Vô Thượng Thần Trúc

Chương 30

Vọng Thụ lâu nằm cách Thụ Kiều không xa. Nó có một tầng lầu, là kiến trúc cao nhất ở Thụ Kiều nhai.

Ngồi ở tầng ba và bốn nhìn qua cửa sổ, có thể thấy toàn cảnh của Thụ Kiều, bởi vậy gọi là Vọng Thước lâu.

Bây giờ là tháng bảy, là lúc sinh ý của Vọng Thụ lâu tốt nhất, bình thường đều phải đặt trước mấy ngày mới có chỗ. Bây giờ không cần phải nói thì biết tất cả các tầng đều đầy người.

Nhưng mà Trần Quân cũng không lo lắng. Hắn biết chỗ tốt nhất ở lầu bốn của Vọng Thụ lâu nhất định sẽ có một đám người chiếm. Mà đám người kia, chính là các vị công tử của các nhà quyền quý phú hào ở thành Cổ Tư.mà người giàu nhất thành cổ Tư mọi người cũng biết rồi

......

Tiểu Nhi sau khi trở thành nữ nhân của Trần Quân, tâm tình một mực vô cùng tốt, nàng rốt cục trở thành nữ nhân của Cô gia, trong lòng nàng không biết có bao nhiêu vui vẻ nhiệt huyết!Từ khi thiếu gia đem nàng cứu ra khỏi con rắn độc kia, nàng liền quyết định cả đời này đi theo cô gia rồi.

Bởi vì đầu năm này nữ tử bình dân được người xuất thủ cứu giúp quá ít, huống chi sau khi cứu người không cầu hồi báo, người như thế quả thật đáng giá để người ta theo đuổi, sau nàng lại về phủ họ Lê, ngày ngày tiếp xúc Cô gia, mới phát hiện Cô gia cùng tất cả thiếu gia của các gia tộc khác nhau rất lớn.

Hắn đối đãi với nàng luôn là nho nhã lễ độ như vậy, chưa từng đem nàng trở thành tỳ nữ, hơn nữa còn đem nàng trở thành thân nhân, hắn nói chuyện vừa không mất phong độ hài hước dịu nhẹ.

Hắn Đối với nàng ngang bằng với tiểu thư, xem nàng như vợ hắn không một chút khinh miệt.Đây tất cả hết thảy khiến cho nàng cảm động, đây đối với nàng một cái đã nhận mệnh làm một thị nữ nô tỳ mà nói, những thứ này là nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Nàng trừ đem thân thể giao cho cô gia ra, nàng không biết nên làm như thế nào để báo đáp ân tình của cô gia, đồng thời nàng tự mình cũng đã yêu cô gia tha thiết, nàng không yêu cầu xa vời cô gia sẽ danh chính ngôn thuận cưới nàng, chỉ cần trong lòng thiếu gia đều có một điểm vị trí của nàng, nàng liền đủ hài lòng rồi.

Nàng ngày ngày đi đưa cơm cho cô gia, biết cô gia thích ăn, và làm thơ. cho nên nàng đã nghĩ hôm nay ra phố cùng tiểu thư mua một chút vải vóc thượng đẳng làm chút ít quần áo cho cô gia.

Kỳ thật nàng có thể gọi thợ cắt may làm, nhưng mà đây không thể hiện được tâm ý của mình, cho nên nàng tính toán chính mình đích thân làm quần áo, trước kia ở nhà nàng cũng là tự mình làm quần áo cho mẫu thân.

Đến tiệm bán vải, hai thiếu nữ tuyển chọn vài tấm vải thượng hạng, tính tiền đi ra ngoài, không cẩn thận cùng người ta va chạm một chút.

"Ai nha! Con quỷ này mắt của ngươi mù rồi à, lại dám đụng tiểu thư ta đây".

Người nọ bị Tiểu nhi dùng vải va đụng một chút, lập tức chửi mắng.

Tiểu nhi là người ngoan hiền - thiện lương, cảm thấy lại là tự mình đã làm sai trước, lập tức hướng về phía nữ nhân kia nói xin lỗi:

"Thật xin lỗi tiểu thư, ta không phải cố ý."

"Một câu thật xin lỗi coi như xong sao? Ngươi có biết bản tiểu thư là ai hay không, cũng là loại tiện tỳ như ngươi có thể chạm vào sao?" thiếu nữ kia nói.

