Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú

Chương 17

Nếu Mạc Tuy đã nói cũng thích mình, xao động bởi vì hôn môi khi nãy vẫn nín nghẹn thật lâu, Khế Gia liền quấn lấy Mạc Tuy làm chuyện chỉ có người thân mật mới có thể làm, xong rồi mới hài lòng đi ngủ, ngay cả lúc ngủ say khóe môi vẫn mang theo ý cười không tan như cũ.

Khế Gia nghiêng người ngủ rất trầm, Mạc Tuy đưa tay sờ gò má Khế Gia, độ ấm giữa ngón tay khiến Mạc Tuy xác định tất cả thật sự đã xảy ra. Lúc trước lo lắng quá nhiều vẫn không hạ thủ ngược lại khiến Khế Gia thổ lộ trước, Mạc Tuy tỉ mỉ ngắm khuôn mặt Khế Gia, cẩn thận tiến tới hôn một cái lên đôi môi hơi mở của Khế Gia, mặt mày lộ ra ý cười khó tả.

Hôm sau Khế Gia tỉnh rất sớm, dán lên người Mạc Tuy cọ tới cọ lui đánh thức Mạc Tuy, bởi vì tối hôm qua hai người đều phát tiết một lần, buổi sáng không tới mức kích tình bắn ra bốn phía, rất ôn nhu hôn một trận liền tự rời giường rửa mặt.

Con mồi bắt được hôm trước không nhỏ, đủ ăn một hai ngày, Mạc Tuy và Khế Gia liền không đi săn thú, đồ dư lại sau mùa đông còn không ít, chất trong phòng có chút loạn, lúc trước Mạc Tuy nghĩ gần đây cũng nên sắp xếp lại. Nghĩ đến rất nhiều đồ ăn sẽ được dọn ra, Mạc Tuy bảo Khế Gia đi gọi Tác Nhĩ mang theo Y Tư buổi trưa tới dùng cơm, giúp tiêu diệt hàng tồn kho còn chưa ăn hết của mùa đông, dù sao dưới tình huống có thể ăn nguyên liệu tươi mới, Mạc Tuy vẫn muốn ăn đồ tươi.

Lạp xưởng vẫn còn hai cây, thịt xông khói và thịt mặn mỗi loại còn lại bảy tám miếng, bột mì còn hai lọ lớn, hai bình rượu nho nhỏ lúc trước ủ xong bị triệt để quên mất, còn có nửa khuôn khoai tây và khoai lang phần lớn đã mọc mầm, ba bốn củ khoai từ thô to cũng được tìm ra.

Khoai tây và khoai lang mọc mầm được Mạc Tuy tách ra tùy tiện trồng vào khoảng đất sau nhà, không mọc mầm thì rửa sạch giữ lại trưa ăn, rượu nho bởi vì được bịt rất kín nên không bị chua, tản ra mùi thơm rất mê người khiến Khế Gia tò mò muốn nếm thử.

“Chờ buổi tối uống đi.” Mạc Tuy thản nhiên dời rượu nho tới góc phòng, đưa lưng về phía Khế Gia, trên mặt lộ ra tươi cười rất thâm ý.

Sau khi sắp xếp đồ vật ngay ngắn, căn phòng trữ thức ăn thoạt nhìn chỉnh tề hơn rất nhiều, Mạc Tuy lại lật lật bình gia vị, đường và tiêu ớt đều còn đủ ăn một thời gian, mật ong cũng còn hơn phân nửa lọ, chỉ có muối còn dư không nhiều lắm. Mạc Tuy suy nghĩ một chút, nhớ là lúc trước đi trao đổi thức ăn, cũng không phát hiện nhà ai trao đổi muối, liền hỏi Khế Gia.

“Bởi vì muốn bọn ta không thể tự làm, mỗi năm đều phải đi bộ tộc lân cận có thể chế biến muối để đổi, mỗi người một năm chỉ có thể lấy một lọ, năm nay người đi đổi muối hẳn là còn chưa xuất phát, đợi một thời gian mới có muối mới.” Khế Gia ôm hông Mạc Tuy dán lấy hắn di động, cằm cũng dính lên vai Mạc Tuy.

