Đương nhiên là không đúng!
Nàng cũng sợ dịch bệnh sợ gần chết luôn có được hay không? Nếu người bệnh không phải là công chúa thì dù cho đã được tiêm hai mũi vaccine đầy đủ rồi, tui cũng sẽ chạy re kèn sau đó.... quấn mình thành xác ướp mới dám tiến lại gần có được không hả?
Dù sao thì mỗi loại dịch bệnh đều có cách lây truyền khác nhau...
Nhưng đây không phải trọng điểm!!
"Lời đồn vô căn cứ mà thôi, tam hoàng tử chớ có để trong lòng" Vô Ưu vô biểu tình lắc đầu, người của hoàng gia sao lại có thể dễ dàng tin mấy chuyện giả thần giả quỷ này chứ.
"Phải không?" Thường Vinh hẳn nhiển vẫn còn ngờ vực, phải biết rằng những căn bệnh truyền nhiễm một khi mắc phải, dù cho có được chữa khỏi cũng thường để lại ít nhiều dấu vết cũng như biến chứng trên người bệnh. Ví dụ như thủy đậu sẽ để lại những vết rỗ trên mặt trên cơ thể, quai bị có thể gây điếc một bên tai, bệnh sởi có thể gây mù.
Thế nên ở cổ đại, có thể sống đến tuổi trưởng thành mà không sợ dịch bệnh, trong khi toàn thân vẫn nguyện vẹn không tỳ vết gì thì chỉ có thể giải thích là do chưa từng bị mắc bệnh, hoặc hãn hữu lắm cũng là mắc bệnh nhưng được chữa khỏi hoàn toàn trước khi những biến chứng nghiêm trọng xảy ra.
Tam thái tử không tiếng động liếc mắt đánh giá nàng, hiển nhiên là không quá tin tưởng đây lại chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Người này quả thực càng ngày càng có quá nhiều thứ không thể nào hiểu được.
Vô Ưu cũng không trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn lại hắn. Chuyện này không có gì cần giải thích, thậm chí càng giải thích càng sai. Tổng không thể nói là do nàng đã được tiêm năm vạn chín nghìn loại vaccine kể từ khi sinh ra đời đúng không...
Thường Vinh cũng không hỏi thêm điều gì, đơn giản qua loa vài câu liền cùng Thường Châu rời đi. Vô Ưu tiễn bọn họ ra cửa, nhìn ngựa xe rợp trời khuất tầm mắt mới phất tay áo quay trở lại.
Dạo gần đây nàng luôn ẩn ẩn cảm thấy có điều gì đó sẽ xảy ra, nhưng vẫn không bắt được trọng điểm rốt cục là ở chỗ nào. Mọi thứ kể từ khi bệnh dịch bắt đầu đều rất đột ngột và mơ hồ.
Giống như... không nên như thế.
.
Tâm trạng mung lung phiền muộn này kéo dài mãi đến vài ngày hôm sau, Vô Ưu nằm trên trường kỷ lăn đi lộn lại cẩn thận trải vuốt mọi chuyện vài tháng gần đây, đôi khi cảm giác giống như đã hiểu ra điều gì, sau đó lại thấy có lẽ không phải là vậy, cứ thế dày vò, lập đi lập lại không có hồi kết.
Đêm thanh vắng, chỉnh gian phòng chỉ còn tiếng bếp lò tí tách cùng âm thanh của gió tuyết phiêu diêu.
Tích Nguyệt nhìn nàng trằn trọc đã lâu, nhắm mắt lại khe khẽ thở dài, một mặt nàng vừa muốn để Vô Ưu có không gian riêng đủ rộng đủ lớn để nàng có thể tự mình trưởng thành, một mặt lại không đành lòng nhìn ai đó cứ mịt mờ vô định bất an.
Một lúc sau, Tích Nguyệt vẫn là nhận mệnh ngôi dậy, ba ngàn thanh ti theo động tác của nàng đổ xuống như thác, che khuất bờ vai có chút đơn bạc:
"Không ngủ được?" Tích Nguyệt khe khẽ hỏi, âm thanh nhẹ như tuyết rơi.
