Ngày xuân con én đưa thoi,
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi.
Cỏ non xanh tận chân trời,
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.
Thanh minh trong tiết tháng ba,
Lễ là tảo mộ, hội là đạp thanh.
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi: "Thiều quang" có nghĩ là Ánh sáng tươi đẹp, chỉ tiết trời mùa xuân.
Mùa xuân có 90 ngày (ba tháng), mà đã qua được 60 ngày, tức là đã qua tháng 2, bước sang tháng ba.
Nhiều người nghĩ rằng lịch cổ đại là loại lịch Âm thuần túy, dựa trên chu kỳ chuyển động của mặt trăng xung quanh Trái đất. Trên thực tế, lịch cổ đại là một loại lịch Âm Dương, được tính theo vị trí của Trái đất trong chu kỳ chuyển động xung quanh mặt trời.
Dựa theo quy ước như vậy, tiết thanh minh nếu tính theo lịch dương hiện đại, sẽ bắt đầu vào ngày mùng 4 hoặc mùng 5 tháng tư, và kết thúc vào ngày 20 hoặc 21 tháng tư.
Đạp thanh: chỉ việc trai gái đi chơi xuân, giẫm lên cỏ xanh ngoài đồng, do đó mà đi lễ Thanh minh thì thường có hội Đạp thanh
.
Mùa xuân, tiết trời tươi mới, thật đúng là dịp để nam thanh nữ tú ra ngoài du ngoạn đạp thanh
Ở thời hiện đại, tiết thanh minh không còn được coi trọng, nhưng với người cổ đại, đây quả thực là lễ hội lớn..
Cách kinh thành khoảng một trăm dặm (50km), giữa lưng chừng núi, Ngự Tuyền sơn trang cũng lây nhiễm một mảnh vui mừng, ngựa xe xa hoa đến đi như nước, tài tử giai nhân từng cặp từng cặp oanh oanh yến yến, thực sự là vô cùng náo nhiệt.
Ngự Tuyền sơn trang là nơi an dưỡng chuyên dụng của Triệu gia, cũng là nơi nghỉ ngơi tốt nhất ở ngoại ô kinh thành.
Sở dĩ lấy tên là Ngự Tuyền, vì sơn trang này được xây dựng hoàn toàn trên một con suối nước nóng, lọt thỏm giữa những rừng hoa đang kỳ nở rộ.
Cũng vì hoàn cảnh địa thế đặc biệt như vậy, nên thời tiết ở đây lúc nào cũng phi thường dễ chịu, đông ấm hạ mát, cảnh sắc quanh năm thanh nhã tuyệt luân.
Vô Ưu ngồi cạnh Tích Nguyệt chậm rãi uống trà, nhìn một đám quý nhân vui vẻ hào hứng ngâm thi đối ẩm.
Bữa tiệc này do công chúa đích thân chủ trì, thế nên khách đến tham dự bao gồm cả người của hoàng tộc lẫn Triệu gia.
Vẫn nói quan lại và thương nhân không đi chung đường, thế nhưng Tích Nguyệt là trường hợp đặc thù, thân phận nào cũng cần phải nể mặt không thể trêu vào, càng đừng nói đến chuyện nghị luận thị phi.. Hơn nữa, nghe nói đây vẫn là lần đầu công chúa tự mình đứng ra tổ chức Xuân yến, địa điểm lại còn ở kinh thành đệ nhất Ngự Tuyền sơn trang. Quả thực chỉ cần từng đấy lý do thôi, đã có thể khiến người ta cảm thấy vô cùng tò mò háo hức..
.
Mười dặm hoa lê, nở rộ rơi như tuyết trắng. Mùa xuân tháng tư, mà nhìn không thấy màu xanh non của cây lá, chỉ thấy một trời cuồng dã tuyết bay
Vô Ưu đưa mắt nhìn những cánh hoa như chiếc thuyền nhỏ lang thang trong bát ngọc của mình. Nàng mỉm cười dùng một hơi uống cạn, uống vào nước trà, cũng uống vào cả những bông tuyết trắng của mùa xuân
Như một đàn bướm trắng
Đến đậu ở quanh nhà
Sáng dậy ra nhìn thấy
Ôi, một trời tuyết sa...(1)
Còn chưa để Vô Ưu học đòi văn nhã xong xuôi, Tích Nguyệt đã vụng trộm ở bên tai nàng lạnh giọng nhắc nhở: "Phò mã, ánh mắt ngài đang đặt ở đâu vậy?"
"Vị tiểu thư ngồi góc đằng kia thoạt nhìn có chút quen mắt" Vô Ưu hạ giọng đáp lời, ánh mắt lại một mực chăm chú nhìn vào nữ tử đằng xa.
