Viên Hạo cùng Lý Ích cười nói nửa ngày, kì thực cũng chỉ là vây quanh đề tài hạt giống, lương thực, nhưng vô hình chung hai người vẫn cảm thấy hài lòng. Lý Ích cũng coi như là trộm được nửa ngày thanh nhàn, giảm bớt cảm giác uể oải do mấy ngày công tác cường độ cao mang lại.
“Anh xem hai người kia, mối quan hệ của bọn họ làm gì có chút lãng mạng a. Nói hết lương thực lại đến làm ruộng.” An Tâm cùng An Bình chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Ha ha, cũng không ai quy định trong mối quan hệ liền không thể nói những lời này, chỉ cần mình yêu thích là được, còn hơn là hai người không có tiếng nói chung nào.” An Bình cười nói.
“Lời này cũng không sai.” An Tâm cũng nở nụ cười.
“Ai nha, anh phải đi rồi. Chuyện quá nhiều, không thể không quay lại, có người giục rồi.” Lý Ích nhìn đồng hồ, nửa ngày thoáng cái đã qua.
“Đi mau, đi mau.” Viên Hạo nhìn dáng vẻ này của hắn, cười thúc hắn.
“Bye bye.” Lý Ích đi ra ngoài vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại đưa cái hôn gió cho Viên Hạo.
Đây cùng là lần đầu tiên hai người biểu hiện sự thân thiết như vậy, khiến cho Viên Hạo đỏ cả mặt, liếc nhìn bốn phía vài lần, chưa thấy An Tâm cùng An Bình liền yên lòng, cũng trở về cái hôn gió, Lý Ích hài lòng, giống như mèo con trộm được cá, cười híp mắt rời đi.
Mấy ngày sau, dưa chuột trong không gian dài đến khoảng gang tay, Viên Hạo vội vàng cấy ghép một chút vào nông trường, tuy rằng trong nông trường cũng gieo một ít hạt giống dưa chuột, nhưng tình huống sinh trưởng không quá lý tưởng, vào lúc này mới mọc ra một hai mảnh chồi non, so với trong không gian không biết chậm hơn bao nhiêu lần. Bất quá Viên Hạo đã sớm cân nhắc đến tình huống này, trong không gian gieo rất nhiều, một nửa ruộng tốt, trên thực tế chỉ cần một phần tư ruộng là được, ba mẫu trong không gian kia đều có đủ thể loại. Những phần đất khác đều chuẩn bị trồng thổ kim trứng, dù sao thổ kim trứng có sản lượng lớn, so với dưa chuột càng no bụng hơn. Vì vậy hiện tại dư thừa mầm, Viên Hạo cùng An Tâm và An Bình trước tiên cấy ghép một nửa ra ngoài, phân phối cho ba nông trường.
Công nhân nông trường An Tâm cùng An Bình vẫn là lần đầu nhiên nhìn thấy mầm dưa chuột, mỗi người đều vô cùng hưng phấn không dám chạm vào, nhìn mầm quý giá như vậy, làm đến nửa ngày, mới cẩn thận đem những mầm cây này từng li từng tí dựa theo quy định trồng vào các hàng.
Poppy còn cố ý hỏi An Tâm: “Ông chủ, Viên Hạo đúng là ngài Viên trong tin đồn đã nghiên cứu ra dưa chuột sao”
“Đương nhiên. Anh xem những mầm này đều là anh ấy trồng ra, phân cho chúng ta gieo.” An Tâm đáp.
“Viên Hạo thực sự quá tốt rồi, sau này chúng ta có thể nếm thử dưa chuột do chính chúng ta trồng ra rồi.” Poppy mắt phát sáng nhìn mầm dưa chuột giống như là nhìn một ruộng dưa. Tuy rằng hắn chưa từng ăn dưa chuột, nhưng đã từng thấy dáng vẻ của dưa chuột trên báo đài, cũng từng nghe nói dưa chuột ăn rất ngon, dinh dưỡng phong phú, vừa nghĩ tới mình rất nhanh liền được nếm thử dưa chuột mình trồng ra, trong lòng liền đặc biệt hài lòng.