Hai người chung phòng nhưng không chung chăn gối, Vô Ưu nằm trên trường kỳ cách nàng vài mét, ngăn giữa chỉ bằng vài lớp vải lụa trong suốt mỏng tang. Nàng nghe động, ngơ ngác trong giây lát rồi chậm rãi xoay người, trong bóng đêm chăm chú nhìn vào bóng hình của người trước mặt.
Trăng hôm nay rất sáng, ánh trăng mờ ảo như hôn nhẹ lên da thịt nàng, tỏa ra sắc vàng âm ấm nhàn nhạt, Vô Ưu nhìn đến thất thần, trong lòng muôn ngàn suy nghĩ bỗng phút chốc hóa thành hư không.
"Niệm Mẫn.."
"Ta qua đó được không?"
Tích Nguyệt nghe vậy thật có chút muốn cười, người này mỗi khi tâm trạng không thoải mái liền đặc biệt thích dính người.
"Đến" Tích Nguyệt cũng không làm khó vị này Tâm-trạng-khó-ở phò mã, đơn giản nhắc lên một góc chăn chừa ra khoảng trống cho nàng. Vô Ưu cũng rất tự nhiên gạt ra tầng tầng lớp lớp rèm lụa giữa hai người, không chút khách khí chui vào nằm úp sấp sát bên cạnh nàng, giống như đã trải qua trăm ngàn lần luyện tập như thế.
"Làm sao không thoải mải?" Tích Nguyệt thay nàng đắp lên chăn gấm, nghiêng người nhẹ giọng hỏi, ngón tay như mang theo ánh trăng dịu dàng, lại cũng giống như mang theo ánh mặt trời nóng ấm, quyến luyến hôn lên da thịt trơn nhẵn như ngọc.
Vô Ưu chóp mũi tràn ngập mùi hoa lê quen thuộc, cảm thấy tinh thần và thể xác đều buông lỏng rất nhiều. Nàng tiến càng thêm gần sát, một tay ôm trọn vòng eo thon gầy như liễu, cả người như trút hết sức lực mềm xuống, mơ mơ hồ hồ nói: "Không sao, chỉ là có chút mệt"
Tích Nguyệt nghe vậy, biểu cảm nhàn nhạt, giống như đã sớm biết câu trả lời sẽ là như thế.
Nếu giống như trước đây, khi Vô Ưu vẫn còn chần chừ muốn lui bước, bản thân sẽ không chút do dự thay nàng gánh lấy hết tất cả trách nhiệm và nguy lao, làm vậy tuy nói là bảo vệ nàng, thoạt nhìn quả thật rất vĩ đại, nhưng ngẫm kỹ ra, lại càng giống như triệt triệt để để bẻ gãy trên người nàng tất cả móng vuốt và cánh chim, như ếch ôm măng (1), từ từ mài láng mọi góc cạnh tự tin và bản lĩnh, để nàng mất dần năng lực tự hỏi và phản kháng, cứ như vậy không thể xa rời chính mình, cứ như vậy mãi mãi làm chim hoàng yến sống trong lồng son gác tía.
Muốn thuần hóa một cánh chim hoang dã không phải cứ cho nó ăn no mặc ấm là được, nhất là những cánh chim đã trưởng thành và có năng lực tự đấu tranh cho số phận của bản thân.
Nếm qua tự do, liền có ý nghĩa thuộc về bầu trời.
Muốn đem nó giữ lại, thì trước hết phải đem nó triệt để "phế" đi, rồi lại đúng lúc đúng thời điểm đưa cổ vũ, đưa ấm áp, đưa quyền lợi, để nó dần dần thả lỏng cảnh giác mà ỷ lại.
Điều này, Đồ Hâm và nàng làm được rồi.
Phương Nam giống như "bầu trời" của Vô Ưu.
Vô Ưu không muốn thay đổi? Tốt thôi, vậy "bầu trời" của nàng sẽ phải xuất hiện muôn vàn gian nguy và bão táp. Nếu chính bản thân nàng một ngày chợt "ngộ" ra, mình không có lông vũ, không có cánh chim, không có đủ sức mạnh để bay lượn trên đó.
