Thức ăn lúc trước tìm được đã tiêu hao hầu như không còn, Khế Gia phải đến rừng rậm gần đó tìm con mồi nhỏ, Mạc Tuy thì vào chợ trong bộ tộc dạo một chút. Bởi lúc Mạc Tuy được Khế Gia mang vào bộ tộc là lúc giống cái trong bộ tộc đang ra ngoài hái rau quả, thú nhân vị thành niên chính là chiến lực sau này của bộ tộc, rất nhiều giống cái nhận ra Mạc Tuy đều chào hỏi hắn. Mạc Tuy chưa từng được đối đãi nhiệt tình như vậy có chút thích ứng không được, cho nên biểu tình đều có chút cứng ngắc nhìn vật phẩm nhóm giống cái cầm tới trao đổi.
Mạc Tuy đi dạo hồi lâu, trong một quầy hàng tuốt trong góc phát hiện thứ gì đó tương tự như vải bố. Thông thường thú nhân đều phụ trách đi săn, sẽ không tới đổi đồ, Mạc Tuy cũng không phân rõ vị chủ sạp trẻ tuổi trước ngực bằng phẳng này là y lạp hay là á chủng
“Xin hỏi cái này dùng để làm gì?” Mạc Tuy nặn ra một nụ cười vừa ngây ngô vừa vô tội hỏi.
Chủ sạp trẻ tuổi tựa hồ vẫn luôn thất thần, mãi đến khi Mạc Tuy nói ra tiếng mới phát hiện trước mặt mình có người đang đứng, có chút ngượng ngùng nắm tóc: “A, ngươi mới tới bộ tộc chúng ta sao, cảm giác thật lạ mặt… Thứ này là tơ một loại sâu trong rừng dệt ra, không quá rắn chắc, thông thường được giống cái lấy làm quần áo, cũng có thú nhân sau khi đại tiện thích dùng cái này lau.”
Khóe mắt Mạc Tuy giật giật: “Nếu như ta dùng da thú trao đổi với ngươi, số da thú này có thể đổi được bao nhiêu?” Nói xong liền tháo cái gùi trên lưng xuống, lấy ra mấy tấm da thú.
“Không cần nhiều như vậy.” Chủ sạp trẻ tuổi vội vàng xua tay, “Mấy thứ này vốn không mấy hữu dụng, cho dù đều đưa ngươi hết cũng chỉ cần hai tấm da thú là đủ rồi.”
Lấy ra hai tấm da thú không tệ lăm đưa tới, Mạc Tuy thu hoạch một chồng vải bố lớn nhỏ không đồng đều, cất đồ xong Mạc Tuy mới phát hiện, cái sạp này thật sự quá vắng vẻ: “Ngươi không ngồi cùng mọi người sao, ở chỗ này rất khó có người chú ý tới mà.”
Chủ sạp trẻ tuổi nháy mắt một cái, sau đó cúi đầu có chút khổ sở cười cười: “Ta là á chủng, bọn họ… cũng không quá thích ta.”
Quả nhiên là thế.
“Ta là Mạc, còn ngươi?” Trong mắt thú nhân* trẻ tuổi mặc dù có khổ tâm và không cam lòng, nhưng không có cam chịu, khiến Mạc Tuy rất có hảo cảm.
(trong raw quả thật là thú nhân, tui nghĩ chỗ này là danh từ gọi chung (cho mọi người trong thế giới này), chứ không phải danh từ chỉ giới tính)
“A?” Thú nhân trẻ tuổi nhất thời có chút không phản ứng kịp, trong mắt lại là kinh hỉ trong biết làm sao, “Ngươi là muốn cùng ta… làm bạn bè sao? Ta là Tác Nhĩ.
Á chủng bị coi thường từ lâu, loại ngữ khí vừa cẩn thận vừa vui mừng này khiến Mạc Tuy nhớ tới ánh mắt khinh thường và hờ hững ở bộ tộc trước kia, hắn ngồi xổm xuống, nhìn con ngươi màu xám tro sâu thẳm của Tác Nhĩ, nhẹ giọng nói: “Cho dù là á chủng, cũng không phải vô dụng, ngươi muốn thử một lần không, dùng sức mạnh chính mình đạt được tôn nghiêm?”
“Có thể chứ?” Tác Nhĩ lăng lăng nhìn Mạc Tuy rõ ràng còn nhỏ hơn y một vòng, nói năng có chút lộn xộn, “Ta chỉ biết thu nhặt chút rau quả thảo dược, cũng không có hình thú, đi săn không thể sánh bằng thú nhân, nhưng kỳ thật sức lực của ta vẫn tính là lớn, chí ít lớn hơn giống cái, thế nhưng thứ ta biết giống cái cũng biết a… Phải làm sao… mới tốt đây….”