“Bất quá, các anh tuyệt đối không nên đi bên ngoài cùng người khác nói chuyện của Viên Hạo, Viên Hạo ở ẩn tại đây, chính là vì an toàn nghiên cứu càng nhiều cây lương thực.” An Tâm đàng hoàng trịnh trọng nhắc nhở mọi người, hắn không hi vọng người khác đều biết tin tức của Viên Hạo.
“Đã rõ.” Mọi người vội vã đáp. Rất hiển nhiên theo Viên Hạo, nhiều chỗ tốt, mọi người đều không phải người ngu, hơn nữa cũng không thể lén lút ra ngoài, An Tâm cũng chỉ là nhắc nhở mọi người một chút, mọi người đều muốn thể hiện lòng chân thành, liền vội vàng ngăn lại.
Dưa chuột là loại cây leo, thổ kim trứng cũng có thể gieo hạt, An Tâm thành người bận rộn nhất, dưới sự giúp đỡ của Viên Hạo cùng An Bình, rất nhanh thổ kim trứng đều nảy mầm, đã có thể trồng được.
“Lần này, những mảnh ruộng không đều trồng thổ kim trứng đẻ đảm bảo có thể thu hoạch nhiều thổ kim trứng nhất, nông trường bên ngoài không phải từ đầu, lại gieo ít hơn một ít.” Viên Hạo chỉ chỉ mảnh ruộng mới mở trong không gian, ra hiệu hai mảnh này cũng gieo luôn thổ kim trứng.
“Làm như vậy, bên ngoài nông trường chỉ sợ có một nửa liền lại không đủ.” An Bình nêu vấn đề.
“Không đáng kể, liền nói chúng ta chỉ có những hạt giống này, ai quản a.” Viên Hạo đã định trước, ngược lại lúc này, khắp nơi liền thiếu hạt giống, cậu lấy mười cân hạt giống cho Lý Ích, phải biết mười cân hạt giống cũng không ít, ngay cả tiểu nông trường cũng sợ là chỉ đủ hai mươi cân hạt giống.
“Ừm, hai tiểu nông trường của chúng tôi, từng người gieo hai khối nhỏ đi, chỉ hi vọng đến thời điểm thu hoạch, có thể nuôi sống những người này.” An Tâm dự định càng ác hơn, nông trường của Viên Hạo bọn họ đã từng thử, thu hoạch cũng không tính là tồi, nhưng hai khối nông trường kia rõ ràng không bằng nơi này, gieo nhiều cũng lãng phí, liền ngay cả dưa chuột, hắn cũng chỉ để từng người gieo hai khối nhỏ.
Tuy rằng trồng tận lực thỏa mãn nhu cầu của nông trường Viên Hạo, nhưng trong không gian vẫn trồng nhiều hơn, cũng trồng hết hai mảnh ruộng ở nông trường Viên Hạo. Viên Hạo cũng không phản đối, coi như có thể nghỉ ngơi dưỡng sức.
Viên Hạo mỗi ngày đều mang theo An Tâm An Bình cùng A Vượng A Phúc vào không gian lấy nước ra ngoài, chỉ hi vọng dưa chuột cùng thổ kim trứng có thể thu hoạch lớn. Mà nông trường của An Tâm cùng An Bình, mọi người đều không tưới một chút nước không gian nào, chủ yếu là nhìn một chút thổ địa của hai nông trường này, có thể tự mình thu được bao nhiêu sản lượng. Dù sao nước trong không gian cũng không thể lấy mãi ra, dùng mãi không cạn, càng không thể dùng để tưới tất cả ruộng.
Khoảng thời gian này Lý Ích cũng rất bạn rộn, thỉnh thoảng lại đi đến khắp nơi thị sát tình huống trồng cây lương thực, đây là vụ mùa đầu tiên của chính phủ mới, lượng lớn chỗ hổng lương thực đều là nhờ vào vụ xuân này. Sơ ý một chút, áp lực năm sau càng lớn hơn. Vì vậy hiện tại hắn làm gì còn tâm trạng cùng Viên Hạo đàm chuyện đông tây, hơn nửa tháng nay Viên Hạo cũng chỉ thấy mặt Lý Ích ở trên TV.
“Ai, thực sự là nhật lí vạn kị a, em xem Lý Ích chỉ sợ ngay cả ăn ngủ cũng đều ở trên xe a.” An Tâm xem TV, thấy Lý Ích liên tục đi thị sát, nửa đùa giỡn Viên Hạo nói.
