Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 219


Hai người cùng nhướng mày, “Anh muốn đuổi chúng tôi đi?”
Từ Minh cắt ngang, “Anh không nghe thấy sao? Đội trưởng Triệu yêu cầu anh từ chức, chính là để cứu thể diện cho các anh đấy! Nhà kho mất nhiều thứ như vậy, nếu Tôn mập biết chuyện, anh ta không những đuổi việc, mà còn bắt các anh bồi thường cơ! “
Người đàn ông giễu cợt: “Từ Minh, đừng tranh thủ chọc gậy bánh xe! Kho của Giang Uyển chưa từng mất thứ gì, tại sao vừa mới đến, chúng tôi lại làm mất đồ được chứ? Còn mất vào tay chúng tôi thật, tưởng chúng tôi dễ lừa như thế cơ à? “
Người kia vội vàng đồng ý, “Đúng vậy, làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Đội trưởng Triệu, đây rõ ràng là có người cố ý hãm hại chúng tôi!”
Triệu Nam Thiên lấy điện thoại ra, tối hôm qua xử lí sạch sẽ, anh tự tin cảnh sát khi tới sẽ không tìm ra manh mối, không ai có thể nghĩ những thứ đó hoàn toàn không có rời khỏi tiểu khu, mà là đặt ở trong nhà của chủ sở hữu.

“Được rồi, nếu đã như vậy, chúng ta hãy gọi cảnh sát, để cảnh sát điều tra!”
Hai người đều bất an, nếu vụ việc này thật sự liên quan đến cảnh sát thì có giải quyết được vụ án không? Chỉ vì bỏ quên nhiệm vụ, là có lý do để đuổi việc họ rồi!
Đến lúc đó mất mặt thì không nói, còn phải bồi thường, chắc chắn không phải chuyện gì hay ho.

Hơn nữa, để lưu lại án tích, thì sau này tìm việc phiền lắm!
Người đàn ông bất đắc dĩ nói: “Đội trưởng Triệu, anh thật sự muốn làm gì?”
Triệu Nam Thiên cũng không thèm nói nhảm với bọn họ, lúc đầu Tôn mập đã giao bọn họ cho chính mình, nếu bọn họ có thể chuyên tâm theo mình, thì anh cũng sẽ không ra tay xấu như vậy.


Ồ, nếu có chỗ tốt, chỉ cần lấy súng dí đầu đẩy về phía trước cũng phải chen bằng được? Có khó khăn gì thì cứ đẩy tôi nhường chỗ cho bạn đi trốn?
Một con sâu làm rầu nồi canh như vậy, nếu để nó ở lại sẽ là một thảm họa!
Hai người bọn họ thấy không có cách gì nói lại, giận dữ nói: “Được rồi, Triệu Nam Thiên, anh nhớ kỹ chuyện này, chúng tôi sẽ không để yên cho anh đâu!”
Một người trong số họ còn đẩy thằng bé đeo kính một cái, oán hận nói: “Chết tiệt, chắc chắn cậu là người tố cáo chuyện này! Hôm nay Triệu Nam Thiên có thể đối phó chúng tôi, ngày mai chắc chắn sẽ tới lượt cậu, đừng nghĩ mình có thể trốn đi đâu được! Cậu cứ chờ đi, cho dù Triệu Nam Thiên tha cho cậu, chúng tôi cũng không tha cho cậu!”
Trò hề kết thúc, nhưng thằng bé đeo kính lại thấp thỏm lo âu.

Triệu Nam Thiên nhìn thấy anh ta có chuyện muốn nói, liền nói trước: “Đi thôi, có chuyện gì thì đi vào trong nói.


Trong nhà kho, Từ Minh rót hai tách trà nóng.

Triệu Nam Thiên đưa cho cậu ta một ly: “Nói đi, tại sao cậu với bọn họ lại đường ai nấy đi?”

Thằng bé đeo kính cầm chén trà không nói gì, sắc mặt vô cùng bối rối.

“Tôi có thể thấy cậu khác hai người bọn họ, cậu cũng có thể thấy tôi và Tôn Mập không giống nhau.

” Thằng bé đeo kính lắp bắp: “Triệu Nam Thiên, anh…… anh đã biết hết rồi sao?”
Triệu Nam Thiên cười khổ: “Tôi biết rồi thì tôi sẽ không hỏi anh nữa, nhưng tôi có thể đoán được một ít, hẳn là có liên quan tới Tôn Mập.


Thằng bé đeo kính do dự một lúc rồi nói.

Triệu Nam Thiên nghe xong lời này, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên không đoán sai, mấy ngày hôm trước Tôn Mập lén đi tìm bọn họ, nói là đang chờ vụ án trộm cắp thứ ba xảy ra, khiến cho bọn họ tự cắn xé lẫn nhau, và nhận hoàn toàn lỗi! Tôn Mập còn đồng ý nếu xong việc sẽ cho bọn họ sáu mươi triệu, coi như tiền uống nước!
Triệu Nam Thiên ngay từ đầu vẫn còn tò mò, tại sao đám người này lại nhiệt tình như vậy, hóa ra vẫn còn chuyện anh không biết.



Bình Luận (0)
Comment