Nhiệt độ mùa xuân rất thư thích, hai người ở nhà cũng không mặc quần áo, da thịt dính lấy nhau cảm giác rất thoải mái, lúc nói chuyện dây thanh quản của Khế Gia rung động khiến phần vai bị dính lấy của Mạc Tuy có chút ngứa. Xoay người đặt Khế Gia lên tường, Mạc Tuy đưa tay chậm rãi vuốt ve mặt Khế Gia, khóe môi câu lên: “Đã sớm biết thì nên nói sớm cho ta, Khế Gia như vậy ta càng thích.”

Bị con ngươi đen láy của Mạc Tuy nhìn chằm chằm, mặt Khế Gia không tự chủ nóng lên, bàn tay nhẹ nhàng xoa trên mặt làm tim Khế Gia cũng đập nhanh lên, môi hơi mở nhưng không biết nên nói cái gì, rõ ràng vẫn là Mạc Tuy đó, lại không hiểu sao cứ khiến Khế Gia đặc biệt dễ đỏ mặt.

Bởi vì Mạc Tuy không bao giờ nhẫn nại nữa nha, thiếu niên.

Hai người hôn một hồi liền tách ra, Mạc Tuy gói miếng thịt bảo Khế Gia đi đổi mấy củ cải về, chính mình bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, buổi trưa để mọi người ăn một bữa ngon.

Ngày hôm qua bắt được là động vật cùng loại với dê, sườn dê và đùi dê Mạc Tuy ướp đơn giản một chút liền đặt lên lửa nướng, nấu canh thịt trong nồi gốm, đá phiến cũng được lau sạch sẽ lấy ra, bắp cải đổi mấy hôm trước cũng được Mạc Tuy rửa sạch tùy ý dùng tay xé thành miếng nhỏ, chuẩn bị một lát xào thịt mặn với bắp cải.

Vài loại rau dưa đặc biệt nhiều vào mùa xuân cũng được Mạc Tuy dùng dao xương xắt nát, trộn với thịt tươi băm nhuyễn và thịt xông khói, cán dẹt chuẩn bị làm bánh rán. Mấy cái chén trúc lớn bằng nắm đấm cũng được mang ra, Mạc Tuy suy nghĩ một chút vẫn lấy rượu nha ra rót một ít vào cái bát lớn.

Lúc Khế Gia mang theo củ cải trở về, Tác Nhĩ cũng đã đến, theo sau là Y Tư và Tát Phi. Ngày đó Tát Phi thấy Mạc Tuy bị Khế Gia lôi đi, cũng không biết não bổ cái gì, thấy Mạc Tuy liền len lén lộ ra nụ cười rất mờ ám, từ trên xuống dưới quan sát hắn một phen, khiến khóe miệng Mạc Tuy không tự chủ có chút muốn co giật, cứ cảm thấy đầu cậu ta có hơi lớn rồi.

Mùa đông Tác Nhĩ và Y Tư đều tự mình trải qua, đã lâu không tới chỗ Mạc Tuy cọ cơm, lần này tới cũng rất vui vẻ, Y Tư mang theo một túi lớn hương liệu bình thường Mạc Tuy làm cơm đều dùng, Tác Nhĩ vừa đến liền lết tới bên cạnh Mạc Tuy trợ giúp hắn nấu cơm, thuận tiện ăn vụng một chút, Tát Phi nhìn chung quanh nửa ngày phát hiện mình hình như không có chuyện gì làm, ngồi bên cạnh tỉ mỉ nhìn Khế Gia.

Khế Gia bị người nhìn chằm chằm lập tức nhận ra, có chút nghi hoặc quay đầu đối diện đường nhìn của Tát Phi, cậu còn nhớ rõ Tát Phi, chính là y lạp lúc trước Mạc mang về còn muốn làm bạn đời Mạc, nghĩ tới đây, ánh mắt Khế Gia nhìn về phía Tát Phi đổi đổi.