"Nàng bây giờ đã là phò mã của ta, không cho phép nhìn nữ tử khác" Tích Nguyệt bất duyệt nhíu mày
"..." Được rồi, quên mất hiện tại bản thân mình đang là phò mã. Quả thật Phi lễ chớ nhìn a.. Vô Ưu gật đầu xem như hiểu rõ, thấp giọng nói tiếp
"..Vậy vị công tử ngồi ở đối diện thì sao? nhìn cũng thật quen mắt.."
"Nàng là nữ tử, nhìn chằm chằm vào nam tử khác còn ra thể thống gì?" Tích Nguyệt lập tức cắt ngang, một bộ vô cùng chính nghĩa nói lời công đạo.
Nha đầu này từ đầu Xuân tiệc đến giờ nếu không nhìn cảnh sắc xung quanh, chính là nhìn chén trà rồi cười như đứa ngốc! Khó khăn lắm mới thấy nàng ta chính trực ngẩng đầu, thì lại chỉ chăm chăm nhìn vào nam thanh nữ tú trước mặt, lại còn nhìn như vậy chăm chú!
Quả thật là...quả thật là...không biết liêm sỉ!
"Nữ tử không được nhìn, nam tử cũng không được nhìn, vậy ta nhìn cái gì bây giờ?" Vô Ưu mắt lớn mắt nhỏ hướng nàng ngạc nhiên hỏi..
Công chúa đây là cố tính gây khó dễ có được hay không??
"Phò Mã nói xem!" Tích Nguyệt gằn ra từng chữ, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng.
"..."
Còn chưa đợi Vô Ưu nghẹn lời xong, tiếng vỗ tay cười nói ồn ào đã lại một lần nữa nổi lên. Đám vũ nữ ca nương cung kính cúi chào, rồi trật tự theo hàng lối rút lui khỏi yến tiệc
Thị nữ Lạc Nhạn tiến tới trước mặt hai người, cúi đầu quy củ nói : "Công chúa, tiếp đến là khúc Trường Hận Ca"
"Ân" Tích Nguyệt chỉ khẽ gật đầu làm như đã biết, sau đó tiếp tục quay sang nhìn Vô Ưu, kiên nhẫn hỏi: "Nàng đã nghĩ ra chưa?"
"Hừm...." Vô Ưu chống cằm, một bộ thâm trâm tập trung.. giải đố. Hoàn toàn không để tâm đến tiếng hát trong trẻo êm tai, văng vẳng giữa không gian đã trở lại yên tĩnh
"Vua nước Hán mến người khuynh quốc
Đã bao năm ngự trị chốn Đô thành
Mải kiếm tìm cho được gái xuân xanh
Đành thất vọng! Bỗng một chiều xuân ấy
Nhà họ Dương có gái hiền lộng lẫy
Chốn khuê phòng chưa ai biết ai hay
Trời sinh ra nhan sắc đẹp thế này
Sao nỡ để rơi vào trong quên lãng!
Một mai kia trời bỗng bừng xán lạn
Nơi ngai vàng nàng được tuyển vào cung
Một nụ cười trăm vẻ đẹp não nùng
Bao cung nữ sáu cung đành khuất phục..." (2)
"Công chúa cho ta chút gợi ý được không?" Vô Ưu khoanh tay nghiêm túc nhìn nàng, hoàn toàn bỏ qua giọng hát réo rắt trên đài.
"Viễn tại thiên biên, cận tại nhãn tiền" Tích Nguyệt liếc mắt cho nàng một cái xem thường, bĩnh tĩnh rót thêm trà cho cả hai.
(Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt)
"Hừm..." Vô Ưu đổi tư thế chống cằm, lại tiếp tục tập trung suy nghĩ.
"...Đêm xuân hận nỗi hết nhanh,
Đức vua, từ ấy triều đình biếng lơi.
Tiệc tùng chẳng lúc nào ngơi,
Xuân theo xuân trọn, đêm thời đêm thâu.
Ba nghìn mày liễu cung sau,
Ba nghìn yêu quý, hợp châu một người. (*)
Nhà vàng ôm ấp không dời,
Tiệc tàn men dậy, tình khơi nồng nàn.
Anh em cấp đất phong quan,
Một thân cho cả họ hàng hiển vinh.
Thế gian lắm bậc sinh thành,
Nam sinh ấy rẻ, nữ sinh mới là! " (3)
"Phò mã đã nghĩ ra chưa?" Tích Nguyệt bắt đầu thúc giục.
"Ta đang có vài đáp án tiềm năng" Vô Ưu khoanh tay, thành thực hướng nàng gật đầu.
