúc này, cửa ra vào Lăng Vân Thương Hội, bát đại cường giả Lăng gia vây công Tiêu Phàm, trong đó người có tốc độ nhanh nhất, một quyền đã đánh đến chỗ Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, khí tức quanh thân càng ngày càng huyền diệu, từ hắn thể nội bắn ra vô số kiếm khí, kiếm khí theo hắn xoay tròn, hình thành một tầng Kiếm Giới.

- Rống!

Nơi xa Tiểu Kim phẫn nộ gào thét một tiếng, ra sức hướng về người kia đánh tới, nó không thể để Tiêu Phàm xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn.

- Tiêu Phàm cẩn thận!

Tô Mạch Huyên cũng quát to một tiếng, do dự một cái cũng đạp không mà lên, mặc dù nàng không muốn đối địch với Lăng gia, nhưng trong lòng nàng có giọng nói cho nàng biết, Tiêu Phàm còn quan trọng hơn cả Lăng gia.

Oanh!

Cũng đúng lúc này, một quyền lão giả kia trực tiếp đánh vào trên lồng ngực Tiêu Phàm, muốn một quyền chấn vỡ Hồn Hải Tiêu Phàm.

- Liền chết? Thậm chí ngay cả lực hoàn thủ đều không có!

- Cũng không phải là thực lực Tiêu Phàm không được, mà là hắn trước đó giết đến tận vạn người, đoán chừng Hồn Lực đã khô kiệt, tâm tính cũng nhận một chút ảnh hưởng.

- Đáng tiếc, bên trong kẻ ngoại lai thật vất vả ra một thiên tài, liền chết yểu như thế.

Rất nhiều người thở dài một hơi thật sâu, vì Tiêu Phàm chết cảm thấy đáng tiếc.

Bất quá thời khắc mọi người ngẩng đầu nhìn lại, lại đều trừng lớn hai mắt, trong mắt đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi, bởi vì Tiêu Phàm cũng không trực tiếp nổ tung như bọn hắn nghĩ.

Một quyền của lão giả Chiến Đế cảnh đỉnh phong nhìn qua nện vào trên lồng ngực Tiêu Phàm, nhưng nếu nhìn kỹ, cự ly cách lồng ngực Tiêu Phàm vẫn còn một tất.

Bên trong quyền cương tản mát ra hỏa diễm cuồn cuộn, không ngừng đánh thẳng vào thân thể Tiêu Phàm, nhưng đều bị Kiếm Giới quanh người hắn ngăn cản ra bên ngoài, mặc cho tên Chiến Đế cảnh đỉnh phong dùng lực như thế nào cũng tới gần được mảy may.

Kiếm Giới hoàn toàn là dùng Kiếm Văn ngưng tụ thành, Thiên Địa Hỏa Diễm Chi Lực đối với hắn căn bản vô dụng.

- Làm sao có thể?

Đám người kinh hãi nhìn một màn này, bọn hắn không thể nào hiểu được, chẳng lẽ là cường giả Lăng gia kia không nguyện ý giết Tiêu Phàm, cố ý nhường?

Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt dữ tợn của lão giả kia, bọn hắn lại không thể không tin, lão giả kia tuyệt đối đã thi triển ra tất cả sức lực bình sinh rồi, nhưng vẫn không tới gần được Tiêu Phàm.

- Ngươi có biết Lăng Quân vì sao mà chết không?

Lúc này khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh, cười thập phần tà ác, hắn không ngừng cắn nuốt Hồn Lực bên trong Cực Phẩm Hồn Thạch.

Cùng Lăng Quân đại chiến, sau đó lại giết một vạn người, Hồn Lực Tiêu Phàm cũng tiêu hao cực lớn, bất quá có U Linh Chiến Hồn, rất nhanh liền có thể bổ sung hoàn hảo.

Hơn nữa, hắn lĩnh ngộ được Nhị Trọng Bất Hủ Ý Chí, đã tùy thời có thể đột phá Chiến Đế trung kỳ, chỉ là hắn có nguyện ý hay không mà thôi.

Nhìn thấy tiếu dung trên mặt Tiêu Phàm, thần sắc lão giả trầm xuống, trong lòng nhấc lên một loại cảm giác bất an, hắn rất muốn chạy, nhưng lại phát hiện nắm đấm tựa như lún vào bên trong vô số kiếm mang, căn bản không chạy được.

Hơn nữa, Hồn Lực trong cơ thể hắn điên cuồng hướng về bên trong Kiếm Giới, việc này dọa cho hắn phát khiếp, thủ đoạn Tiêu Phàm thực sự quá quỷ dị.

- Còn lo lắng cái gì, nhanh cùng lên giết hắn.

Lão giả toàn lực gào thét một tiếng, trong lòng có chút sợ hãi.

Nếu như chỉ là một mình hắn, đừng nói lăng trì Tiêu Phàm, không bị Tiêu Phàm lăng trì đã là tốt lắm rồi.

Bảy người khác thấy thế cũng không chút do dự, hai tên Chiến Đế hậu kỳ ngăn Tiểu Kim cùng Tô Mạch Huyên lại, mặt khác ba tên Chiến Đế đỉnh phong cùng hai tên Chiến Đế hậu kỳ lại là nhào về phía Tiêu Phàm.

