Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 159


Ánh đèn đường mờ ảo chiếu vào trong xe, hơn nữa bên trong không khí thoảng qua mùi nước hoa nên nhanh chóng được sưởi ấm.

Triệu Nam Thiên cảm thấy má của anh nóng lên, anh gấp rút hỏi một câu: “Có thể hút thuốc không?”
Vương Như Nguyệt vân vê hàng lông mày và nói: “Giúp tôi châm một điếu.


Triệu Nam Thiên đưa thuốc, nhìn thấy điếu thuốc mình vừa chạm vào đã bị kẹp ở giữa môi của Vương Như Nguyệt, không tránh khỏi miệng lại khô khốc một lúc.

Anh tìm chủ đề hỏi: “Tại sao chị lại cãi nhau với chú Vương như vậy?”
Vương Như Nguyệt thở dài một tiếng: “Chuyện này anh nên đi hỏi ông ta!”
Triệu Nam Thiên gạt tàn thuốc và nói: “Tôi cảm thấy chú Đông là người không tệ, hai người có phải có hiểu lầm gì không?”

Vương Như Nguyệt không biết nên khóc hay nên cười, hỏi: “Người không tệ? Chẳng lẽ anh thực sự cho rằng ông ta trông coi cổng chính chỗ các anh hay sao?”
Triệu Nam Thiên có chút bối rối: “Nếu không thì sao?”
“Lúc trước ông ta trông tôi chằm chằm đấy!”
Triệu Nam Thiên càng nghe càng mơ hồ: “Sợ chị gặp nguy hiểm?”
Vương Như Nguyệt cười đùa: “Sợ tôi vụng trộm người đàn ông khác!”
Triệu Nam Thiên bị sặc nên phải ho một lúc, rồi nói: “Chị Như Nguyệt, chị nói đùa à, chị muốn người đàn ông khác… mà phải vụng trộm?”
Vương Như Nguyệt phản bác lại: “Nếu không thì sao? Chỉ một câu thôi thì ngón tay còn không? Vậy đêm nay anh không ở trên sao?”
Triệu Nam Thiên nói thật: “Chuyện đó không giống, tôi kết hôn rồi.


Nghe vậy, hai mắt Vương Như Nguyệt như phát sáng: “Đúng lúc, tôi càng hứng thú với người đàn ông đã kết hôn hơn!”
Triệu Nam Thiên ngạc nhiên nhưng không nói gì, để tôi đi, đây là hứng thú kiểu gì?

Anh không dám nói nhiều hơn với Vương Như Nguyệt về chủ đề này, bởi vì người phụ nữ này quả thật là không tuân theo lẽ thường.

Vương Như Nguyệt lại không biết ý, cô ta tiếp tục nói: “Anh sẽ không thực sự cho rằng, hôm nay ông Vương mang các anh qua là xuất phát từ lòng tốt à? Tôi nói thật cho anh biết, ông ta chính là sợ tôi dẫn đàn ông về nhà, tìm lí do đi qua đó để phá rối đấy!”
Tuy Triệu Nam Thiên đoán được vài phần mà khi nghe Vương Như Nguyệt chính miệng xác nhận là đúng thì lại là chuyện khác.

Vương Như Nguyệt từ từ nhả khói và nói: “Trước kia thì không quan tâm tôi, bây giờ lại dựa vào danh nghĩa quan tâm tôi để chạy đến khoa chân múa tay trước mặt tôi, muốn can thiệp vào cuộc sống của tôi! Dựa vào cái gì? Từ lâu ông ta đã bỏ đi?”
Triệu Nam Thiên không biết phải nói tiếp như thế nào, mỗi nhà đều có một khó khăn riêng, chuyện này không thể nói ai đúng ai sai.

Nói chuyện công phu, Vương Như Nguyệt đã lái xe vào tiểu khu.

Tiểu khu mang phong cách của một thị trấn kiểu châu Âu, sau khi xe dừng lại, Vương Như Nguyệt quay đầu lại và nói: “Chúng ta về đến nhà rồi!”
Triệu Nam Thiên ngây người tại chỗ, sao lại gọi là “chúng ta về đến nhà rồi” hả? Không phải nói rằng giúp cô ta làm một chuyện, cô ta đem mình về nhà làm cái gì vậy?
Không biết vì sao, trong lòng càng ngày càng thấy không ổn!
Triệu Nam Thiên vẫn kiên trì hỏi: “Chuyện đó… chị Như Nguyệt, không phải chị muốn tôi giúp chị làm một chuyện sao?”
Vương Như Nguyệt chủ động lại gần, dáng vẻ xinh đẹp cười và nói: “Đúng thế, cút lên giường với tôi một lần, tôi sẽ đồng ý giúp anh!”

Bình Luận (0)
Comment