Đến lúc đấy, Tích Nguyệt thực sự muốn nhìn xem, Vô Ưu còn lấy tư cách và tự tin ở đâu ra để trở về?
Nếu vẫn còn cũng không sao, nàng sẽ tiếp tục tự mình bẻ gẫy từng cái, từng cái một.
Vô Ưu là của nàng.
Chỉ là của nàng mà thôi.
Tích Nguyệt yên lặng vỗ về hai bên xương cánh bướm của Vô Ưu, động tác mềm nhẹ âu yếm đến nỗi giống như thật sự sợ nó chịu tổn thương vậy.
Đôi mắt trong bóng đêm đan xen hai màu sáng tối, nàng im lặng không hỏi thêm, phảng phất giống như cam chịu câu trả lời của nàng.
Cơn buồn ngủ ập đến, Vô Ưu không chút khách khí che miệng ngáp, cả người thoạt nhìn chất phác ngây thơ rất nhiều, giống như mèo con nẳm ngửa duỗi người, để lộ ra phần thịt bụng mềm mại dễ tổn thương.
"Ngủ đi" Tích Nguyệt mỉm cười nhìn nàng rúc vào lòng mình, cúi người, đôi môi chạm nhẹ lên khóe miệng nàng, sủng nịnh yêu thương: "Đều sẽ tốt."
_________ ________ _________ ________ _________
_________ ________ _______ __________ _________
"Vân!! Vân!!!"
"Ai...ai gọi vậy?" Khánh Vân đầu đau như búa bổ, cảm giác không thở nổi. Cô rất muốn mở mắt xem ai đang gọi mình, nhưng cả người phảng phất như bị bóng đè, không thể di động.
"Vân! Vân ơi!! Dậy nhanh lên, sắp muộn rồi!!"
Khánh Vân nắm chặt tay, cả người lạnh băng...không thở nổi, cả người lạnh băng... vùng vẫy... không thở nổi....
Đây.... Đây chẳng phải là cảm giác khi sắp chết đuối sao?
Khánh Vân mở bừng mắt, tiếng chuông báo thức từ Iphone 7 kéo réo inh ỏi khắp cả căn phòng. Cô ngồi bật dậy thở hổn hển, cả người ướt đẫm, giống như thực sự vừa bị kéo từ dưới nước lên.
"Sao vậy? Bà không định đi học chiều à? Hôm nay có bài kiểm tra viết IELTs Essay, học chưa thế?"
Khánh Vân ngơ ngơ ngác ngác nhìn xung quanh, trong đầu lộn xà lộn xộn thành một đống xà bần không rõ. Những hình ảnh quen thuộc, lẫn không quen thuộc lướt qua trong đầu vun vút như những bóng ma vô hồi kết
Sao thế này..
Khánh Vân nhắm mắt lại đưa tay lên đập đập vào trán, cô cảm thấy đầu óc mình cũng sũng nước mất rồi.
"Bà làm sao thế? Ốm à?" Mộc Trà khó hiểu ngồi xuống bên cạnh cô, thuận tiện từ trong ba lô lấy ra vài tờ khăn ướt: "Điều hòa bật 25°C còn chảy mồ hôi, bà có bị cảm không đấy? Có cần tôi viết đơn xin nghỉ cho không?"
Mộc Trà đưa tay nhìn đồng hồ, còn gần một tiếng nữa mới tới giờ học thêm. Người này là làm sao đây? Bình thường 12h trưa có thể chạy ba vòng Hồ Gươm không cần nghỉ, hôm nay vừa ngủ một giấc dậy, cả người như thể mất hết sức lực, thở hổn hà hổn hển từ nãy tới giờ.
"Bà làm sao đấy? Gặp ác mộng hay gì?" Mộc Trà nhíu mày, định đưa tay lên trán cô thăm dò nhiệt độ.
"Đây là đâu?" Khánh Vân giọng khàn khàn, đưa tay nắm lấy cổ tay đang giơ lên của Mộc Trà, đôi mắt mang theo tơ máu, sợ hãi cùng đề phòng cố gắng nhìn người trước mặt...
Người trước mặt...