“Ai nha không cần khẩn trương, ta không có tơ tưởng tới Mạc.” Tát Phi cười xua xua tay, biểu tình rất thản nhiên, “Mạc có bao nhiêu khiến người ta thích ngươi cũng biết, lúc trước nghĩ nếu không có bạn đời, không bằng bọn ta cùng một chỗ, nếu hắn có người hắn thích, ta cũng sẽ không cần bạn đời không thích mình.”

Bị tát phi nói như vậy, Khế Gia ngược lại có chút ngượng ngùng: “Ta không phải ý tứ này, chẳng qua là cảm thấy Mạc và ngươi đứng chung một chỗ cảm thấy rất xứng đôi, trong lòng không quá thoải mái mà thôi.”

Tát Phi cười sáng lạn vô cùng, trong mắt mang theo bỡn cợt nồng đậm: “Kỳ thật hồi đó trước khi tới mang ta quay về, ta đã từng hỏi Mạc có muốn sống với ta không, chỉ là hắn đã từ chối ta, nếu hiện tại hắn ở cùng ngươi, ngươi cũng đừng làm hắn hối hận nga.”

“Sẽ không.” Khế Gia rất nghiêm túc nhìn Tát Phi, phi thường trịnh trọng nói, “Mạc là bạn đời ta, chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ không làm chuyện khiến hắn hối hận.”

Thịt dê nướng chín tản ra mùi thơm mê người, Mạc Tuy rót cho mỗi người một ly rượu nho, bánh rán chiên xong cũng phát mỗi người hai cái, về phần thịt và canh thì tự mình động thủ. Tác Nhĩ lúc trước vẫn luôn ở nhà Mạc Tuy làm trợ thủ, hiện tại ăn rất thỏa mãn, Y Tư trước kia cũng ăn bánh thịt Mạc Tuy đưa tới, ăn rất thỏa thích, lần đầu tiên Tát Phi ăn những thứ này, mỗi lần ăn đều là không nhịn được kinh hô cảm khái, mang theo ánh mắt sáng lấp lánh khó có thể tin khiến Khế Gia có chút đau răng.

“Cái này là cái gì, có mùi nho, nhưng lại không giống nước nho.” Đối mặt chất lỏng không biết tên, Tác Nhĩ không chút suy nghĩ uống một ngụm, chép chép hai cái lại uống một ngụm, rất ngạc nhiên hỏi.

“Nước nho làm thành một loại rượu, à, chính là một loại đồ uống, bất quá uống nhiều sẽ choáng váng đầu, ngươi uống ít thôi.” Thấy Tác Nhĩ vài hớp cạn sạch rượu nho trong ly, đồ ăn được công nhận khiến Mạc Tuy hơi nhếch khóe môi. “Chờ gần đến mùa thu nho nhiều hơn, ta sẽ dạy ngươi làm.”

Khế Gia rất thích rượu nho, mắt chờ mong nhìn Mạc Tuy muốn đòi thêm một ly, lại bị nhãn thần như cười như không của hắn nhìn tới mức xoay mặt đi vùi đầu ăn thịt nướng.

Tác Nhĩ từ khi học thành nghề liền không có ngày ngày ở trong tay Mạc Tuy bị hắn sai sử, tuy nói hai người cũng thường gặp mặt, nhưng rất ít khi tụ tập chung một chỗ vui chơi giải trí, Tác Nhĩ ăn xong an vị an vị bên cạnh nói chuyện với Mạc Tuy về những chỗ không thuận tay khi đi săn ngày thường, nói nói hai người liền bắt đầu đánh nhau trong sân.

Thẳng đến gần buổi tối Tác Nhĩ mới bị Y Tư lôi đi, vận động một buổi chiều cả người Mạc Tuy đều là mồ hồi, buổi tối cùng Khế Gia tùy tiện làm một ít thức ăn liền chuẩn bị tới bờ sông tắm rửa.

