Vô Thượng Sát Thần (Dịch)

Chương 37 - Nhất Chiến Thành Danh

-MềuSiuBự-Truyenyy.com

Mọi người Like+Đề cử nhiệt tình để team ra chương nhanh hơn nhé :’)

Nghe được Hoàng Thiên Thần nói, ánh mắt đám người nhao nhao nhìn Tiêu Phàm, trong mắt rất nhiều người đều là vẻ châm chọc.

Lúc này còn dám uy hiếp nữ nhân Hoàng Thiên Thần, đây không phải là muốn chết sao?

- Tư cách, ta không cho rằng nói chuyện thì cần bất cứ tư cách gì, nếu ta và ngươi cùng giai thì ta giết ngươi cũng dễ như giết chó.

Sát ý trong lòng Tiêu Phàm cũng triệt để bạo phát ra.

Bởi vì Hoàng gia, hắn cùng với Tiêu Hạo Thiên bị buộc rời khỏi gia tộc!

Bởi vì Hoàng gia, hiện tại Tiêu gia nhà không ra nhà!

Bởi vì Hoàng gia, Tiêu U mới dám trả thù Tiêu gia, bằng không Tiêu U tại trước mặt Tiêu gia ngay cả cái rắm đều không phải!

- Thật là một tên gia hỏa cuồng vọng, hắn biết mình đang nói chuyện với ai không?

Đám người kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, tiểu tử này quá cuồng vọng, thật sự cho rằng ai cũng có thể cưỡi lên trên đầu Hoàng Thiên Thần sao?

- Ha ha

Hoàng Thiên Thần bỗng ngửa mặt lên trời cười lớn, trong tiếng cười đều là cuồng ngạo và trào phúng, sau đó hắn nhìn Tiêu Phàm nói: - Ngươi có tư cách gì đánh với ta một trận? Giết ngươi, ta căn bản không cần phải động thủ.

- Ta biết, ngươi muốn nói cho ta biết, phía sau ngươi là toàn bộ Hoàng gia, đáng tiếc, trừ thực lực Hoàng gia đi thì ngươi cũng chẳn là cái gì.

Tiêu Phàm không những không giận mà còn cười, lộ ra phong khinh vân đạm.

Hắn chỉ là Chiến Sư hậu kỳ, Hoàng Thiên Thần chính là Chiến Tôn cảnh, hơn nữa còn là cao thủ xếp hạng trước hai mươi Viện Bảng của Chiến Thiên Học Viện, nếu như Hoàng Thiên Thần lấy cảnh giới đè người thì hắn căn bản không phải là đối thủ của Hoàng Thiên Thần.

Hai người kém một cái đại cảnh giới, ba bốn tiểu cảnh giới, cái lạch này không dễ dàng vượt qua được.

- Chúc mừng ngươi, phép khích tướng của ngươi đã có hiệu quả, ngươi có biết hậu quả sẽ như thế nào không?

Hoàng Thiên Thần nhe răng cười, từng bước một đi về hướng Tiêu Phàm, hắn đã hoàn toàn quên Lăng Phong đang tát Hoàng Thiên Bá phía sau.

Tại hắn nghĩ đến, nếu ngươi đã làm Hoàng gia ta mất mặt như thế vậy ta liền đánh bằn hữu của ngươi, nhưng Hoàng Thiên Thần lại không biết Tiêu Phàm và Lăng Phong lại không có bất kỳ quan hệ nào.

Tiêu Phàm cười khổ lắc đầu, Chiến Hồn Đại Lục Võ Đạo vi tôn, đám người tự xưng là thiên tài đều thích trang bức hay sao?

Chậm rãi nhấc chân lên, Tiêu Phàm cũng hướng về Hoàng Thiên Thần đi đến, một màn này để thần sắc đám người đọng lại, tên gia hỏa này điên rồi sao, nhìn qua chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi lại dám cùng Hoàng Thiên Thần đối chiến?

Nếu như Hoàng Thiên Thần trẻ lại hai, ba năm thì hai người còn có khả năng chiến một trận, nhưng hiện tại thì Tiêu Phàm hoàn toàn không thể nào chiến thắng được Hoàng Thiên Thần .

Cho dù Hoàng Thiên Thần đem tu vi áp chế ở cảnh giới Chiến Sư thì tại phương diện kinh nghiệm chiến đấu cũng đã có thể hoàn toàn nghiền ép Tiêu Phàm.