"này! Cô nương! Tiểu nhi nhà ta cũng đã xin lỗi rồi nên làm ơn tha cho tiểu nhi có được không" tên giống như người, Nhã Uyên nói chuyện rất là Nhã nhặn.

Nữ nhân kia sắc đẹp lớn lên không tệ, nhưng mà so với Nhã Uyên lại kém xa, nàng thấy bên cạnh tiểu nhi có cô gái lớn lên động lòng người như thế, tức giận trong lòng càng lớn thêm, lúc này vung tay hướng khuôn mặt của tiểu nhi đánh tới.

"Ba!"

Một cái tát mạnh mẽ đánh lên trên mặt yêu kiều của Tiểu Nhi.

Không chỉ như vậy, nữ nhân kia lại được thế không buông tha người, lại ở trên bụng của Tiểu Nhi đạp một đạp.

Lúc này Nhã Uyên thấy vậy vội chạy tới đỡ Tiểu Nhi nói "mọi người điều thân là nữ nhân sao cô ra tay độc ác như vậy" Nhã Uyên lúc này rất tức giận vì tiểu nhi là nha hoang cũng như bạn của nàng từ khi còn nhỏ nhưng hôm nay có người dám ra tay với tiểu nhi, nàng không tức không phải.

"Hừ, ngươi con quỷ này, sau này đừng để cho ta gặp lại được ngươi, nếu không ta gặp một lần đánh một lần."

Nữ nhân kia vẫn như cũ vô cùng bất phẫn mắng, trong lòng nàng chính là đặc biệt đố kỵ Nhã Uyên so vói nàng xinh đẹp hơn.

"Hỏa muội, người nào chọc cho ngươi tức giận rồi?"

Nơi cửa truyền đến một đạo thanh âm nam tính hỏi thăm.

Đi tới là một gã công tử ca lớn lên không tầm thường, ước chừng 28 tuổi, một bộ trường bào màu xanh, tay cầm Quạt xếp, hiển thị rõ bản sắc con nhà có tiền.

Hắn gọi là Mộ Dung Phục, là thế hệ cao thủ trẻ tuổi của Mộ gia gần nhất với ba đại gia tộc của đại dô Hoa Lư, ở trước đó không lâu mới vừa đột phá thành Huyền Đồ.

Nữ nhân đối diện đánh Tiểu Nhi chính là đệ tử Đoàn Hỏa Hỏa của thế hệ trẻ Đoàn gia trong ba đại gia tộc, hai mươi tuổi, thực lực Huyền Đồ trung giai.

Hiện nay Mộ Dung Phục đang điên cuồng theo đuổi Đoàn Hỏa Hỏa, chủ yếu là Mộ gia hi vọng thông qua đám hỏi để tạo khoảng cách gần hơn với Đoàn gia, tạo thành quan hệ đồng minh, chuẩn bị vì ngày sau đi vào hàng ngũ đại gia tộc.

"Hừ! Chính là cái con quỷ này"

Đoàn Hỏa Hỏa chỉ chỉ Tiểu Nhi đang nhặt vải trên mặt đất nói.

Kỳ thật, mới vừa rồi Tiểu nhi cũng chỉ là dùng vải nhẹ nhàng đụng nàng một cái mà thôi, coi như là người bình thường cũng sẽ không cảm thấy đau, mà nàng thân là trung giai Huyền Đồ lại nói bị đụng đau, đây rõ ràng là tìm cớ rồi.

Mộ Dung Phục hướng Nhã Uyên đang đỡ tiểu nhi nhìn lại, nhất thời hai mắt tỏa sáng, trong lòng kinh tán:

"Nữ tử thật xinh đẹp".

Đoàn Hỏa Hỏa vừa lúc bắt được vẻ mặt của Mộ Dung Phục nhìn Nhã Uyên, nhất thời trong lòng lại càng tức giận, lập tức đem lửa giận trút sang người Tiểu Nhi, đi tới phía Tiểu Nhi hung hăng đá tới một chân.

Lúc này Nhã Uyên kịp Phản ứng xoay ra đỡ cho tiểu nhi:"Tiểu nhi cận thận"

Người thường bị một đá của Huyền Đồ tất nhiên không chết cũng tàn phế.

Mặc dù Nhã Uyên chưa tu luyện nhưng ở chung với Trần Quân, song tu mới hắn làm thể chất của nàng cải thiện rất nhiều có khi ngang bằng võ đồng trung kỳ cũng nên. Chịu một cú đá này Nhã Uyên liền hộc máu văn ra ngã xuống liền hôn mê bất tỉnh.