Thân thể thú nhân phi thường cường tráng, cho dù là nước sông mùa xuân còn có chút lạnh lẽo cũng tắm được, hai người tắm chung* xong liền quay về nhà mình, Khế Gia nhìn cái ly buổi trưa còn chưa rửa, một phen nhào tới bên cjanh Mạc Tuy, biểu đạt còn muốn uống.

(*gốc là 战斗澡: hai chữ đầu mang nghĩa chiến đấu, chữ cuối là tắm??? hình như mang nghĩa tắm tập thể)

Vị rượu của rượu nho không nặng còn mang theo vị ngọt rất ngon, Mạc Tuy đã thật lâu không uống rượu, liền thuận theo ý Khế Gia mang hai vò rượu nho ra, trò chuyện cùng Khế Gia, vừa nướng xuyên thịt vừa uống rượu.

Khế Gia lần đần tiên uống rượu nho hiển nhiên rất thích loại đồ uống này, uống một hớp lớn, thỉnh thoảng ăn miếng thịt nướng, không hề có tửu lượng rất nhanh uống tới hai mắt mù sương, Mạc Tuy thấy cậu lung la lung lay liền kéo người dựa vào lòng, lấy xuyên trúc trong lòng Khế Gia đi, nhẹ giọng hỏi: “Đầu có choáng không?”

Khế Gia híp mắt nỗ lực muốn nhìn rõ Mạc Tuy lại phát hiện đường nhìn có chút mơ hồ, hơi nhíu mày, lầm bầm: “Cảm giác trên người không có khí lực, Mạc, bộ dạng ngươi hôm nay hình như không giống ngày thường.”

Mạc Tuy thấy Khế Gia hai mắt mù sương liền biết cậu đã say, mặc dù phần lớn rượu đều do Khế Gia uống, Mạc Tuy cũng uống non nửa vò, không đến mức say, nhưng tinh thần lại có chút hưng phấn, gợn khóe môi, thanh âm mang theo trầm thấp câu dẫn người: “Còn muốn uống nữa sao?”

“Ừm…” Khế Gia suy tư chốc lát, vẫn thành thật gật đầu, chỉ là trong ly cậu đã trống không, hơi nghi hoặc nhìn Mạc Tuy.

Mạc Tuy thấp giọng cười khẽ một tiếng, cầm lấy rượu còn dư lại trong ly mình rót vào miệng, ôm mặt Khế Gia hôn lên. Cái hôn mang theo hương rượu chậm rãi nóng dần lên, thuận theo bàn tay nóng bỏng quét trên lưng Khế Gia khiến cậu thoải mái phát ra tiếng thở dài thật dài, mơ mơ màng màng nghe được Mạc Tuy ghé vào tai cậu ôn nhu nói: “Biến đuôi và tai ra sẽ thoải mái hơn.”

Đầu óc đã không có cách nào tự hỏi nhiều hơn, Khế Gia rất nghe lời bán thú hóa ra đuôi và tai, gốc đuôi nhạy cảm bị bắt lấy chậm rãi xoa nắn, khiến Khế Gia thoải mái toàn thân đều run lên, cái chỗ nửa ngóc đầu kia cũng hoàn toàn đứng thẳng.

Kéo người dán qua, hai vật đều đang kích động được đặt giữa bụng ma sát, Mạc Tuy vừa mới buông bàn tay sờ đuôi Khế Gia, Khế Gia liền khó nhịn sáp tới, giục: “Mạc… còn muốn.”

Ánh mắt Mạc Tuy tối sầm, giọng nói cũng bị đốt khàn khàn, môi đảo qua môi Khế Gia, tay từ mông lướt tới trên lưng, ôn nhu vuốt ve, thanh âm mê hoặc vang lên bên tai Khế Gia: “Khế Gia còn muốn làm chuyện càng thoải mái hơn không?”

Trong mắt Khế Gia lộ vẻ mờ mịt và cấp thiết không biểu đạt được, trong đầu đã không có cách nào khác tự hỏi nhiều hơn, giọng nói Mạc Tuy quá mức mê người, không chút suy nghĩ gật đầu.