“Chỉ cần ngươi nguyện ý ta sẽ dạy ngươi làm thế nào.” Mạc Tuy vỗ nhẹ vai Tác Nhĩ, bộ dạng Tác Nhĩ tay chân luống cuống khiến hắn nhớ tới năm đó bản thân mờ mịt lại không cam lòng khi còn nhỏ.
Thú nhân trước mắt rõ ràng còn nhỏ hơn y, lại cho Tác Nhĩ cảm giác muốn tin tưởng hoàn toàn, sau khi tỉnh táo lại nhớ tới vừa rồi chính mình tay chân luống cuống, Tác Nhĩ hơi ngượng ngùng ho nhẹ hai tiếng.
Á chủng sống trong bộ tộc thú nhân xác thực rất gian khổ, thế nhưng Mạc Tuy cảm thấy á chủng có thể rơi vào hoàn cảnh chật vật này, ngoại trừ ánh mắt tộc nhân đối với họ, chính á chủng cũng có một phần trách nhiệm. Biết mình bị coi thường, tuy không cam lòng, lại không muốn thay đổi, phần lớn tự oán tự hận trong một mùa đông nào đó chết đi.
“Ta có thể dạy ngươi kỹ xảo đi săn, phải xem ngươi có nguyện ý hay không.” Mạc Tuy nghiêng đầu lộ ra một nụ cười tràn ngập hơi thở mê hoặc.
“Ta nguyện ý.” Rõ ràng là hình dạng vị thành niên, Tác Nhĩ lại hoàn toàn không sinh hoài nghi được, có thể vì thiếu niên trước mắt là người đầu tiên nói chuyện với y như thế này.
Vật phẩm Tác Nhĩ muốn trao đổi đều đã hết, Mạc Tuy trực tiếp mang người về nhà, chỉ vào mảnh đất trống lớn bên ngoài nói: “Bây giờ ta chuẩn bị xây nhà cho mình, nếu ngươi giúp ta, ta có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề thức ăn mỗi ngày.”
“Hóa ra là Khế Gia mang ngươi về a.” Tác Nhĩ ngẫm lại chính mình mỗi ngày ra ngoài tìm rau quả chỉ có thể dùng số lượng nhiều hơn giống cái nhặt được để đổi lấy con mồi của các thú nhân, không bằng tới giúp Mạc Tuy, “Ngươi cần ta giúp làm cái gì?”
“Cũng không phải chuyện rất khó, đi cùng ta thu thập đá và bùn để dựng nhà là được rồi.” Mạc Tuy vốn muốn hỏi rõ địa điểm để tự đi, bất quá bây giờ tìm được người trợ giúp, tự nhiên rất tốt, “Nếu ngươi không có việc, có thể cùng chúng ta ăn tối.”
Tác Nhĩ ngẩn người, cuối cùng vẫn lắc đầu, cười rất ôn nhu: “Thức ăn rất quý giá, Mạc mặc dù rất lợi hại, nhưng hai người cũng cần không ít thức ăn mà, lúc ta bắt đầu giúp ngươi, chúng ta cùng ăn là được.”
Quả nhiên người tự mình cố gắng mới đáng yêu nhất, Mạc Tuy thật muốn đưa tay xoa xoa đầu Tác Nhĩ, nhưng lại lo lắng dọa sợ y, sau cùng vẫn thả người đi.
Thời đại hoang dã còn chưa có đèn, lúc bầu trời tối đen cơ bản mọi người đều muốn ngủ. Giường của Khế Gia là một tảng đá lớn áp vào tường, tuy rộng hơn hai mét đủ cho hai người nằm, nhưng Mạc Tuy thật sự không thích giường đá quá cứng rắn. Chỉ
(kim chỉ) sử dụng trong bộ tộc là thân một loại thực vật đã qua xử lý, rất cứng, tay nghề của Mạc Tuy vô cùng thê thảm, nhưng dù sao cũng có thể vá da thú để lót lên phiến đá, đem da thú lúc trước Khế Gia tích góp trải hai tầng bên dưới, lại méo mó vá vải bố thành ga giường hai tầng trải lên mặt trên.
Sau khi treo da thú Mạc Tuy đã phơi nắng lại trên cửa sổ, Khế Gia cũng quay về, một thân da lông mang theo hơi nước chưa khô sau khi tắm, thả con mồi còn lớn hơn cả Mạc Tuy xuống đất, trong ánh mắt vừa to vừa tròn đều là thần sắc cầu khen ngợi.
