Dì Đào gọi cửa bên ngoài, chẳng lẽ anh ta giả bộ không nghe thấy, ngăn cản không cho vào sao? Thật sự rất khó để trách anh ấy.
Tuy rằng trong lòng có hối hận, nhưng dù sao mở miệng gọi Triệu Nam Thiên trở về, cô vẫn không làm được.
Tô Mục Tuyết càng nghĩ về điều đó, cô càng khó chịu, và đột nhiên bụng cô rên lên.
Cô đang nghĩ tới việc đi vào tủ lạnh tìm thứ gì đó ăn, nhưng khi đi ngang qua bếp, nhìn thấy một bàn đầy những món ngon tinh xảo, cô lập tức sững sờ tại chỗ!
Phần ăn gồm ba món và một món canh đều là hương vị yêu thích của cô, tất cả đều chưa đụng đũa, thậm chí còn đậy kín bằng hộp giữ nhiệt, khi mở ra sẽ bốc khói.
Tô Mục Tuyết xúc động, mắt cô ấy đỏ bừng ngay lập tức, cô ấy không biết miêu tả mùi vị như thế nào, cô ấy lại khó chịu và tự trách mình.
Triệu Nam Thiên cũng đi làm một ngày, sau giờ làm việc anh vẫn phải nấu cơm cho cô, trước khi về chắc chắn anh đã phải chịu đựng sự hiện diện của Dì Đào.
Bản thân mình có tốt không, không những không an ủi mà lại còn nổi giận với anh ta?
Có phải vì Triệu Nam Thiên dễ ức hiếp, và vì bản thân anh ta không dễ dàng mất bình tĩnh nên cô muốn trút hết lửa giận lên người khác?
Tô Mục Tuyết trở nên khó xử hơn khi nghĩ về điều đó, và sau khi do dự một lúc lâu, cô rút điện thoại ra.
Tô Mục Tuyết đã chuẩn bị sẵn lời nói của mình, nhưng khi cô nghe thấy một vài tiếng bíp, cô gần như mất bình tĩnh một lần nữa.
Nhưng nhìn trên bàn đầy đồ ăn ngon, cô cố gắng nhịn lại, tức giận hỏi: “Anh đã ở đâu rồi?”
Triệu Nam Thiên đơn giản nói: “Đi làm!”
Tô Mục Tuyết ngạc nhiên hỏi: “Muộn như vậy mà anh vẫn đi làm? Vậy anh không ăn à?”
“Ăn cục tức no rồi!”
Tô Mục Tuyết nhìn chằm chằm đầy tức giận, ăn cục tức no rồi? Đây là đang nói ai nghe?
Trước khi cô mở miệng lần nữa, có một âm báo vang lên trên điện thoại.
Tô Mục Tuyết đi tới đi lui tại chỗ: “Ôi, cái tên Triệu Nam Thiên này, cái đồ giận lâu này, còn dám cúp điện thoại của tôi nữa?”
Gọi lần nữa, đường dây bận!
Gọi tiếp, vẫn bận!
Gọi bao nhiêu cuộc nhưng đều không được, Tô Mục Tuyết quyết định không gọi nữa, “Được rồi, nếu như anh có bản lĩnh thế thì cả đời này đừng có nghe điện thoại tôi nữa.
”
Nhìn thấy trên bàn đầy món ăn ngon, cô càng thêm cáu kỉnh, gắp một miếng thịt lợn đã nấu chín, vừa nhai vừa chửi, “Chết tiệt Triệu Nam Thiên, Triệu Nam Thiên hôi hám, tôi sẽ cắn chết anh, tôi cắn, làm cho anh tức giận tôi!”
Triệu Nam Thiên cũng vừa cúp điện thoại, Vương Như Nguyệt gọi điện thoại nói Lý Phong đang trên đường tới đây, cho nên phải chuẩn bị sớm.
Anh không dám do dự, lập tức gọi điện thoại lại cho Từ Minh.
Khi mọi thứ đã hoàn tất, đã có năm cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, tất cả đều là của Tô Mục Tuyết.
Vốn dĩ anh muốn gọi điện hỏi thăm tình hình, nhưng nghĩ mãi anh lại thôi, giờ mà gọi kiểu gì cũng cãi nhau, chỉ có thể đợi cô bình tĩnh lại.
Triệu Nam Thiên gặp gỡ Từ Minh bên ngoài tiểu khu.
Sau khi hai người ngồi trong xe đợi một lúc, Vương Như Nguyệt gửi đến một tin nhắn, “Khách sạn Cửu Châu, Phòng 3708!”