Ở tuổi này mà muốn đối kháng với Tần Thiên Thần, trừ phi là thiên chi kiêu tử của các đại gia tộc khác ở Đại Yên Vương Triều mới có thể làm được, mà bọn hắn dĩ nhiên không nghĩ Tiêu Phàm là thiên tài loại này.

- Ta rất bội phục dũng khí của ngươi, bất quá trong mắt của ta đây chỉ là vô tri.

Hoàng Thiên Thần thấy Tiêu Phàm cũng dám khiêu khích uy nghiêm của hắn, lập tức cười lạnh, giống như đang đứng trên cao nhìn xuống Tiêu Phàm.

- Nói nhảm quá nhiều.

Tiêu Phàm lạnh lùng một tiếng, chân đạp Mê Tung Bộ xông tới, một quyền bạo phát xuất ra, quyền cương cuồng bá giống như xé rách hư không truyền ra từng đợt tiếng oanh minh.

- Không biết tự lượng sức mình! Cho dù cùng giai, ta cũng có thể dễ dàng giết chết ngươi.

Hoàng Thiên Thần cười lạnh, đồng dạng một quyền đấm lên.

Oanh!

Một cỗ lực lượng cuồng bạo tản ra bốn phía, gần như đồng thời, tiếu dung trên mặt Hoàng Thiên Thần cứng đờ, lực đạo của Tiêu Phàm vượt qua hắn dự liệu, thực lực này thực chỉ là Chiến Sư hậu kỳ sao?

Hoàng Thiên Thần chỉ cảm thấy hổ khẩu một trận đau nhức, ngũ tạng lục phủ bị chấn động không thôi, một ngụm nhiệt huyết vọt tới yết hầu nhưng bị hắn cưỡng ép nuốt xuống dưới.

- Hoàng Thiên Thần thụ thương!

Trong đám người, một vài tu sĩ có ánh mắt sắc bén hô lên, trong lòng bọn hắn bỗng nhiên rung động, hắn bất quá chỉ mới mười sáu tuổi a, Chiến Tôn cảnh Hoàng Thiên Thần lại bị hắn một quyền đánh thụ thương?

- Hô

Chỉ một thoáng, toàn thân Hoàng Thiên Thần bộc phát ra một cỗ khí thế trùng thiên, Hồn Lực cuồn cuộn quét sạch tứ phương, thực lực Chiến Tôn cảnh hoàn toàn hiển lộ.

- Vậy mà nói không giữ lời, Hoàng gia đều là dạng mặt hàng này sao?

Tiểu Ma Nữ cười lạnh nói, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.

- Nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?

Tiêu U đột nhiên mở miệng, một kiếm hướng về Tiểu Ma Nữ chém tới.

- Nếu Thi Vũ mất một sợi lông, ta diệt cửu tộc ngươi.

Lăng Phong lạnh lùng trừng mắt Tiêu U, vẻn vẹn chỉ một câu liền dọa Tiêu U đứng tại chỗ không dám làm gì.

Khí thế kia quá kinh khủng, tuyệt đối là Chiến Tôn cảnh không thể nghi ngờ, thậm chí càng cường đại hơn cả Hoàng Thiên Thần.

- U Nhi, đứng ở đó đừng nhúc nhích.

Hoàng Thiên Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn Lăng Phong, nếu Lăng Phong không nói tới Tiêu Phàm, vậy hắn liền có thể không kiêng nể gì cả.

- Chiến Tôn cảnh sao?

Tiêu Phàm híp hai mắt, hắn trong lòng ngưng trọng, Chiến Sư hậu kỳ đối chiến Chiến Tôn cảnh, về cảnh giới hắn cũng không thể nào trong thời gian ngắn đột phá đến Chiến Tôn.

Vì thế ưu thế của hắn chỉ còn Chiến Kỹ cùng Hồn Lực, mà chiến lực của một người ngoại trừ Chiến Hồn thì còn lại chính là Hồn Lực.

Cho dù là tu sĩ cùng giai nhưng Hồn Lực lại có thể chênh lệch gấp mười thậm chí gấp một trăm lần.

Hoàng Thiên Thần danh xưng thiên tài, Hồn Lực tự nhiên cũng không phải là người bình thường có thể so sánh, bất quá Tiêu Phàm vẫn có có tự tin, Hồn Lực do U Linh Chiến Hồn rèn luyện tuyệt đối không phải Chiến Hồn khác có thể so sánh.

