Hơn nữa ban nãy hai người hành động bí mật, dù có lén chia ra cũng không ai biết.
Đến lúc đó, cứ hắt hết nước bẩn lên người cô tình nhân kia, thì không ai có thể tra được.
Từ Minh có thể nhịn lòng tham đang rục rịch xuống, chút này khiến cậu ta căng thẳng không ít.
Triệu Nam Thiên suy nghĩ một lát, lúc này mới nhìn theo ánh mắt cậu ta, bảo: “Minh nhi, quân tử thích của cải nhưng không nhận tùy tiện.
Nếu cậu tin tôi, chúng ta cứ đem số tiền này về!”
Từ Minh nhếch miệng cười: “Anh Thiên, anh không cần phải nói, cả đời này Từ Minh em không có tiền đồ gì lớn, em nghe theo anh cả!”
Triệu Nam Thiên vỗ vỗ vai anh ta: “Được lắm, tôi cam đoan với cậu, sau này chúng ta còn kiếm được nhiều hơn thế này!”
Nói chuyện xong, Triệu Nam Thiên lấy từ túi ra hai cục tiền, mỗi người đại khái khoản sáu trăm triệu.
Từ Minh cầm một cục trong đó, ngạc nhiên hỏi: “Anh Thiên, cái này là…”
Triệu Nam Thiên trả lời cậu ta: “Chúng ta đã giúp công ty thu hồi một số tiền tham ô lớn như vậy, lấy chút tiền công ấy không tính là quá đáng!” Từ Minh bật cười, sảng khoái!
Lúc trên đường, Triệu Nam Thiên lại gọi điện cho Vương Như Nguyệt, nói về tình huống tối qua.
Vương Như Nguyệt cười lạnh: “Tôi đã biết, sớm muộn gì thì tên khốn Hàn Phong này cũng sẽ chết trong tay người phụ nữ kia!”
Suy nghĩ một chút, cô ta lại hỏi: “Vậy anh có tính toán gì khác không?”
Triệu Nam Thiên trả lời: “Tôi không định chuyển số tiền kia đi, tốt nhất là đưa tiền tham ô và sổ sách đến trước mặt Hoa Tứ Thiếu, đến lúc đó tang trứng vật chứng đều đầy đủ, cộng thêm chuyện cô đứng ra làm chứng, xem anh ta chống chế thế nào!”
Vương Như Nguyệt có chút bất ngờ hỏi: “Khoản tiền kia cũng không ít, anh cam lòng?”
Cũng không trách cô ta đa nghi, số tiền kia ít nhất cũng khoảng mấy trăm tỷ, đối với một bảo vệ nhỏ như Triệu Nam Thiên mà nói, không khác nào là một khoản tiền lớn, hơn nữa còn là tiền tự động bay đến.
Nếu như anh ôm tiền chạy trốn, nửa đời sau sẽ sống trong sung sướng, tại sao còn phải cuốn vào vũng nước đục này?
Lại không nói đến có tiếp xúc được với Hoa Tứ Thiếu hay không, chỉ với Hàn Phong đã muốn liều đến cá chết lưới rách rồi!
Triệu Nam Thiên biết cô ta đang lo lắng cái gì, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình: “Chị Như Nguyệt, nếu tôi cầm số tiền này, thì không phải là hại cô sao? Cô yên tâm, Triệu Nam Thiên tôi không phải là loại người như vậy!”
Vương Như Nguyệt cảm thán một tiếng, không sửa lại xưng hô: “Tiểu Thiên, anh yên tâm, tôi sẽ khôn để anh làm không công, sau này Vương Như Nguyệt tôi có cái ăn, thì nhất định sẽ không để cho anh phải chịu đói!”
Hai người bàn bạc lại những chi tiết nhỏ qua điện thoại một chút, khi cúp điện thoại anh đã quay về Giang Uyển.
Dừng xe ở ven đường, ăn bữa sáng đơn giản, vì để tránh Tôn mập hoài nghi, tất cả đều phải làm từng bước một.
Hôm nay phòng bảo vệ cũng giống như thường ngày, phân ra hai nhóm rõ ràng.
Trong đó một nhóm do tên Tôn mập dẫn đầu, thỉnh thoảng còn mỉa mai hai người Triệu Nam Thiên, bộ dáng chờ xem kịch vui, nhóm khác thì duy trì trung lập.
Bầu không khí kỳ lạ này vẫn kéo dài đến lúc tan làm.
Một tên cấp dưới của Tôn mập xông ra: “Hôm nay là hạn cuối, các người tra vụ án kia đến đâu rồi?”
Hai ngày nay Từ Minh đi theo Triệu Nam Thiên nên đã học được không ít kiến thức, khí phách và tầm mắt cũng cao hơn rất nhiều, đối với cái loại khiêu khích chỉ cây dâu mắng cây hòe đã có thể làm như không nghe thấy.