Vô Thượng Thần Trúc

Chương 6

Nếu như so sánh mà nói, hoàn cảnh hiện tại có điểm giống như khung cảnh trong phim "con tàu ma". Nhân vật chính cũng tiến vào trong phiến không gian kia, lọt vào trong tầm mắt cũng là một mảnh tuyết trắng, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ bất quá nơi đó không có sương mù ngăn cản đường nhìn, thế nhưng đường nhìn ở đây đã bị cách trở trong vòng mấy tấc.

Tuy rằng không quá lo lắng bản thân sẽ bị khí độc trong sương mù ảnh hưởng, thế nhưng cẩn thận là trên hết, Trần Quân cùng mọi người vẫn mang bình oxy, cái gì cũng không suy nghĩ, cái gì cũng không làm.

Cũng không biết trải qua thời gian bao lâu, bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm của đoàn trưởng:

"Đã vượt qua phiến sương mù dày đặc này rồi, mọi người ơi"

Nghe vậy, Trần Quân mở mắt nhìn về phía trước, mới chỉ quét qua một lượt, toàn thân ngây dại.

Đây là loại thế giới như thế nào a? Thế giới này đã không hề bị sương mù dày đặc bao phủ nữa rồi, mà phảng phất giống như một thế giới chân thực, bầu trời là một loại trạng thái đỏ bừng, phảng phất giống như bị lửa thiêu đốt, đám mây trên không trung biến hóa muôn hình muôn dạng, khi thì giống như con ngựa phi nước đại, khi thì giống như đầu mãnh hổ hét lớn giận dữ, khi thì giống như cá chép vượt long môn...

Thế nhưng mặc kệ đám mây bày biện ra ngoài hình dáng như thế nào đều là màu sắc giống như máu tươi không chút ngoại lệ, khiến người khác nhìn phải sợ, khiến tim đập nhanh, tinh thần khủng hoảng, bầu trời đỏ như máu treo cao ngoài khơi màu xanh lam, nối liền thiên và địa, khiến mỗi một cá nhân cảm giác bản thân mình trong đó đều có một áp bách cường liệt, thậm chí có một loại cảm giác mê muội.

Toàn bộ thiên địa này thực giống như một đầu sử tử đang gầm gừ.

Có thể nói, tiến vào nơi này phảng phất giống như tiến vào vùng trời máu, ngay cả hô hấp đều không nhịn được có chút gấp gáp.

Quay mắt nhìn lại, hai tròng mắt của Trần Quân run rẩy, bởi vì phía sau mênh mông vô bờ, hoàn toàn trống không, căn bản không hề nhìn thấy phiến sương mù dày đặc lúc vừa mới tiến vào, chỉ có không gian biển rộng màu xanh lam không bờ không bến.

Mọi người trong thuyền lo lắng hô:

"đoàn trưởng"

Mọi người cảm giác tiếng nói của chính mình có chút run run, hiện tại có một thứ gì đó khiến tâm hồn cảm giác rất không rõ ràng, giống như đang nằm mơ.

Ánh mắt những người trong thuyền nhìn về phía đoàn trưởng,chỉ thấy đoàn trưởng cũng bất an nói:

" Mới vừa tiến tới thấy hiện tượng vậy thôi chứ chắc không sao đâu, mọi người yên tâm. bên ngoài xác thực là có một phiến sương mù dày đặc, chỉ là không biết vì sao, từ khi đi vào nhìn ra bên ngoài lại không thấy. Ngược lại từ bên ngoài nhìn vào bên trong lại bị phiến sương mù này ngăn cách. Ta nghĩ điều này đại khái là do hoàn cảnh tự nhiên tạo thành, khiến vùng hải vực này thậm chí một loại cảm giác như lọt vào trong sương mù, không dễ dàng bị người khác phát hiện, đây là một vách chắn thiên nhiên tạo thành ".

Đoàn trưởng hiểu rộng biết nhiều mọi người cũng biết nên không ai nói gì.

Thần kỳ như vậy? Trần Quân thầm sợ hãi than, xem ra những chuyện chính mình tiếp xúc thực sự quá mức ít ỏi rồi. Thiên nhiên có thể có chỗ thần kỳ ma mị như vậy, đây là trình độ bất cứ nhà khoa học nào cũng không nghiên cứu được, bất cứ kẻ nào cũng không không thể than "sợ hãi".

Lại quay đầu nhìn, Trần Quân nhìn thấy một vực thẳm hình vòng cung.

Không phải là vùng vực thẳm nhỏ mà là vách tường diện tích phi thường rộng rãi, kéo dài chừng hơn trăm dặm, to lớn như một phiến lục địa, lẳng lặng khoanh tròn trên mặt biển.

Đây chính là hải vực phía cuối chân trời?