Từ khi gặp được Khế Gia, Mạc Tuy liền cảm thấy lòng mình mềm mại không ít, vỗ vỗ đầu lớn của Khế Gia ý bảo cậu biến về hình người trước, sau đó xoa loạn một đầu tóc ngắn, chờ khi Khế Gia sắp xù lông, mới rất nghiêm túc gật đầu nói: “Khế Gia rất lợi hại đó.”
Thú nhân thành công được vuốt lông có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu, Mạc Tuy cảm thấy nếu phía sau Khế Gia có cái đuôi phỏng chừng đã đắc ý vểnh lên, nghĩ tới đây, Mạc Tuy đột nhiên nhớ tới thú nhân tựa hồ có thể bán thú hóa, hăng hái bừng bừng nhìn về phía Khế Gia: “Khế Gia biến ra cái đuôi cho ta xem đi?”
Thú nhân bán thú hóa bình thường là để cho tiện sử dụng móng vuốt khi ở hình người, Khế Gia tuy rằng không biết Mạc Tuy muốn làm gì, vẫn bán thú hóa ra cái đuôi. Cái đuôi đen xù lông từ dưới váy da thú chui ra, nhu thuận rũ xuống, Mạc Tuy rất hứng thú sờ sờ, lại nhéo nhéo, chơi đến bất diệc nhạc hồ, thẳng đến khi Khế Gia đỏ mặt cứu lấy cái đuôi trong tay Mạc Tuy ra.
“Cảm giác… thật kì quái.” Vèo một cái thu hồi cái đuôi, trên mặt Khế Gia lộ ra một tầng đỏ ửng thật mỏng, cảm thấy đuôi ngứa ngứa, trong thân thể có cái gì đó rục rịch.
Nhìn Khế Gia ngượng ngùng, rốt cuộc Mạc Tuy vẫn nhịn không được bật cười, sau đó từ bên hông lấy ra đao xương bắt đầu lột da xẻ thịt con mồi trên mặt đất. Mạc Tuy vừa nấu thịt vừa kể chuyện buổi chiều gặp Tác Nhĩ, lực chú ý của Khế Gia đều để trong thức ăn, vừa nghe vừa gật đầu: “Tác Nhĩ tuy rằng không phải rất quen thuộc, nhưng nghe nói cũng rất có năng lực, buổi sáng có thể mang về con mồi đủ cho ba chúng ta ăn, buổi chiều cùng nhau xây phòng là được.”
Hai người cơm nước xong trời cũng tối, ánh lửa lúc sáng lúc tối hắc lên mặt Khế Gia, khiến ngũ quan của Khế Gia lộ ra nhu hòa mông lung, bộ lạc thú nhân mặc dù có đèn nhưng không thường dùng, Mạc Tuy cũng không muốn thắp, hai người cứ như vậy ngồi bên đống lửa đến khi lửa tắt. Thị giác của thú nhân cường đại dị thường, cho dù trong đêm tối phạm vi nhìn thấy vẫn rất rõ ràng, hai người ăn uống no đủ cùng nhau nằm trên giường mới trải xong, ngoại trừ da thú ở cửa được thả xuống, da thú trên cửa sổ đều cuộn lên, Khế Gia nương ánh trăng cẩn thận vuốt vải bố trơn trơn dưới tay, rất thỏa mãn lăn lăn hai vòng.
“Thật mềm thật thoải mái.” Khế Gia thở dài thỏa mãn, ôm Mạc Tuy vừa nằm xuống cọ cọ, “Mạc nhất định là do thần đưa xuống cho ta.”
Trên người Khế Gia phi thường ấm áp, trong đêm tối mát mẻ Mạc Tuy tùy ý Khế Gia ôm hắn, buồn cười nhìn Khế Gia nheo mắt: “Chờ sau này ngươi có giống cái bầu bạn, không chừng sống càng tốt đó.”
“Ưm… sẽ không, giống cái làm sao thích ta chứ.” Giường mềm mại khiến Khế Gia chạy một ngày đường đi săn nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ, mơ mơ màng màng nói thầm, “Vẫn là Mạc tốt với ta nhất…”
Chờ Khế Gia ngủ say, Mạc Tuy vươn tay nhéo nhéo mặt cậu, vài ngày đi đường mệt mỏi cho dù Mạc Tuy hành hạ thế nào cũng không lay tỉnh cậu. Thanh âm thật thấp mang theo mỉm cười, nhẹ nhàng giống như tùy thời sẽ bị thổi tan: “Có thể ngươi mới là món quà thần ban cho ta đó.”