"Ân, nàng nói thử xem" Tích Nguyệt ra vẻ nghiêm túc lắng nghe, trong lòng trái lại trực tiếp hừ lạnh. Nàng mới không tin đầu gỗ này thực sự đoán trúng!
"Hoạn quan?" Vô Ưu nhướn mày, thăm dò hỏi
"..." Ta chỉ biết!
"Phò mã.." Tích Nguyệt quay đầu nhìn nam tử trước mặt vẫn đang say sưa ca hát, lạnh nhạt mở miệng "..tiếp theo còn đoán sai, tối nay phiền ngài ở thư phòng chong đèn đọc sách."
"Hừm..."
"...Lúc lâm biệt mấy câu nhắn nguyện
Hai lòng riêng biết chuyện thề xưa
Nửa đêm thất tịch trăng mờ
Trường Sinh thệ ước canh khuya vắng người:
"Xin làm kiếp chim trời liền cánh
Nguyện làm cây cùng nhánh bên nhau"
Đất trời cũng chẳng dài lâu
Hận này dằng dặc nguôi đâu được nào!"(4)
https://youtu.be/msFzVZ0fhmc
"Công chúa, ta nghĩ mình đã đoán ra" Vô Ưu nghiêng đầu híp mắt cười.
Tích Nguyệt lần này nói cũng không thèm nói, trực tiếp cho nàng một cái xem thường.
Vô Ưu cũng không để ý, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, tiếp tục nói: "Nhìn ngươi, chỉ nhìn ngươi thôi phải không?"
Tích Nguyệt dừng trên tay động tác uống trà, kinh ngạc nhìn người đối diện. Vội vàng rối rắm thu hồi ánh mắt, nàng ra vẻ trấn định, có chút khẩn trương thay mình bào chữa:
"Thiên hạ ai cũng biết là ta một mực muốn gả cho nàng. Hiện tại chúng ta cứ xa cách, hữu lễ như vậy chưa tính, bây giờ nàng còn dám Minh mục trương đảm nhìn chằm chằm vào...người khác, thực sự là ngại lời đám tiếu chưa đủ nhiều sao?"
(Làm việc không hề lo lắng, cố kỵ)
Nhìn Vô Ưu một bộ nhíu mày cúi đầu mông lung suy nghĩ, Tích Nguyệt tiếp tục nghiêm túc biện luận:
"Ta mặc dù quý vi công chúa, nhưng dù sao cũng là nữ tử, trong mắt thế nhân không thể quá chủ động. Tự tiến cung xin phụ hoàng ban hôn đã là lớn mật, nếu nàng còn lạnh lùng nhăn nhó như vậy, khác nào hướng thế nhân tuyên bố hôn nhân này là ta Nhất sương tình nguyện, ép buộc nàng trở thành phò mã"
(nguyện vọng, mong muốn chỉ của một phía)
Ở thời cổ đại, danh tiết của nữ tử còn quan trọng hơn cả tính mạng. Tự định chung thân không qua mai mối đã là vô cùng lớn mật, nếu còn bị mang tiếng là dùng mọi "biện pháp" ép duyên, câu dẫn nam tử...thì thật không dám tưởng tượng nửa đời sau nàng thế nào sống tiếp..
"Ta không phải muốn gây khó dễ cho ngươi" Vô Ưu lập tức phân bua, lí nhí nhỏ giọng nói "Chỉ là ta chưa từng trải qua chuyện ái tình, thật không biết phải làm sao mới tốt"
"Phò mã chưa thử, làm sao biết mình làm không tốt?" Tích Nguyệt hảo tính tình hướng Vô Ưu mềm giọng gợi ý.
Nói xong, công chúa cũng liền mặc kệ ai đó đang dần dần hóa đá, tùy ý ngẩng đầu nhìn sắc trời đang dần ngả sang chiều muộn.
Đứng dậy tuyên bố Xuân yến đến đây là kết thúc, Tích Nguyệt chậm rãi bình tĩnh kéo theo cung nhân rời đi trước, hoàn toàn không để tâm đến ai đó vẫn đang rất mực im lặng ngẩn ngơ ngồi một bên.
'
Ánh trăng mùa xuân óng ả lặng lẽ xuyên qua những giọt sương đêm, phủ lên tẩm cư một tầng quang mang màu bạc dịu dàng.
"Hừm...." Vô Ưu dựa vào thành giường khoanh tay cúi đầu, vẫn còn thực sự tập trung suy nghĩ.
Bản thân nàng quả thực đến bây giờ chưa từng yêu ai, tất cả những gì nàng biết về tình yêu, chỉ là qua vài câu chuyện ngôn tình sến sủa cẩm hường ở thời hiện đại.