"Bà làm cái gì đấy, đừng có bóp, đau vãi!" Mộc Trà nói xong, theo bản năng thu tay lại. Nhìn dáng vẻ chết trôi của Khánh Vân, trong lòng kết luận luôn người này chắc ốm thật rồi: "Nhà tôi chứ đâu nữa, bà quên hôm nay có buổi học thêm tiếng Anh nên sang nhà tôi ăn ké rồi đi học luôn à? Bún chả vừa ship đến thì bà lăn ra ngủ tức lúc nào rồi. Thế hôm nay đi học được không? Hay thôi đừng đi nữa....Tôi gọi Taxi cho bà về nhà nhé?"
"Về nhà.." Khánh Vân đang dùng cả hai tay ra sức xoa đầu, giống như làm thế có thể giảm đi phần nào đau đớn, nghe thấy hai từ này liền ngẩng lên, đôi mắt giống như theo bản năng, trở nên nhoè nhoẹt nước mắt, khiến mọi thứ càng thêm vụn vỡ mơ hồ: "Về nhà sao?"
"Đúng vậy, về nhà đi"
Giọng nói của Mộc Trà bỗng thay đổi, từ chỗ mang theo sự mềm mại ngây thơ của thiếu nữ mới lớn, trong tíc tắc, bỗng trở thành một giọng nói già dặn, xa xôi hơn rất nhiều.
Khánh Vân rùng mình, nháy mắt nhận ra tại sao cô vẫn cảm thấy người này không đúng, vẫn theo bản năng muốn tránh xa.
Vì trên cơ bản, người này không có khuôn mặt!
Chỗ đáng lẽ ra phải là khuôn mặt, thì chỉ là một quầng sáng mơ hồ, như bị che đậy bởi hơi nước, không đến nỗi biến người này thành nhân vật trong phim kinh dị, chỉ là... rất mơ hồ, giống như thấy được, lại càng giống như không có một bộ phận ngũ quan nào hết.
Khánh Vân há hốc mồm, cổ họng như bị ai bóp chặt, cả người mềm nhũn không thở nổi. Cô rất muốn kêu lên, rất muốn đẩy người trước mặt ra mà chạy khỏi chỗ này, nhưng cảm giác giống như bóng đè lại ập đến, đóng đinh cô ngay tại chỗ trên giường.
Môc Trà "nhìn" cô. Không! Nói đúng hơn là quầng sáng đó hướng về phía Khánh Vân, đưa tay lên chạm khẽ vào ấn đường, giọng nói xa xăm phảng phất như từ giếng cổ ngàn năm vọng lại, mang theo vô hạn bao dung:
"Chỗ của cô không phải ở đây, thế nên, quay về nhà đi"
Ngón tay trên ấn đường đẩy nhẹ, lập tức mọi thứ chung quanh theo đó sụp đổ ầm ầm, cả người Khánh Vân bỗng nhiên như mất trọng lực, cứ như vậy, hoàn toàn ngã vào bóng tối.
'
'
'
'
'
(1) Ếch ôm măng: Ban đầu, người ta cho ếch vào một cái nồi đã có sẵn nước lạnh và măng cắt khúc. Họ đặt nồi trên bếp và bắt đầu bật lửa để nấu. Ban đầu ếch vẫn bơi trong nồi và chơi đùa với mấy khúc măng mà không hề cảm nhận được sự nóng lên của nước. Khi nước đã đủ nóng, chúng vẫn không hề hay biết, thẳng đến cuối cùng, ôm khúc măng mà chết.
Câu này ý chỉ một việc có tính chất từ từ dài lâu, khiến người bị hại không nhận ra mình bị hại, không nhận ra bản thân liên tục thoái nhượng. Thẳng đến chết.
Tác giả chạy zô
「(⑅ ◔ω◔「)三 「(⑅ ◔ω◔「)三 「(⑅ ◔ω◔「)三
Hí hí hí, ngạc nhiên không các bạn?
Hí hí hí, mình cũng ngạc nhiên =)))
Giờ mà công ty mình kêu đi làm lại thì làm sao nhỉ? làm sao nhỉii iiiii.... hí hí hí
┬──┬ ノ (ò_ó ノ) (đặt sẵn cục gạch ở đây)