Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú

Chương 13

Tuy rằng đã rất nghiêm túc nói với Khế Gia đây là một lần cuối cùng giúp cậu giải quyết vấn đề sinh lý, nhưng Mạc Tuy vẫn mang theo cảm giác tội lỗi khó dùng lời diễn tả giống như nhúng chàm thiếu niên cái gì cũng không biết. Khế Gia không rõ, Mạc Tuy lại hiểu vuốt ve lẫn nhau thậm chí là hôn môi đại biểu cho cái gì, tuy nhiều lần tự nói với mình phải kiềm chế, nhưng quả thật vẫn không nhịn được.

Mùa đông còn rất dài, qua một tháng nữa mới tới đầu xuân, sau khi Mạc Tuy rất nghiêm túc nói với Khế Gia có vài chuyện chỉ có thể làm với người đặc biệt, hơn nữa cho dù cứng vẫn có thể nghĩ chút chuyện khác xua tan nó, cuộc sống lại khôi phục bình thường.

Một tháng cuối cùng nhu cầu của các thú nhân với bột mì tăng lên không ít, thiếu thức ăn khiến các thú nhân phát hiện ưu điểm của loại thức ăn mới này, bởi vì không biết chỗ Y Tư có bao nhiêu, đều chỉ lấy phân lượng khó lắm mới đủ ăn. Mùa đông lúc trước, luôn có thú nhân vì không để giống cái và con non chết đói, sẽ mạo hiểm vào rừng đi săn, chỉ là có người bắt được con mồi về, có người lại không ra khỏi rừng rậm nữa. Mà mùa đông này, có thức ăn dư, không cần mạo hiểm vào rừng đi săn nữa.

So sánh với thú nhân khác, Mạc Tuy và Khế Gia sống có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều, bởi vì có đủ lương thực dự trữ là bột mì, thịt mặn lúc trước và thịt xông khói, khi mùa đông sắp kết thúc, đồ ăn dư lại còn không ít. Khi người khác đều thắt lưng buộc bụng, Khế Gia ngược lại còn mập ra một vòng.

Bộ tộc thú nhân cho dù là bộ tộc lớn cũng không có khả năng mỗi năm đều bình an vượt qua mùa đông, khi đầu xuân, trong bộ tộc Mạc Tuy vẫn có hai thú nhân già không sống qua mùa đông này, được mai táng trên núi nhỏ sau bộ tộc. Các thú nhân đối với sống chết thật ra rất thoáng, dù sao không chết lúc đi săn đã là may mắn rất lớn, không có giống đực cường tráng chết khi đi săn, cũng không có giống cái và trẻ con bị bệnh, đợi đến đầu xuân tuyết tan, bầu không khí toàn bộ bộ tộc đều rất hân hoan.

Sau đầu xuân, thú nhân gần thành niên có thể tiến hành lễ thành niên, thú nhân cùng thành niên chung với Mạc Tuy chỉ có một người, sau khi báo với tộc trưởng, trước mùa hè tùy thời đều có thể tiến vào rừng. Mạc Tuy tuy không vội, nhưng cũng không muốn để quá lâu, dù sao nhà hắn không thiếu lương thực, không cần tích góp thể lực, thu thập một bao nhỏ là có thể tùy thời đi được.

Mạc Tuy tỏ ra rất ung dung bình tĩnh, Khế Gia lại ngồi không yên, đi săn về một cái là mài dao xương dao trúc cho Mạc Tuy không ngừng.

“Ngươi có phải đã quên lúc trước là ai nhặt ngươi về rồi không?” Mạc Tuy cúi người nhìn Khế Gia lại lấy một miếng trúc, cười như không cười nhìn cậu.

Vẻ mặt Khế Gia xoắn xuýt nhìn Mạc Tuy một lúc lâu, đầu rũ xuống: “Ta biết Mạc rất lợi hại, nhưng là vẫn rất lo lắng a, Giác thú phi thường hung hãn, lần trước nếu không có ngươi, có thể ta đã không thể sống trở về.”

Xoa đầu Khế Gia, Mạc Tuy ngồi xổm xuống, rút miếng trúc trong tay Khế Gia ra, ngữ khí tuy rằng rất bình tĩnh, trong mắt lại tràn đầy ý cười: “Ta sẽ không tìm giác thú trưởng thành giao đấu, chỉ cần tìm được giác thú, ta sẽ mau chóng lấy răng thú về, sẽ không để ngươi chờ ta quá lâu.”