Đổi lại một tên Chiến Sư cảnh bình thường thì một viên Hồn Tinh Tứ Giai đã đủ cho bọn hắn đột phá, nhưng Tiêu Phàm lại không được, muốn tiếp tục đột phá hắn nhất định phải luyện hóa Hồn Tinh Ngũ Giai cùng số lượng lớn Hồn Tinh Tứ Giai.

Oanh!

Một tiếng nổ vang, thân thể Tiêu Phàm bay ngược ra sau, nắm đấm rung động, máu trong cơ thể một trận sôi trào, mượn cỗ lực lượng kia cấp tốc lui lại.

- Muốn chạy?

Hoàng Thiên Thần cười lạnh, giờ phút này hắn chỉ muốn diệt Tiêu Phàm nên cũng không cố kỵ mặt mũi gì nữa.

Hắn biết rõ, khi hắn đem tu vi áp chế ở Chiến Sư hậu kỳ thì căn bản không phải là đối thủ của Tiêu Phàm, đợi một thời gian nếu để cho hắn trưởng thành thì sẽ như thế nào.

- Chạy?

Tiêu Phàm cười lạnh, bản thân hắn chưa từng có ý nghĩ sẽ chạy, nếu như ngay cả dũng khí để đối mặt với Hoàng Thiên Thần cũng không có thì sau này hắn làm sao đối mặt vơi những đối thủ càng mạnh hơn?

Trốn tránh không phải là phương pháp giải quyết vấn đề, thế giới này người ăn thịt người, mạnh được yếu thua, chỉ có làm bản thân ngày càng mạnh hơn mới có thể sinh tồn, đây chính là pháp tắc sinh tồn của Chiến Hồn Đại Lục.

- Vô Tận Chi Kiếm!

Một tiếng quát nhàn nhạt, thân hình Tiêu Phàm biến mất tại chỗ, một cỗ kiếm khí cuồng bạo sắc bén từ trên trời giáng xuống, quang mang sáng chói làm lóa mắt tất cả mọi người.

Hoàng Thiên Thần biến sắc, vội vàng dùng một kiếm ngăn cản, “Cheng” một tiếng, kiếm mang bá đạo mà lăng lệ va vào một chỗ, Hoàng Thiên Thần phun ra một ngụm máu, thân hình bay ngược ra xa mười mấy mét.

- Hoàng Thiên Thần bại? Bị một kiếm đánh bay!

- Kiếm thật nhanh, có vẻ như chỉ là Nhị Phẩm Chiến Kỹ!

- Không đúng, hẳn là Tam Phẩm, bất quá ta còn nhìn thấy bóng dáng của Phi Hồng Thất Kiếm, còn có Thanh Phong Kiếm Quyết.

Đám người nuốt nước miếng, có thể đem Tam Phẩm Chiến Kỹ phát huy uy lực đến như thế, toàn bộ Chiến Vương Học Viện cũng gần như không tồn tại.

Một kiếm này, rất nhiều tu sĩ Chiến Sư căn bản còn không thấy rõ ràng, kiếm này chỉ có duy nhất một chữ “nhanh”, cực kỳ nhanh!

Chỉ có người tự mình lĩnh ngộ chiến kỹ đến cực hạn mới đánh ra được một kiếm này, tùy tâm mà động, rất hiển nhiên Tiêu Phàm đã đem mấy loại chiến kỹ kiếm pháp tu luyện tới cực hạn mới có thể đạt đến cấp độ như thế, một kiếm đẩy lui Hoàng Thiên Thần!

Bọn họ đã bắt đầu đánh giá lại Tiêu Phàm, thiếu niên người mặc hắc sắc quần áo, mặc dù không được lộng lẫy, lại sạch sẽ chỉnh tề, trong tay cầm một thanh trường kiếm, lưng mang hành trang, dáng người cân xứng, bình thường nhưng lại không tầm thường.

Điều làm cho mọi người kính sợ chính là ánh mắt kia, ánh mắt thanh tịnh sạch sẽ làm cho người khác cảm thấy nó thật thâm thúy điềm tĩnh như nước, trong đôi mắt kia mang theo từng tia thâm trầm không hề phù hợp với tuổi của hắn.

Mọi người biết rõ, Tiêu Phàm lần này nhất chiến thành danh, một người này chẳng mấy chốc sẽ quật khởi tại Yến Thành.

-MềuSiuBự-Truyenyy.com

Mọi người Like+Đề cử nhiệt tình để team ra chương nhanh hơn nhé :’)

Bình Luận (0)
Comment