Nâng mặt Khế Gia ôn nhu hôn lên, Mạc Tuy nheo mắt cười đến ý vị thâm trường (thâm thúy), sau đó một phen ôm người lên ném lên giường.

Trên giường độn rất nhiều tầng da thú còn lót vải bố, rất mềm mại, Khế Gia khó nhịn cọ cọ trên giường, đầu ngón tay trực tiếp chạm vào nơi cứng rắn trước người, tay liền bị cầm lấy đặt sau lưng, thân thể nóng hổi được Mạc Tuy ôm vào lòng, gốc đuôi cũng được vuốt ve không nhanh không chậm, khiến Khế Gia thoải mái rên rỉ trầm thấp, bộ vị đứng thẳng trước người càng hưng phấn liên tục thấm ra dịch thể trắng ngà.

Đôi môi nóng hổi dán bên cổ Khế Gia, sau đó chậm rãi dời xuống, cuối cùng đem điểm nhỏ trước ngực ngậm trong miệng, cả người Khế Gia run một cái, ánh mắt mê man híp lại, thanh âm càng khàn khàn: “Ưm… Mạc…”

“Hửm?” Mạc Tuy khẽ cười một tiếng, liếm một cái giữa ngực bụng Khế Gia, “Khó chịu sao?”

Khế Gia rụt người, ánh mắt không hề có tiêu cự không biết nhìn về nơi đâu, thở hổn hển muốn nắm lấy nơi sưng đến phát đau: “A… Thoải mái… Mạc… sờ sờ chỗ này…”

Rất săn sóc cầm lấy nơi cứng rắn nóng hổi của Khế Gia, Mạc Tuy cảm thụ được thứ trong tay nảy nảy, phần đỉnh lại thấm ra vài giọt dịch thể, nhuộm một mảng trơn trượt sáng bóng, Khế Gia theo bản năng di động thắt lưng, khàn khàn thở dài một hơi.

Nhẹ nhàng cắn một cái trên môi Khế Gia, Mạc Tuy nhìn con ngươi tràn đầy tình dục của Khế Gia, hơi nhếch môi, hai tay đều chậm lại sức lực. Khế Gia khó nhịn rên rỉ một tiếng, khẩn khiết lại nghi hoặc nhìn Mạc Tuy, thể thiếp dán tới, không có trình tự di động chầm chậm.

“Đừng dừng… Mạc… Đừng dừng lại…” Ý thức hỗn loạn đã không cách nào tự hỏi, Khế Gia lấy lòng ôm mặt Mạc Tuy khẩn khiết hôn, đầu lưỡi lướt qua môi Mạc Tuy liền bị ngậm lấy dây dưa, động tác trước người sau người lại tiếp tục, so với trước càng nhanh hơn, kích thích cuộn trào mãnh liệt khiến Khế Gia căng cứng người, thở gấp, rên rỉ khó chịu thỉnh thoảng tràn ra từ trong môi lưỡi quấn quít kịch liệt.

Ngón cái lướt qua phần đỉnh trơn trượt, toàn thân Khế Gia run lên một chút, ôm chặt lấy Mạc Tuy, khó nhịn lắc đầu. Đầu lưỡi bị mút vào rốt cuộc được buông ra, Mạc Tuy nhẹ hôn đôi môi sưng đỏ của Khế Gia, mê hoặc không gì sánh được kề sát tai cậu hỏi: “Khế Gia thích ta không?”

“Th… Thích… Ta thích Mạc…” Nhãn thần mờ mịt của Khế Gia nhìn về phía Mạc Tuy, khuôn mặt bị dục vọng hành hạ đến mức đầy mồ hôi lộ ra biểu tình nghiêm túc, “Muốn luôn luôn cùng một chỗ với Mạc…”

Biểu tình của Khế Gia khiến nơi vốn nóng cứng của Mạc Tuy càng trướng đau, bàn tay ở gốc đuôi tận sức mê hoặc, cái tay làm ổ trước người Khế Gia cũng cấp tốc chuyển động, không phải lướt qua phần đỉnh, nhìn ánh mắt thất thần mờ mịt của Khế Gia đã hãm sâu trong lửa dục, ôn nhu nói: “Chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau.”