“Ừm, chỉ sợ mệt không nhẹ.” Viên Hạo nhìn khuôn mặt vẫn duy trì nghiêm túc của Lý Ích, phát hiện ra hắn mệt mỏi, trong lòng không được tốt lắm, mặc dù biết đợt này hắn bận bịu, nhưng kiểu này cũng quá hại thân.
“Hai người xem, Dương Phi càng thảm hại hơn.” An Bình hô lên.
Dương Phi trên hình người đầy nước bùn, chính là đang an ủi khu vực mới chịu một trận mưa lũ. Loại thiên tai mưa lũ này, Viên Hạo đã sớm nếm trải cảm giác này, lúc đó trên người vô cùng ngứa, may mắn lúc đó chỉ là dính một chút, dùng nước trong không gian cọ rửa lập tức, thân thể mới chậm rãi tốt lên. (*Có ai còn nhớ cái đoạn đầu Viên Hạo mới đến thời đại này, trên đường gặp mưa nên ngứa không???*)
“Ai nha, hắn làm sao vậy, toàn thân đều là nước bùn, lần này thảm, khẳng định là ngứa mấy ngày liền.” Viên Hạo nhìn bộ dáng này của Dương Phi, có chút ngạc nhiên, Dương Phi sao lại toàn thân đều là nước bùn, xem mấy người bên cạnh hắn, dáng vẻ còn rất sạch sẽ a.
“Ha ha, em biết rồi, cái tên này khẳng định là ngã sấp xuống a.” An Tâm cười to. An Bình liền chuyển mấy kênh, quả nhiên mọi người đều nhìn thấy hình ảnh Dương Phi ngã sấp xuống, trời mưa lớn, mặt đất trơn, cộng thêm mọi người chen chúc, Dương Phi không đứng vững, dĩ nhiên chổng vó, sợ đến nỗi mọi người vội vã kéo hắn dậy.
“Không có chuyện gì, không quan trọng lắm.” Dương Phi đứng lên, nhặt ô lên, tiếp tục thị sát, thỉnh thoảng cũng nói vài câu.
Trận mưa này đối với thổ kim trứng mới mọc ra thiệt hại lớn vô cùng, trên màn hình là hình ảnh mọi người liều mình cứu giúp mầm thổ kim trứng, che lều lớn ngăn cản mưa, xung quanh cũng xây lên đê không thấm nước, thổ kim trứng đã ngâm nước đều phải nhanh chóng đào lên, hy vọng có thể trồng chỗ khác. Một chỗ như vậy, mấy khối thổ kim trứng, tổng sẽ không tuyệt thu, dù sao cũng sẽ có chút thu hoạch. Ba người căng thẳng nhìn mọi người bận rộn, chỉ hi vọng có thể cứu giúp một chút.” (* thấy thương thương cho những người này T^T nhưng nói đi nói lại cũng là luật nhân quả, loài người đang tự đào mộ cho mình a, haizzzzz!!!*)
“Ai, sang năm chúng ta cần trồng càng nhiều thổ kim trứng. Đi, đi đào đất.” Viên Hạo nhìn hình ảnh, mọi người không quản thân thể mình, tất cả đều bôn ba trong nước mưa có độc, trong lòng liền rất khó vượt qua, chỉ hi vọng có thể trồng được càng nhiều lương thực.
Mấy ngày sau, thổ kim trứng trong không gian đã cao hơn một thước, lá cũng càng ngày càng rậm rạp, mà mấy khối thổ kim trứng trong nông trường rõ ràng kém một đoạn, hai khối của An Tâm cùng An Bình liền càng kém. Nhưng tổng thể mà nói, thổ kim trứng trong nông trường của Viên Hạo so với phần lớn địa phương trên TV đã muốn tốt lắm rồi. Những mảnh ruộng gặp tai họa kia, càng không đành lòng nhìn, chỉ còn lại lất pha lất phất mầm sống dở chết dở.
Lý Ích vội vàng công tác, mỗi ngày đều không ngủ đủ, thỉnh thoảng cùng Viên Hạo liên hệ liền không nói được vài câu liền ngủ mất. Viên Hạo có tâm giúp hắn, nhưng ngại chính mình bây giờ liền không đủ sức. Trong không gian của Viên Hạo, nhìn gạo cùng lúa mạch, chỉ hi vọng năm nay có thể thu hoạch nhiều một chút, sang năm có thể thử nghiệm ở nông trường.