Khế Gia đưa tay ôm hông Mạc Tuy, lầm bầm: “Có nhanh thế nào Mạc cũng phải đi một vài ngày, vậy ta còn phải ăn thịt nướng mấy ngày.”

Mạc Tuy không khỏi bật cười, bắp thịt trên người Khế Gia đều dẻo dai, ôm phi thường thoải mái: “Ta sẽ nói một tiếng với Tác Nhĩ, bảo y khi rảnh rỗi qua cùng ăn với ngươi.” Về thiên phú nấu cơm, không thể nghi ngờ Tác Nhĩ cao hơn Khế Gia rất nhiều.

Mùa đông Tác Nhĩ chỉ cần đảm nhiệm lương thực cho một người, lúc trước còn trữ không ít thịt mặn, đầu xuân gặp lại sắc mặt hồng hào tứ chi hữu lực, so với lúc trước gầy yếu tái nhợt, không thể nghi ngờ đã phi thường khỏe mạnh, còn rất rạng rỡ, không cần nghĩ cũng biết mùa đông này sống rất thuận lợi.

“Khế Gia cứ giao cho ta.” Tác Nhĩ liên tục gật đầu, vỗ vỗ Khế Gia thoạt nhìn rất suy sụp, một bộ biểu tình ngươi cứ yên tâm đi đi.

Dao đá và dao trúc Khế Gia chuẩn bị rất nhiều căn bản không chứa nổi, Mạc Tuy chỉ lấy mấy cái, lưng đeo bao da nhỏ của mình liền tiến vào rừng.

Giác thú tương đối thường tập trung ở cánh rừng lúc trước Mạc Tuy và Khế Gia gặp nhau, bởi vì diện tích rừng rậm thật sự không nhỏ, muốn tìm được giác thú phần lớn phải xem vận khí. Từng sống trong rừng mấy tháng, Mạc Tuy coi như quen thuộc cánh rừng này, thứ gọi là giác thú kỳ thật cùng hình thể với hổ, nhưng trên đầu có thêm sừng, húc vào nơi nào một cái thương tổn chỗ đó đều rất khó chịu đựng.

Mạc Tuy không gấp lắm, đi bốn ngày mới trở lại sơn động ban đầu được che giấu của mình, kéo mở cỏ đã khô vàng, trong động coi như sạch sẽ không bị những dã thú khác xâm chiếm, Mạc Tuy qua loa thu dọn da thú đã không thể dùng, chuẩn bị giải quyết bữa trưa trước.

Cánh rừng này bởi vì thú nhân không thường qua lại, tài nguyên coi như phong phú, Mạc Tuy dù sao cũng không có sức ăn lớn của thú nhân giống Khế Gia, bắt con nai mới ra đời không lâu còn rất ngu ngơ, mới vừa rút hết máu chợt nghe phía sau có tiếng bước chân rất mất trật tự, dao trúc sắc bén trong nháy mắt đã cầm trong tay.

Bụi cây cao bằng khoảng người thường bị đẩy ra, một người lảo đảo nghiêng ngã đi ra, áo da thú mặc trên người bị rách thật nhiều chỗ, trên mặt trên người đều là vết bẩn, tựa hồ không nghĩ có thể nhìn thấy đồng loại ở chỗ này, biểu tình giật mình trong nháy mắt. Từ bộ ngược bằng phẳng có thể phán đoán không phải giống cái, thú nhân cũng không có khả năng duy trì hình người trong rừng rậm nguy hiểm tứ phía, Mạc Tuy cảnh giác nhìn người đột nhiên xuất hiện, người nọ cũng không tiếng động nhìn Mạc Tuy, chỉ là đợi thật lâu, hai người đều không ai mở miệng trước.

“Khụ…” Người nọ có chút khàn khàn ho khan một tiếng, cẩn thận nhìn Mạc Tuy, “Có thể giúp ta không?”

“Ngươi cảm thấy ta có lý do gì giúp một người thân phận không rõ đột nhiên xuất hiện trong rừng rậm cơ bản không có người xuất hiện?” Mạc Tuy nhàn nhạt nhìn người kia, vẻ mặt lãnh đạm.

