Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 27


Không có cầu hôn, không có nhẫn kim cương, vậy mà cô lại mơ hồ kết hôn chớp nhoáng với người đàn ông mới quen một ngày?
Nếu đổi lại trước đây cô có nghĩ thôi cũng sẽ cảm thấy hoang đường, nhưng hôm nay chuyện này lại thật sự xảy ra.
Tô Mục Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy phiền não.

Mới vừa rồi khi giận dỗi với người trong nhà còn có thể sảng khoái, nhưng lúc này phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại sống hết đời với người đàn ông không có tiếng tăm gì này?
Triệu Nam Thiên không lạ gì với phản ứng của cô, “Đã hối hận?”
Tô Mục Tuyết giả vờ cứng rắn nói, “Tôi mới không hối hận!”
Triệu Nam Thiên cũng không vạch trần, trực tiếp đi ra cửa.
Tô Mục Tuyết đuổi theo mau nói, “Anh chờ một chút!”

“Nói đi? Có phải cô muốn đưa ra quy ước ba điều với tôi?”
Triệu Nam Thiên cũng biết, lấy tính tình cao ngạo của Tô Mục Tuyết, nếu không triệt để chinh phục cô chỉ sợ cô sẽ không thừa nhận mối quan hệ này.
Anh cũng không vội, chuyện tình cảm không cưỡng cầu được.
Tô Mục Tuyết không thích mình, mà thật ra anh cũng không quá thích tính khí ỏng ẹo, cao ngạo, tùy hứng, hận không thể giẫm tất cả đàn ông khắp thiên hạ dưới chân trên người Tô Mục Tuyết!
Chẳng qua anh cũng không có biện pháp nào, ngay cả giấy đăng ký kết hôn cũng đã lấy rồi, lúc này chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy.
Thấy Triệu Nam Thiên đoán được suy nghĩ của mình, Tô Mục Tuyết cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngoài miệng cô vẫn cứng rắn nói, “Không sai!”
“Thứ nhất, không được tôi đồng ý không cho phép anh nói tới quan hệ giữa chúng tôi với bất kỳ người nào! Thứ hai, không cho phép anh chạm vào tôi!”
Triệu Nam Thiên lại hỏi, “Vậy thứ ba thì sao?”
Tô Mục Tuyết không trả lời mà nhướng mày hỏi ngược, “Anh không tức giận sao?”
Triệu Nam Thiên nói nghiêm túc, “Vì sao phải tức giận? Lúc đầu tôi đã từng nói tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô, đây là lời hứa của tôi.

Nếu sau này cô hối hận, tôi cũng sẽ không ngăn cản cô rời đi.”
Tô Mục Tuyết oán thầm một trận, thằng này cũng quá uất ức đi?
“Điều thứ ba tạm thời tôi còn chưa nghĩ ra, chẳng qua Triệu Nam Thiên, anh đúng là loại không có tiền đồ!”
Triệu Nam Thiên cũng không phản bác, “Có tiền đồ hay không không thể quyết định bằng mồm.”
Tô Mục Tuyết cũng không vòng vo, “Anh yên tâm đi, hôm nay tôi đi đăng ký kết hôn với anh cũng vì chặn miệng người trong nhà.


Cho tôi một tháng, một tháng sau tôi nhất định sẽ giải quyết xong chuyện này.

Đến lúc đó anh đi đường của anh, tôi đi đường của tôi, chúng tôi không ai nợ ai!”
Trong lòng Triệu Nam Thiên buồn phiền vô cùng, trên phương diện pháp luật cô đã là vợ anh, không cho anh đụng vào cũng thôi đi.
Hiện tại cô còn tuyên bố một tháng sau mỗi người một ngả, tới cùng cô có từng nghĩ tới cảm giác của anh không?
Triệu Nam Thiên càng nghĩ càng cảm thấy phiền muộn, dứt khoát lắc lắc đầu, ném bay những suy nghĩ rối bung này đi.
“Đi thôi.”
Tô Mục Tuyết nghe vậy sửng sốt, “Đi đâu?”
Triệu Nam Thiên đã đi được mấy bước, “Đi ăn cơm trưa, gần đây có một quán cơm, mùi vị cũng không tệ lắm.”
Rất nhanh bọn họ đã đi tới một đường nhỏ vắng vẻ, bên cạnh đều là tiệm ăn nhỏ bẩn thỉu, quần áo của hai người thật sự không khớp với khung cảnh trong đường nhỏ này.
Cũng không lâu lắm Triệu Nam Thiên đã dừng bước lại.
Sắc mặt Tô Mục Tuyết rất cổ quái, cô cướp thời cơ mở miệng trước: “Triệu Nam Thiên, anh làm cái quỷ gì vậy, anh không định để tôi ăn cái này thật chứ?”

Triệu Nam Thiên kinh ngạc hỏi, “Ăn cái này thì sao vậy?”
“Thế nhưng… Chúng tôi tốt xấu gì…”
Tô Mục Tuyết không biết nên nói như thế nào, cuối cùng buồn bực tới giậm chân.
Dầu gì đây cũng là bữa cơm đầu tiên sau khi bọn họ đăng ký kết hôn, cô vốn cho rằng Triệu Nam Thiên sẽ đưa cô đi ăn một bữa tiệc lớn.
Thế mà lúc này anh lại dẫn cô đi ăn bún thập cẩm cay?
Cái món như bún thập cẩm cay này, trước đây cô chỉ từng nghe nói trên mạng.

Về phần ăn nó? Thực sự là nghĩ cũng không dám nghĩ!

Bình Luận (0)
Comment