Tốc độ càng lúc càng nhanh làm toàn thân Khế Gia đều kéo căng kịch liệt thở dốc, đầu óc bị dục vọng xâm chiếm đã không thể tự hỏi bất kỳ thứ gì, trong miệng vô thức rên rỉ: “A… Ưm a… Mạc… Nhanh một chút… Nhanh…. Hah…”

Dịch thể đặc sệt phun vào bụng Mạc Tuy, thân thể vốn căng chặt cũng thoát lực, đầu Khế Gia tựa trên vai Mạc Tuy, hổn hển từng ngụm. Đuôi yếu đuối rũ xuống sau người ngăn chặn lối vào, ngón tay nhuốm đầy tinh dịch của Mạc Tuy ấn ấn chỗ đó mấy cái, chậm rãi dò xét tiến vào. Khế Gia còn đắm chìm trong cực hạn vui thích vẫn thất thần thở dốc như cũ, thẳng đến khi Mạc Tuy tiến vào hai ngón tay, Khế Gia mới hơi hơi phục hồi tinh thần, có chút khó chịu giật giật.

“Mạc…” Khế Gia theo bản năng siết chặt bên trong, cảm giác bị vật lạ xâm nhập vô cùng khó chịu.

“Đau không?” Mạc Tuy hôn hôn đôi môi hơi sưng của Khế Gia, ngón tay tiếp tục động tác.

“Không đau, thế nhưng trướng trướng thật kỳ quái.” Khế Gia uống say phá lệ thẳng thắn, cả người vẫn mềm nhũn không có khí lực, tay lại tìm đến bộ vị đã trướng bừng bừng của giữa hai chân Mạc Tuy, “Ta cũng giúp Mạc…”

“Được, để báo đáp, ta khiến Khế Gia càng thoải mái hơn có được không?” Nơi nào đó nóng cứng rất nhanh thấm ướt lòng bàn tay Khế Gia, ngón tay thâm nhập đâm vào rút ra, cọ qua địa phương nào đó, liền cảm thấy bàn tay nắm phía trước mình siết chặt, hô hấp của Khế Gia dồn dập lên, lại làm như không biết gì tiếp tục vân vê ấn xuống quanh chỗ đó, nhẹ giọng hỏi, “Làm sao vậy?”

Ngón tay chỉ ở bên ngoài mà không cọ qua chỗ đó làm Khế Gia nhíu mày, đuôi cuốn lấy cổ tay Mạc Tuy hơi dùng lực: “Vừa rồi chỗ đó… thật thoải mái… Mạc sờ sờ nữa…”

Khế Gia hơi nheo mắt, trong đôi mắt bị dục vọng chiếm cứ mang theo hơi nước thật mỏng, ủy khuất và cầu xin, khiến lửa dục của Mạc Tuy càng cháy lớn hơi, ôn nhu hôn hôn mi tâm Khế Gia: “Được…”

Địa phương không biết từ lúc nào đã tiến vào ba ngón tay đã thích ứng mở rộng, ngón tay Mạc Tuy nặng nè sượt qua chỗ đó, sau khi khiến Khế Gia bị kích thích cả người kéo căng liền rút ra, dương v*t được dịch thể bản thân thấm ra bôi trơn đỉnh vào lối vào ẩm ướt mềm mại.

Vui sướng kịch liệt sau khi qua đi sinh ra trống rỗng khiến người ta khó nhịn, Khế Gia khẩn khiết giãy dụa, ánh mắt bị ép ra một tầng lệ mỏng nhìn về phía Mạc Tuy: “Mạc… Đừng dừng lại… Đừng dừng…”

Mạc Tuy một tay đỡ hông Khế Gia một tay cầm dương v*t của mình chậm rãi đưa vào, thũng trướng làm Khế Gia nhíu nhíu mày. Địa phương lần nữa đứng thẳng được Mạc Tuy nắm lấy trượt lên trượt xuống, phía sau cũng bắt đầu chậm rãi hoạt động, phần đỉnh thỉnh thoảng cọ xát nơi nhạy cảm nhất trong cơ thể Khế Gia.

