Tác giả: Thanh Xuân.Tình trạng: On-Going.Rating: 18+. ***truyện mình tự viết, xin đừng chuyển ver, mình cám ơn ♡
đây là tác phẩm đầu tay của mình, đá sạn thật sự rất nhiều TvT***Chương 1: Phản bội.
Tuyết Hạ Huyên vừa đi chợ về, trên tay cô là một giỏ thức ăn lớn, minh chứng cho một việc: hôm nay cô đã mua rất nhiều thức ăn!
Hôm nay vốn là ngày Khương Minh Nghiệp - chồng cô trở về nhà sau chuyến đi công tác hơn một tháng.
Thâm tâm Tuyết Hạ Huyên vui mừng không ngớt, trái tim đập liên hồi cơ hồ không có chập chừng kết thúc.
Hai người vốn kết hôn đã lâu nhưng công việc của anh bận bịu, thời gian dành cho cô cũng không nhiều, lại thường đi công tác xa, mỗi lần đi công tác ít nhất thì khoảng một tháng sau anh mới trở về.
Vì vậy, cô quả thực rất lo lắng cho anh, không biết anh có ăn uống hợp khẩu và ngủ đủ giấc hay không?
Một việc nữa, cô nhớ anh.. nhớ người đàn ông ấy đến tưởng chừng như tâm can cơ hồ phế nát!
Cô không oán anh, trách anh, vì đó vốn là công việc của anh, cô chỉ biết trông ngóng từng ngày, từng giờ để anh mau chóng trở về với mình, bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc sum vầy..
Nghĩ đến đây, khoé môi tinh xảo của Tuyết Hạ Huyên khẽ câu lên một nụ cười hạnh phúc chói lọi, dung nhan tuyệt sắc cơ hồ khẽ lay động lòng người, bàn tay mềm mại bất giác đặt lên bụng, âu yếm vuốt ve nó như một món đồ trân quý tuyệt diệu.
Phút chốc, cô cũng đã về đến nhà.
Nhìn về phía chiếc xe đang đỗ trước cổng, đáy mắt Tuyết Hạ Huyên bất chợt loé lên một tia đăm chiêu nghi hoặc, đây vốn là xe của Hạ Vy - em gái ruột của cô!
Bất an, nghi hoặc.. cơ hồ đều dồn hết vào nơi ngực trái..
Tuyết Hạ Huyên hít sâu một hơi, cố gắng áp chế một cỗ xúc động đang len lỏi trong lòng, bước chân chầm chậm tiến vào cổng.
Vừa bước vào nhà, cô liền nhanh mắt nhìn thấy một đôi giày nam, bên cạnh là một đôi giày cao gót màu đỏ chói lọi của nữ.
Đôi giày cao gót kia, cô vốn không thể nhận ra được đó là của ai.. nhưng đôi giày nam bên cạnh, quen thuộc đến lạ, quen thuộc đến tưởng chừng như không thể quen thuộc hơn..
Trái tim, bất tri bất giác, co rút siết chặt đến khó thở!
Một cỗ bất an đăm chiêu bao trùm trong nháy mắt, cô cắn môi, cước bộ lại chậm rãi tiếp tục tiến vào phòng khách.
Bước một bước.
Thắt lưng của đàn ông!
Bước thêm một bước.
Quần của đàn ông!
Bước một bước nữa.
Váy của phụ nữ!
Bước một bước nữa.
Nội y màu đen khiêu gợi của phụ nữ!
Bước một bước nữa.
Đến cửa phòng!
Ngực trái tưởng chừng như không thể thở nổi, niềm hy vọng mong manh cuối cùng vốn đã bị một màn trước mắt dập tắt tự bao giờ!
Hơi thở của cô ngày càng nặng nề yếu ớt, từng đoạn tế bào trong cơ thể cơ hồ như muốn vỡ nát tan tành thành từng mảnh thủy tinh nhỏ.
Thân tâm không ngừng gào thét đến điên cuồng, Tuyết Hạ Huyên cố gắng trấn tĩnh tinh thần đang không ngừng đấu tranh kịch liệt của chính mình, cô run rẩy đặt tay lên nắm cửa, nơi ngực trái bỏng rát, đau đớn đến tột độ.