Tiểu nhi thấy vậy liền nhào tới ôm Nhã Uyên khóc nức nở:

"Tiểu thư có bị sao không.. Hu. Hu!"

"Còn không mau cút đi" Đoàn Hỏa Hỏa thấy Nhã Uyên đã ngất đi thì càng vui mừng.

Tiểu nhi cảm thấy ủy khuất cùng phẫn hận, nàng không nghĩ tới chính mình đi ra ngoài mua ít đồ với tiểu thư của nhà họ Lê giàu nhất thành Cổ Tư cũng bị người ức hiếp, nàng thiên tính lại thiên lương, cố nén cảm súc trong lòng, cố nén nước mắt ủy khuất đỡ Nhã Uyên muốn chạy ra khỏi tiệm bán vải.

Xong, nàng chưa chạy ra ngoài lại bị Đoàn Hỏa Hỏa từ phía sau nắm lấy tóc.

"A, tiểu thư của ta đã bị ngươi cho đánh bị thương, ngươi còn muốn làm gì, ta phải nhanh về đưa tiểu thư đi chữa trị" Tiểu nhi bị đau nhưng vẫn cố gắng đỡ Nhã Uyên nói.

"Đồ con quỷ, dám mạnh miệng, ta xé nát miệng ngươi."

Đoàn Hỏa Hỏa giơ tay lên, liên tục ở trên mặt Tiểu nhi tát mấy cái.

" Ba… Ba…"

Mấy tiếng giòn vang chói tai.

Tiểu nhi đáng thương, trên khuôn mặt yêu kiều khắc lên mấy cái dấu tay đỏ bừng, khóe miệng cũng lộ ra vết máu, bộ dáng hết sức hỗn loạn.nàng bây giờ đã nằm ngã ra sau khóc nức nở,trên người nàng Nhã Uyên cũng nằm sấp lên.

Lúc này, một gia Đinh của Lê gia vẫn luôn âm thầm đi theo từ bên ngoài xông vào, chỉ vào Đoàn Hỏa Hỏa quát lên:

"Ngươi sao lại đánh người?có biết nơi này là chỗ nào không."

Gia Đinh này là người giỏi võ được phân phối đi bảo vệ Nhã Uyên, hai mươi tuổi, gọi là Đại tam, hắn vừa mới đau bụng chạy đi nhà xí, Đại tam không nghĩ tới chỉ mới tách ra hai người một lát, hai người đã bị người đánh thành dạng như vậy.

Hắn nhưng là biết địa vị của Nhã Uyên ở trong nhà Họ Lê lớn cỡ nào, hơn nửa gia chủ rất chi là sủng ái nàng, nếu để cho Gia chủ Lê Quang biết Nhã Uyên bị đánh thành như vậy không trách tội Hắn mới là lạ.

"Lại tới một con chó không có mắt!"

Đoàn Hỏa Hỏa tính cách vốn là không tốt, vừa thấy có người dám đụng vào nàng, lập tức chỉ vào Đại Tam mắng một câu, tiếp theo hướng về phía Mộ Dung Phục nói:

"Phục ca, ngươi giúp ta thật tốt dạy dỗ người này "

Mộ Dung Phục gật đầu, trong mắt hiện lên một tia hung mang, quạt xếp hướng Đại Tam vung lên:

" Ba!"

Đại Tam chỉ là người luyện võ bình thường, không có bất kỳ tu vi gì, bị Mộ Dung Phục đánh một cái như vậy, toàn bộ thân hình bị đánh ra ngoài cửa, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

"Đại Tam!"

Tiểu nhi kinh hô, tiếp theo nàng nhìn chằm chằm vào Đoàn Hỏa Hỏa cùng Mộ Dung Phục nói:

"Các ngươi đánh đủ chưa? Chúng ta là ngươi của Lê gia!"

Tiểu nhi vốn không muốn mang danh tiếng của Lê gia ra, nàng chẳng qua là tỳ nữ, nhưng mà hôm nay tiểu thư đều nhanh bị người muốn đánh chết, lại không phản kháng, chẳng lẽ ở loại nhục nhã này xem tiểu thư chết sao?mình chết không sao cả nhưng tiểu thư nếu chết lại là một chuyện khác.
Bình Luận (0)
Comment