Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 53


Người thân có máu mủ tình thâm cũng chưa từng tôn trọng cô chút nào.
Thanh mai trúc mã Ngụy Bắc Minh cũng chưa từng tôn trọng cô dù chỉ một chút.
Bà Ngụy đạo mạo nghiêm trang, ngoài miệng khoan dung rộng lượng nhưng trong nội tâm đầy bụng khinh bỉ, vênh mặt hất hàm ra quyết định thay cô, cũng chưa từng tôn trọng cô dù chỉ một chút!
Hết lần này tới lần khác, người đàn ông cô mới quen hai ngày này lại khiến cô có cảm giác bừng tỉnh.
Cô không tự chủ được mà đỏ cả vành mắt, hệt như tâm tình nào đó trong lòng bị người xúc động!
Ngụy Bắc Minh lập tức nhận ra điểm khác thường của Tô Mục Tuyết, hệt như thứ đồ chơi mình thích nhất bị người ngoài nhúng chàm, anh ta nghiến răng ken két.
Không để ý tới lời khuyến cáo của mẹ, anh ta gần như rít gào quát: “Triệu Nam Thiên, mày đánh người của tao xong còn muốn bỏ đi?”
Theo tiếng nói của anh ta phát ra, cách đó không xa có một chiếc xe thương vụ màu đen lái vào.
Bảy tám người đàn ông cường tráng mặc đồ đen chạy tới.


Nguyên một đám đứng chắp tay, chỉ một lát đã khiến sân chật như nêm cối!
Ánh mắt Triệu Nam Thiên nhìn chung quanh một vòng, ý cười nơi khóe miệng khiến người không đoán được tâm tình anh, “Ngụy Bắc Minh, mày chắc chắn?”
Ngụy Bắc Minh đã sớm mất lý trí, hai mắt sung huyết nói: “Mịa nó, bớt nói nhảm cho tao.

Mày còn muốn chạy? Có thể, mặt chui từ dưới đũng quần ông đây!”
Giờ này khắc này, Ngụy Bắc Minh chỉ hận không thể phanh thây xé xác Triệu Nam Thiên.

Cho dù không làm được, anh ta cũng muốn khiến Triệu Nam Thiên phải mất hết thể diện!
Bà Ngụy nhìn ra dị dạng, nhưng còn chưa đợi bà ta há mồm đã phát hiện Tô Mục Tuyết đi lên trước, đột ngột chắn ở chính giữa hai người đàn ông.
Ngụy Bắc Minh gần như rít gào, “Ở đây không có chuyện của em, tránh ra!”
Tô Mục Tuyết cường thế hiếm thấy, “Nơi này là nhà tôi, không được tôi cho phép, anh có quyền gì đuổi đi người của tôi đi?”
Ngụy Bắc Minh hoài nghi mình nghe lầm, “Người của cô?”
Tô Mục Tuyết ngửa đầu nói: “Không sai!”
Tô Lâm nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của bà Ngụy, sợ đến hồn phách như bay ra ngoài.
Anh ta gần như rít gào nói: “Chị họ, chị làm trò gì vậy, chị điên rồi sao?”
Tô Mục Tuyết lạnh lùng nhìn anh ta, “Ở đây không có chỗ cho em nói chuyện, câm miệng lại, bằng không cút ngay cho chị!”
Tô Lâm hận đến cắn răng nghiến lợi, hết lần này tới lần khác anh ta khiếp sợ áp lực Triệu Nam Thiên mang tới ban nãy, cơn tức nghẹn nơi yết hầu, nén hết tất cả lời muốn nói trở về.

Bà Ngụy thầm mắng phế vật, sau đó mạnh mẽ tiến lên phía trước nói: “Tô Mục Tuyết, ngay trước mặt mọi người cháu lại bảo vệ cho người ngoài, tốt nhất cháu nên biết chính mình đang làm gì!”
Tô Mục Tuyết bình tĩnh đối diện với bà ta, “Đương nhiên tôi biết tôi đang làm gì!”
Bà Ngụy cười trào phúng, “Cháu đã biết thì bác đây chỉ nhắc cháu một câu, bây giờ cha cháu còn đang trong thời gian tu dưỡng, tình huống của tập đoàn Tô Phong cũng không lạc quan chút nào!”
“Có một lời chắc cháu không muốn nghe, hiện tại nhà họ Tô đã không còn uy phong năm đó, tập đoàn Tô Phong lúc này đã thành thịt cá trên mâm!”
“Nếu không có nhà họ Ngụy trợ giúp, chậm nhất ngày mai nhà họ Tô các người sẽ bị chủ nợ và thương nhân cung ứng hàng hóa tới chặn cửa chính đòi nợ!”
“Đến lúc đó, phó tổng giám đốc là cháu còn bao nhiêu phân lượng, cần bác nhắc nhở cháu sao?”
“Cháu cũng không suy nghĩ một chút xem, hiện tại toàn bộ Đông Châu này ngoại trừ nhà họ Ngụy ra còn có ai chịu nhận cháu?”
“Loại không biết điều, ban nãy bác có thiện ý với cháu là vì nể mặt Bắc Minh!”
“Tới thời điểm này rồi cháu còn dám mang cái uy cô cả nhà họ Tô ra cho ai xem? Cháu tưởng Bắc Minh có thể nhường nhịn cháu không có điểm dừng mãi sao?”
Ngụy Bắc Minh thu hồi vẻ tức giận, “Mẹ, mẹ đừng nói nữa.”
Bà Ngụy hừ lạnh.


Ban nãy bà ta cố ý diễn vai phản diện một phần là vì cảnh cáo Tô Mục Tuyết chớ làm loạn.

Về phương diện khác, bà ta làm vậy cũng là đang cho con trai có cơ hội biểu hiện.
Bằng không nếu để cô cả nhà họ Tô này tiếp tục náo loạn, sợ rằng hôm nay không thể êm chuyện.
Bà Ngụy hòa hoãn một chút, “Mục Tuyết, không phải bác khó khăn, nhưng hiện tại khắp Đông Châu này còn có ai có thể cưng chiều cháu như Bắc Minh? Đừng không biết tốt xấu!”
Ngụy Bắc Minh giải thích, “Mục Tuyết, mẹ anh không có ý đó đâu, em đừng hiểu lầm.

Ở đây không có chuyện của em, em đi nghỉ ngơi trước đi.”
Tô Mục Tuyết cất giọng quật cường hỏi ngược, “Vì sao lại không có chuyện của tôi? Hiện tại Triệu Nam Thiên là chồng tôi!”

Bình Luận (0)
Comment