Trên mặt mang theo vết bẩn lộ ra biểu tình có chút khổ sở, người nọ giãy dụa một lúc lâu rốt cuộc cúi đầu nói: “Ta là một y lạp, ngươi có thể mang ta về bộ lạc của người không?”

Thế giới này y lạp quả thật rất hiếm thấy, quan điểm phổ biến của thú nhân là bộ tộc càng có nhiều y lạp, càng được thần quan tâm, nhưng Mạc Tuy lại không cảm thấy y lạp có cái gì hiếm lạ, vẻ mặt từ chối rõ ràng: “Y lạp xuất hiện ở loại địa phương này bản thân đã đại biểu cho phiền phức, hơn nữa bộ tộc ta đã có một vị y lạp rồi, cũng không để ý có nhiều thêm một người hay không.”

Môi dưới bị cắn có chút trắng bệch, người nọ nhìn chằm chằm Mạc Tuy hồi lâu, cuối cùng thật nặng nề thở dài một hơi, giống như bất chấp tất cả nói: “Ta bất quá chỉ muốn sống sót, sẽ không mang đến cho bộ tộc ngươi bất kỳ phiền phức nào, còn có thể ngăn ngừa thiên tại cho các ngươi.”

Mạc Tuy nhíu mày, trên dưới quan sát một vòng, mặc dù không nhìn ra người này và y lạp khác có cái gì khác nhau, nhưng về tác dụng mà nói, vẫn khiến người ta có chút động tâm, dù sao thời đại hoang dã thiên tai nhiều lắm, có thể tránh né thích hợp cũng là chuyện tốt: “Tuy rằng còn chưa thể chứng thực, bất quá ta nghĩ thời gian của chúng ta còn rất nhiều, nếu như ngươi làm ra chuyện gì không nên làm, ngươi trong mắt ra sẽ không khác gì nó.” Dứt lời giơ giơ nai con trên cổ đã mở một cái động trong tay.

Thấy Mạc Tuy rốt cuộc bằng lòng mang mình đi cùng, trên gương mặt bẩn hề hề lộ ra tươi cười, sau đó thân thể mềm nhũn té xuống đất.

Mạc Tuy vốn định đi tới đá đá y lạp đột nhiên xuất hiện này hai cái xem xem có phải ngất rồi không, đi tới trước mặt mới phát hiện mắt vẫn đang mở, có chút lúng túng nhìn Mạc Tuy, hơi thở mong manh nói: “Mấy ngày rồi ta chưa ăn cái gì.”

Trên đống lửa trong sơn động bắt một nồi canh thịt nai với nấm, thịt nai nướng tản ra mùi thơm mê người, y lạp ngồi không xa bên người Mạc Tuy tuy nỗ lực duy trì thản nhiên, nhưng đường nhìn vẫn không tự chủ được bay tới thịt quay đã chín.

“Ngươi tên gì? Định tới bộ tộc mới nói sao?” Đem một xâu thịt vừa nướng xong đưa cho vị y lạp tuy rằng buổi chiều ở trong rừng bàn điều kiện rất quật cường, Mạc Tuy vẫn nhìn ra được người này kỳ thật cũng không trưởng thành như đã biểu hiện ra.

Người nọ cấp tốc thổi thổi cắn một ngụm lớn, không nhai hai cái đã nuốt xuống, thỏa mãn nheo lại con mắt: “Tát Phi, ta là Tát Phi, thịt nướng ngươi làm là thịt nướng ngon nhất ta từng ăn.”

“Ngươi có thể gọi ta là Mạc.” Mạc Tuy múc một chén canh thịt bắt đầu uống, “Chờ ngươi ăn no, hy vọng ngươi có thể kể rõ cho ta vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây, sau đó nếu có phát sinh sự tình đột biến gì ta phải xử lý thế nào.”

“Ừm.” Tát Phi cúi đầu lên tiếng, bắt đầu chuyên tâm đối phó thịt nướng trong tay, cắn một miếng lớn còn không chờ nhai mấy cái đã nuốt hết vào, đúng là bộ dạng đói thảm, tuy rằng bùn dính mặt, nhưng vẫn lờ mờ có thể nhìn ra tuổi Tát Phi cũng không lớn, Mạc Tuy không khỏi cảm khái, sao hắn cứ nhặt được người trong khu rừng này vậy, bất quá dù thổ tào bản thân như thế, vẫn múc chén canh đưa cho Tát Phi.
Bình Luận (0)
Comment