Dưa chuột trong không gian cuối cùng cũng có quả, kiên nhẫn lâu như vậy mới có thể ăn được quả tươi, Viên Hạo liền tiên hạ thủ vi cường, hái xuống mấy quả dưa chuột không lớn không nhỏ, cắn một miệng lớn, tiểu dưa chuột nộn nộn, ăn rất nhiều nước, cả người liền thấy thoải mái lên.
An Tâm cùng An Bình than thở, “Nếu như đất trong nông trường đều tốt như vậy thì tốt biết bao a.” Dưa chuột trong nông trường chỉ mới nở hoa mà thôi, tuy rằng cách kết quả cũng không xa, nhưng so với nơi này thì kém rất nhiều.”
“Phải biết rằng, mẫu đất này, coi như ở thế kỉ 21 cũng rất hiếm thấy, không chỉ thiếu màu mỡ, quan trọng là còn không có sâu bệnh.” Viên Hạo vừa nghĩ tới mấy mảnh đất trong nông trường kia, thỉnh thoảng lại sinh ra một ít chuyện xấu, liền đau đầu. Nông trường tiêu tốn sinh lực nhiều hơn không gian nhiều, nhưng tiền lời liền kém một đoạn lớn.
Lý Ích lần này đến, dĩ nhiên mang theo vài mầm cây thổ kim trứng sống dở chết dở, Viên Hạo không rõ hỏi, “Làm gì vậy a?”
“A, gieo ở chỗ các em xem có thể sống hay không?”
An Tâm nhận lấy, nhìn mấy mầm không còn hi vọng, nghĩ thầm, làm gì còn sống a, anh coi đất chúng tôi có linh đan diệu dược gì, nhưng vẫn thuận theo mang xuống, tốt xấu gì vẫn xem thử xem.
“Chíp chíp.” Con gà con vui vẻ kêu to lên, mấy cái đám con nít không có chuyện làm, mỗi ngày mang theo đàn gà chạy xung quanh tìm thức ăn. Khoan hãy nói, chúng nó nhìn không tồi, nhìn đàn gà trở nên tốt đẹp hơn nhiều, lại nở nụ cười: “Quả thực món đồ gì, vừa đến trong tay em liền dài đến đặc biệt tốt.”
“Ừm, xác thực cũng tốt.” Viên Hạo trong lòng cũng rất kỳ quái, vừa bắt đầu vẫn đúng là sợ những con gà này sẽ không sống được, mấy con gà này uống nước đều là lấy từ trong không gian, đồng thời phương diện đồ ăn cũng đặc biệt tỉ mỉ một ít, vì lẽ đó đàn gà này vẫn đúng là dáng dấp không tệ.
“Chờ đợt này qua đi, mang em đi ra ngoài chơi một chút. Chúng ta đều chưa hẹn hò qua.” Lý Ích đột nhiên sáp vào Viên Hạo, ở trên mặt cậu hôn một cái.
Viên Hạo mặt đỏ tới mang tai, tim đập như lôi, hai người này nói là đang có quan hệ, lại chưa từng nói lời ngon tiếng ngọt, chớ đừng nói là mấy động tác thân mật tứ chi. Đây vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, kỳ thực cũng chỉ là hôn một cái, đến nửa ngày, cậu đều không cách nào bình tĩnh lại.
“Làm gì cần thẹn thùng như vậy a.” Lý Ích thấy bộ dáng này của cậu, cố ý trêu cậu.
Viên Hạo ngẩng đầu nhìn hắn vài lần, sắc mặt ửng đỏ, trong lòng vừa kinh vừa hỉ. Cậu cũng không làm rõ ràng được, chính mình lúc nào liền nhận định Lý Ích, lại vẫn chờ mong cùng hắn tiến thêm một bước. Trong lòng Viên Hạo thiên tư bách chuyển, chờ đến lúc cậu ngẩng đầu, mới phát hiện Lý Ích đã ngủ trên ghế salon.
“Ai u, hai người kia quả nhiên sẽ không lãng mạn.” An Tâm lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói thầm lùi ra.