Lão giả kia thấy thế, lập tức lại cười lạnh:

- Tiểu tử, nhìn ngươi chết như thế nào!

- Bốn tên Chiến Đế đỉnh phong, hai tên Chiến Đế hậu kỳ, muốn sống sót có lẽ chỉ đành phải bại lộ thân phận Tu La Điện Chủ.

Sắc mặt Tiêu Phàm trầm xuống.

Dựa vào Kiếm Văn kết thành Kiếm Giới, ngăn trở một tên Chiến Đế đỉnh phong đã cơ hồ là cực hạn hắn, dù sao phòng ngự và công kích không giống nhau, nếu như lại đến mấy tên, cho dù là hắn cũng không chịu nổi.

Đương nhiên, nếu như thi triển Tu La Thần Dực cùng Vô Tận Chiến Hồn, việc kia cũng không giống nhau, bằng vào tốc độ, Tiêu Phàm liền có thể chiếm ưu thế tuyệt đối.

- Ranh con, có thể chết dưới sự liên thủ của chúng ta, ngươi cũng đáng tự ngạo rồi.

Nhìn thấy bộ dáng trầm trọng của Tiêu Phàm, lão giả lại cười lên ha hả.

Trên mặt mấy người bay tới cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn, nhe răng trợn mắt nhìn Tiêu Phàm, rất nhiều người âm thầm lắc đầu, Tiêu Phàm nếu như còn không chết, vậy chính là nghịch thiên rồi.

Nhưng mà!

- Phốc phốc!

Hư không đột nhiên xảy ra dị biến, chỉ thấy hai đạo lợi mang từ trong hư không quỷ dị xuất hiện, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau hai tên Chiến Đế hậu kỳ, trực tiếp xuyên qua lồng ngực hai người kia, máu tươi bay vụt.

- Cái gì?

Biến cố bất thình lình làm sắc mặt ba tên Chiến Đế đỉnh phong đại biến.

Bọn hắn căn bản không biết hai tên Chiến Đế hậu kỳ làm sao mà chết, rõ ràng không có người tới gần bọn hắn, chẳng lẽ có người có thể cách không giết người?

Đám người cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, trợn mắt hốc mồm nhìn hư không, trong miệng đủ để nhét một quả trứng vịt.

Lúc này, tất cả ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người hai tên Chiến Đế hậu kỳ, chỉ thấy hai đạo bóng đen chậm rãi từ trong hư không hiển lộ ra.

Trong đó một người là thanh niên mặc hắc sắc trang phục, móng vuốt hắn từ trước ngực một tên Chiến Đế hậu kỳ xuyên thấu ra, trong tay còn đang nắm một trái tim đẫm máu, trái tim còn tại phù phù nhảy lên.

Thanh âm không lớn, lại tựa như tiếng sấm vang vọng trong não hải tất cả mọi người.

Một người khác bọc trong áo bào hắc sắc, không thấy rõ khuôn mặt, bất quá trong tay hắn cầm một thanh liêm đao huyết hắc sắc to lớn, hắc sắc xích sắt trên liêm đao liên tiếp vang lên ầm ầm, thanh âm rất quỷ dị dường như không phải từ bên tai truyền đến, mà là tại sâu trong linh hồn vang lên.

- Thân pháp thật quỷ dị! Bọn họ làm sao xuất hiện?

Có người lên tiếng kinh hô, con ngươi nhìn hai người tràn ngập sợ hãi.

Ba tên Chiến Đế đỉnh phong ực ực nuốt vài ngụm nước miếng, bọn hắn thập phần may mắn, hai người này xuất thủ đối phó không phải là bọn hắn, mà là hai tên Chiến Đế hậu kỳ kia.

Ai cũng không ngờ tới, lúc này vẫn còn có người trợ giúp Tiêu Phàm, hơn nữa thực lực cường đại như thế.

Lúc này, cả vùng không gian đều giống đứng đọng lại, toàn bộ chiến trường đều an yên tĩnh, tất cả chiến đấu ngưng một cái, ánh mắt toàn bộ đều tụ tập ở trên người hai nam tử hắc y nhân.

Nhìn thấy hai hắc y nhân, trên mặt Tiêu Phàm lại là lộ ra tiếu dung xán lạn, đó là nụ cười phát ra từ nội tâm, tựa như nhìn thấy huynh đệ đã lâu không gặp.

- Phốc!

Đột nhiên, hai hắc y nhân đồng thời động thủ, đem hai tên tu sĩ Chiến Đế hậu kỳ xé vỡ nát, máu tươi tràn ngập trên không trung.

Thủ đoạn hai người huyết tinh tàn bạo chấn nhiếp tất cả tu sĩ ở đây.

Sau đó, chỉ thấy hai hắc y nhân đạp không mà lên, chậm rãi hướng về Tiêu Phàm, ba tên tu sĩ Chiến Đế cảnh đỉnh phong theo bản năng lui sang một bên, từ trên người hai người này, bọn hắn cảm nhận được một loại khí tức cực kỳ nguy hiểm.

- Công tử.

Cũng đúng lúc này, làm tất cả mọi người kinh hãi là hai tên hắc y nhân đột nhiên quỳ một chân cách Tiêu Phàm không xa, cung kính kêu lên.

Lục Đạo
Bình Luận (0)
Comment