Ôm ôm ấp ấp, ngọt ngào lãng mạn, lại còn phải nói những lời vô cùng cẩu huyết, vô cùng buồn nôn..
Tuy nói nàng đối với công chúa không có phản cảm, thậm chí có thể nói là có chút thích thú thưởng thức...thế nhưng đùng một cái tự nhiên phải... tập yêu một người, là ai cũng sẽ cảm thấy bối rối có được hay không?!
"Công chúa... " Vô Ưu nuốt nuốt nước miếng, nhẹ giọng thăm dò "...chuyện ngươi nói ta có thể thử, nhưng có một điều ta muốn nói trước.."
"Ân?" Tích Nguyệt lúc này mới mở mắt, chăm chú nhìn nàng.
"Ngươi cũng biết ta đối với chuyện tình cảm hoàn toàn không hiểu biết. Ở nơi ta đến, lời nói và hành động giữa hai người yêu nhau vô cùng khác nơi này" Vô Ưu chậm chạp suy nghĩ, cẩn thận lựa chọn từ ngữ
"...nếu ta vô tình có hành động mạo phạm, phi lễ công chúa. Công chúa cũng chớ có trách ta."
"Nàng định như thế nào phi lễ ta?" Tích Nguyệt hứng thú dào dạt tò mò hỏi, rốt cục phong tục tập quán từ nơi nha đầu này đến còn có bao nhiêu ác thú vị a?
"Thật muốn thử?" Vô Ưu cẩn thận hỏi, trong đầu lục soát lại vài tình tiết ngôn tình từng khiến nàng cảm động rơi nước mắt nước mũi..
"Thử xem thôi" Tích Nguyệt cười cười hưởng ứng.
Nha đầu này thì có thể làm gì phi lễ mình chứ? Nàng ta nhát như chuột, cùng lắm thì cũng chỉ dám nói mấy lời trêu chọc làm quen cấp thấp mà thôi! (pick-up lines)
Vô Ưu bĩu môi nhìn công chúa mỉm cười giễu cợt, một bộ Ta xem ngươi có thể làm nên trò trống gì?
Con cọp không phát uy, ngươi liền thực sự coi ta là Hello kitty hả?!
Nàng lật chăn nhanh như chớp nằm đè lên người Tích Nguyệt, dùng hai tay giữ chặt lấy tay nàng, đề phòng bản thân lại bị một chưởng đánh bay.
Nhếch mép cười từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt sững sờ thoảng thốt của công chúa. Vô Ưu mềm mại cúi người, ở bên tai nàng A khí như lan, giọng nói mang theo vô hạn dịu dàng cùng bất đắc dĩ:
"Sau này chúng ta đều sẽ sống thật tốt, nàng kết hôn sinh con, ta thiên nhai lưu lạc. Thế nhưng, nàng nhất định phải giữ lại kiếp sau của nàng cho ta, nếu như một ngày nào đó ta đi trước, nàng cũng phải sống thật tốt. Nhớ kỹ, kiếp sau nàng là của ta, chân trời góc bể ta cũng sẽ tìm nàng, không cho phép ai giành nàng với ta nữa.."
Vô Ưu rụt rè nhỏm người dậy, từ trên người nàng nhìn xuống, thấp thỏm quan sát sắc mặt trắng bệch của công chúa
"..."
Đừng bảo mình lại sắp bị đánh nhaaa!!!!
'
'
'
'
'
'
(1) Hoa Lê - Dương Thuấn, tác giả người Việt Nam.
(2) Trường Hận Ca - Bạch Cư Dị
Bản dịch của Trường Xuân Phạm Liễu
(3) Trường Hận Ca - Bạch Cư Dị
Bản dịch của Anh Nguyên
(4) Trường Hận Ca - Bạch Cư Dị
Bản dịch của Trần Nhất Lang
(*)Ba nghìn mày liễu cung sau,
Ba nghìn yêu quý, hợp châu một người.
Hợp Châu: Trong tích Châu về Hợp Phố.
Chỉ những cái quý giá không thể mất đi được, trước sau cũng quay về với chủ nó.
Hậu cung 3000 giai lệ mà chỉ độc sủng một người... chồi ơi, con tim mị đau quá
|Д')/ |Д')/|Д')/
Cảm ơn những ý kiến đóng góp và động viên của các bạn ở chap trước nhé, mình cảm động lắm luôn ý TT_TT... hu hu, hu hu, hu hu hu ....
Theo ý kiến của các bạn, bắt đầu phát triển tình cảm này...
P/s: à, dạo gần đây đang vô cùng tâm tư chuyện
Hát, hay không Hát?
Tâm tư lắm các thím ạ ε-('・`)