Mi tâm ban đầu hơi nhăn lại dần dần giãn ra, đuôi Khế Gia lần thứ hai bị cầm lấy, chỉ là lần này bị quấn tới trước người, bị Mạc Tuy quấn lên địa phương liên tục phun ra dịch thể trơn trượt của Khế Gia, thanh âm mê hoặc vang lên bên tai: “Khế Gia tự mình làm được không nào, sẽ thoải mái hơn.”

Khế Gia vẫn say như cũ thuận theo gật đầu, đuôi cuốn nơi nóng cứng của mình vuốt lộng, bộ lông mềm mại dần dần bị dính ướt, mang theo khoái cảm khác thường, cảm giác tê dại phía sau dọc theo cột sống chạy lên, khiến cả người Khế Gia đều treo trên người Mạc Tuy.

“Ưm a…” Phần đỉnh trướng căng nặng nề đâm vào chỗ đó trong cơ thể, Khế Gia rên rỉ thật dài một tiếng, hơi thở càng thêm gấp gáp, “Mạc… còn muốn… nơi đó còn muốn… ưm a…”

“Là ở đây sao?” Mạc Tuy dùng biên độ nhỏ liên tục ma sát chỗ đó, khoái cảm kịch liệt làm đôi môi khẽ nhếch của Khế Gia chỉ có thể kịch liệt thở dốc không cách nào phát ra âm thanh, Mạc Tuy liếm nước bọt trượt xuống khỏi khóe môi Khế Gia, quấn quít lấy đầu lưỡi vô lực mút vào, bên trong chặt chẽ bắt đầu co rút không quy luật, làm Mạc Tuy kêu đau một tiếng, động tác cũng càng kịch liệt, địa phương tiếp giáp của hai người liên tục truyền tới tiếng nước nhóp nhép.

“A…” Môi bị chặn lấy chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, Khế Gia ôm chặt lưng Mạc Tuy, không khắc chế được run rẩy, theo va chạm nặng nề của Mạc Tuy, nơi bị đè nén khiến bên trong Khế Gia kịch liệt co rút, Mạc Tuy rên lên một tiếng, tay ôm bên thắt lưng Khế Gia siết chặt, sau một lúc lâu mới nới lỏng ra, sau khi rút khỏi thân thể Khế Gia, dịch thể trắng đục từ nơi co rút phía sau Khế Gia chảy lên giường.

Khế Gia mềm nhũn tựa trong lòng Mạc Tuy, kích thích to lớn lúc trước làm cậu lần thứ hai bắn ra, dịch thể trắng đục khiến giữa bụng hai người hỗn độn một mảng, lông đuôi cũng đều bị dính ướt.

“Thoải mái không?” Lồng ngực Mạc Tuy kịch liệt phập phồng, thanh âm khàn không tưởng nổi, một tay ôn nhu vuốt ve lưng Khế Gia, khàn giọng hỏi.

“Ưm…” Khế Gia cúi đầu lên tiếng, thân thể còn tê dại dưới sự vuốt ve của Mạc Tuy liền trầm tĩnh lại, buồn ngủ do rượu mang đến sau khi giải tỏa dục vọng liền ập tới, thanh âm cũng mang theo buồn ngủ nồng đậm, “Ừm… thoải mái…”

Tuy rằng Mạc Tuy chỉ phát tiết một lần, thế nhưng được tận hứng, Khế Gia cũng đã bắn hai lần liền không định tiếp tục, ở bên hông Khế Gia xoa nắn một lúc liền phát hiện Khế Gia đã lâm vào giấc ngủ, không khỏi lộ ra nụ cười rất thỏa mãn, ôm Khế Gia tới ga giường vẫn coi như sạch sẽ, xuống giường đi nấu nước.
Bình Luận (0)
Comment