Trên vách vực mây trắng phau một mảnh, trên không trung cư nhiên còn lưu lại tuyết trắng phất phơ, khiến tảng đá to xung quanh bị nhuộm thành một màu trắng bạc vô cùng chói mắt, nhìn qua xinh đẹp không thể nào tả xiết.

Thế nhưng tại vị trí trung ương vực thắm có một hố to sâu trăm trượng, xung quanh đỏ bừng, nằm sừng sững như tồn tại hàng vạn năm. Hải vực này có hình vòng tròn, sườn vách trơn nhắn, hai bên vách không hề có một ngọn cỏ, miệng vực cư nhiên không ngừng bốc lên khói lửa dày đặc, càng quỷ dị hơn nữa chính là, tất cả mọi thứ đều bao trùm bởi một tầng đỏ chót, thế nhưng xung quanh hải vực này lại thoáng vô cùng, căn bản không hề có bất luận không khí ô nhiễm, ẩm ướt nào.

Sắc trời kinh khủng, hải vực quỷ mị, trong lúc nhất thời trần quân thầm cảm thấy cột sống lạnh lẽo rét run.

Nhìn tới trước đoàn trưởng, Trần Quân rụt rè hỏi thăm:

" đoàn trưởng hải vực này còn sống hay chết rồi?"

"chỉ là hải vực bình thường, còn phân biệt sống hay chết sao?"

Trần Quân nghĩ nếu như hiện tại hắn muốn giải thích cái gì là núi lửa sống, cái gì là núi lửa chết, tự nhiên là nói không thông, chỉ có thể thay đổi một phương thức hỏi:

"Cháu muốn biết hải vực này có thể còn hải sản sinh sống hay không?"

"Điều này ngươi yên tâm được rồi, nếu như nó đã ở trên biển thì có hải sản, cho tới bây giờ ta chưa thấy qua hải vực mà không có tôm, cá.., ta năm đó đi tới vùng biển kia còn tồi tệ hơn thế này, vùng biển kia có một chỗ lõm rất sâu, đứng trên thuyền nhìn tới thậm chí có thể nhìn thấy một ít vòng xoáy tử thần,không khí nóng bức hơn ở đây, ta nghĩ cho dù là dân lâu năm trong nghề đi vào trong đó phỏng chừng chỉ có một kết quả tay không trở về. Có khi là chết ".

Trần Quân lau mồ hôi lạnh trên trán, theo như lời suy đoán của đoàn trưởng, vùng hải vực này nhất định là hải vực bình thường rồi. Nếu như đang đánh cá đột nhiên, tất cả mọi thứ trong phương viên vài trăm dặm đều bị sương mù cho nuốt hết. Đến lúc đó ở đây không còn là hải vực gì gì đó nữa rồi.

Nghĩ vậy, trong lòng Trần Quân có chút sợ hãi, vạn nhất như tại thời điểm chính mình thả lồng bên trong, sương mù đột nhiên che kín thì làm thế nào cho phải? Bất quá ngẫm đi ngẫm lại, đến lúc đó rồi tính, khẳn định có cách khác.

Vừa nghĩ như vậy, tâm tình khẩn trương mới trầm tĩnh lại.

Không bao lâu sau, thuyền đã đi tới gần cuối. Mọi người tăng tốc độ của thuyền thì bỗng dưng mọi người cùng hô:

"đoàn trưởng phía trước bên phải có đá ngầm!"

Đoàn trưởng đang giải thích với Quân và mọi người thì nghe như vậy chợt nhìn, chỉ thấy phía trước không xa có những tảng đá to giống như trôi nỗi trên mặt biển bị sương mù che lấp. Ông chợt hô nhỏ "không ổn rồi" vội nói:

"nhanh.. Nhanh nhanh bẻ lái và thả neo."

Mọi người nhanh chân nhanh tay rối ra rối rít chạy khắp thuyền. Nhưng chuyện này chưa xong chuyện khác đã đến, lại thấy nước cuốn nhanh hơn làm cho thuyền trôi đi với vận tốc rất nhanh.

"ầm". " ầm " con thuyền va vào tảng đá ngầm làm cho một lỗ thủng to hai mét bên cạnh mạng thuyền, nước vô "ào". "ào".

Không biết ai trên thuyền hô to:

"không tốt, mọi người nhanh nhảy".

Trong lúc tất cả mọi người ai nấy xuắn xuýt tìm những thứ có thể nổi để nhảy khỏi tàu.

khoảng hơn 6 giờ thời gian mây yên biển lặng, Trần Quân ôm một chiếc phao kiếu hộ trôi dạt sát vực thẳm. Bây giờ trần quân đã mệt mỏi chỉ còn sức bám chặt chiếc phao thôi,cứ để nó trôi đi. Đột nhiên gần đó bỗng xuất hiện một vòng xuáy khổng lồ, xoay theo chiều ốc vít. Đang tới gần...
Bình Luận (0)
Comment