Tuyết Hạ Huyên mím chặt môi, hai hàm răng trên dưới không ngừng cắn chặt xen lẫn vào nhau cơ hồ tạo thành hàng loạt loại âm thanh chói tai nhức não.
"Cạch"
Cảnh tượng không nên nhìn, âm thanh không nên nghe, người không nên thấy.
Giỏ thức ăn theo đó mà rơi "bịch" xuống một tiếng chói tai vang dội.
Tất cả, đều không nên.
Bước chân bất chợt trở nên cứng đờ, sống lưng run rẩy không hồi kết, một màn trước mắt như cây dao sắc bén chăm chít vào trái tim, ê ẩm đến như vậy?
Tại sao? Ai nói với cô, tại sao vậy, tại sao lại tàn nhẫn như vậy?
Hàng loạt loại âm thanh hỗn tạp dư vị tình dục, tiếng va chạm nóng bỏng kích tình giữa đôi nam nữ đang ân ái, tiếng rên rỉ yêu kiều ngọt ngào, tiếng gầm nhẹ thở dốc.
Trên giường, đôi nam nữ không biết trời đất mà kịch liệt trầm luân quấn quít lấy nhau..
Đặc sắc hơn..
Nữ nhân không ngừng rên rỉ nỉ non dưới thân nam nhân, bàn tay mềm mại khẽ cấu vào tấm lưng rộng rãi vững chắc của nam nhân, lại chính là em gái ruột của cô - Tuyết Hạ Vy!
Nam nhân há miệng thở dốc, bên dưới không ngừng động thân ra vào mãnh liệt, phút chốc lại gầm một tiếng nặng nề chạy nước rút lại là chồng của cô - Khương Minh Nghiệp!
Tuyết Hạ Huyên đứng trơ trụi ở mép cửa nhìn một màn nóng bóng bên trong, nơi hốc mắt bất chợt cay xè, tâm can đau đến phế nát tận cùng.
Cô cơ hồ đứng không vững, cả thân người nặng trĩu mệt nhoài, hơi thở đứt quãng, trái tim co rút đau đớn.
Đúng rồi, Hạ Vy đang làm tình cùng với Nghiệp, chồng của cô..
Là ai đã nói rằng sẽ yêu cô mãi mãi?
Vậy mà bây giờ, nhìn xem?
Cảnh tượng trước mắt thực quá mơ hồ, ước gì, là một giấc mơ thì tốt biết mấy?
Đại não cơ hồ như muốn nổ tung, hàng loạt tứ chi trong người vốn đã ngưng đọng từ khi nào, Tuyết Hạ Huyên giống như vừa bị người ta dội một gáo nước lạnh vào mặt.
Nước mắt, nhoè ra khóe mi, lệ chầm chậm rơi xuống từng giọt, thương tâm, bi ai, đến não lòng người..
- Tại sao.. hai người lại đối xử như vậy với tôi?
Nén đau thương trong cổ họng, cô khó khăn gặng hỏi, cảm thấy giọng của chính mình cũng đã khàn đi rất nhiều, cô bây giờ, cơ hồ đến nói cũng cảm thấy khó khăn, đau đớn..
- Vốn là do chị không biết giữ chồng! Không phải sao? Người đáng trách là chị, không phải là tôi! Là do chị quá ngu ngốc thôi!
Tuyết Hạ Vy bật người dậy, ngoài dự đoán của Tuyết Hạ Huyên, khuôn mặt cô ta lại không hề có lấy một tia hoảng loạn, thay vào đó là một loại đắc ý thắng lợi.
Trên người cô ta lúc này chỉ toàn những dấu hôn chi chít đỏ thẳm ám muội, những dấu hôn này như châm ngòi thêm vào tim của Tuyết Hạ Huyên.
Ánh mắt của Hạ Vy nhìn cô, khinh miệt, xen lẫn khiêu khích!
Em ấy, cớ gì lại nhìn cô đầy hận thù như vậy?
Tuyết Hạ Huyên nắm chặt tay, móng tay dường như không chút lưu tình mà đâm mạnh vào lòng bàn tay cô.
Là do cô không biết giữ anh sao?
Là do cô không biết giữ anh.. nên em gái của cô, mới, không chút lưu tình đoạt anh khỏi tay cô sao?