Vô Ý Câu Dẫn

Chương 43

Cuối cùng, Tuyên Tử Phương vẫn phải thỏa hiệp với Tô Kỷ, dù sao mỗi khi bọn họ đang nói chuyện nghiêm túc, nếu hai người đang bất đồng quan điểm, Tô Kỷ sẽ áp dụng biện pháp vô cùng lưu manh, chẳng hạn như đặt cậu lên giường làm cả ngày. Thành ra chuyện không thể đưa ra giải pháp cuối cùng hay cơ thể vô cùng mẫn cảm sau khi sinh, tất cả đều có sự trợ giúp từ hành vi phạm tội của Tô Kỷ, điều này khiến Tuyên Tử Phương vừa bực vừa thẹn.

Số ngày khai giảng cậu tham gia ít hơn sinh viên bình thường, thời gian thực tập cũng ngắn hơn so với người khác, quay qua quay lại đã đến cuối kỳ.

Mà Nháo Nháo cũng được sáu tháng tuổi rồi.

Bây giờ, Tuyên Tử Phương có thể cảm nhận một cách đầy đủ việc làm ba khó khăn đến nhường nào. Từ khi Nháo Nháo có thể phát âm được mấy tiếng ừm ừm a a, thằng nhóc này càng có sức làm loạn, bất chấp những lời nói ra đều khó nghe rõ, hơn nữa lúc nào cũng tò mò với mọi chuyện trên đời.

Không biết có phải Nháo Nháo bị ấn tượng mạnh với sự kiện Tô Kỷ mạnh bạo đè Tuyên Tử Phương trên ghế sofa hay không, mà bây giờ mỗi khi nhìn thấy cha ba của mình ở chung một chỗ, bé liền tỏ ra rất hưng phấn, không ngừng gọi a a, mở to đôi mắt mong chờ bọn họ.

Nháo Nháo là một đứa nhỏ thông minh, lớn thêm mấy tháng nữa thì sẽ đi học rồi.

Nhưng trí nhớ đứa bé này tốt quá, hai ba tháng gần đây, mỗi lần sơ ý để bé nhìn thấy Tô Kỷ và Tuyên Tử Phương thân mật, Tuyên Tử Phương lại cảm thấy xấu hổ hết sức.

Còn Tô Kỷ, mỗi lần định vận động trên giường với Tuyên Tử Phương, anh sẽ tận tay đưa Nháo Nháo về phòng trẻ em, mặc kệ Nháo Nháo phản đối như thế nào.

Cứ cho là Tô Kỷ không đồng ý cho cậu nhập ngũ khi còn học năm ba, thì Tuyên Tử Phương cũng không thoải mái nghỉ hè được.

Đầu tiên, Tuyên Tử Phương bắt đầu làm luận văn tốt nghiệp, viết văn viết luận gì gì đó không phải là sở trường của cậu. Cậu thà ở trong phòng huấn luyện luyện tập cường độ cao cả ngày còn hơn là ngồi một chỗ trong phòng vắt óc suy nghĩ.

Nhưng nếu không làm, cậu không thể tốt nghiệp được, phải ở lại trường học thêm một năm. Tuyên Tử Phương có kế hoạch xây dựng sự nghiệp sau khi tốt nghiệp, cho nên không thể để chuyện này xảy ra được.

May mắn thay, một năm sau, Tuyên Tử Phương cũng viết xong luận văn tốt nghiệp và chuẩn bị tốt bài bảo vệ đề tài. Dựa theo lời Tô Kỷ thì chỉ cần cậu chịu khó hy sinh một đoạn thời gian chuyên tâm viết thì sẽ làm được thôi.

Sinh viên lớp "Lịch sử chiến tranh và thiên văn" không có chương trình học ở năm ba, bọn họ có thể tự do lựa chọn con đường nào: sau khai giảng lựa chọn nhập ngũ, sau khi tốt nghiệp tiếp tục đi lính. Hoặc là tiếp tục làm công tác thực tập, sau khi tốt nghiệp sẽ được điều đến một đơn vị nào đó. Hoặc là không làm cái gì hết, viết một luận văn tốt nghiệp thật tốt, sau đó thì chơi dài chơi bền đến khi tốt nghiệp.

Còn Tuyên Tử Phương, cậu dành một năm này để đi thi lấy chứng chỉ phóng viên.

Đây bước đầu tiên trong kế hoạch xây dựng sự nghiệp của cậu.

Mặc dù bước thứ hai —— xây dựng một gia đình ấm áp đã được đưa lên thực hiện đầu tiên.

"Ông đúng là chú chim lạc đàn." Khi cùng thảo luận về kế hoạch năm học tới, Thượng Tư Yên thẳng thừng nói với Tuyên Tử Phương: "Ông nhìn xem từ lúc ông nhập học đến nay ông đã và đang làm gì: tham gia giải Tam học viện, rồi kết hôn sinh con, rồi chuyện nọ chuyện kia! Đối với rất nhiều sinh viên, ông giống như là một nhân vật trong truyền thuyết, không thể với tới..."

Tuyên Tử Phương mỉa mai: "Không đến mức đó chứ..."

Thượng Tư Yên vỗ vai cậu, nói: "Anh bạn à, tôi nói điêu làm gì. Tô Kỷ nói đúng, cậu nên trải qua một vài chuyện vui vui có tính thanh xuân vườn trường. Nếu không từng thầm thương trộm nhớ một người, vì người đó mà can đảm đứng dưới sân đánh đàn hát tình ca, chưa từng phá vỡ nội quy, chưa từng viết thư tình giấu tên, hay chưa từng cùng người yêu lén lút gặp nhau vào buổi tối, hôn nhau dưới ánh trăng, vậy thì coi như ông chưa từng đi học!"

Tuyên Tử Phương xấu hổ nói: "... Dưới góc độ nào đó thì thực ra tôi cũng trải qua mấy chuyện này rồi."

"..." Thượng Tư Yên nói: "Ô kê, nhưng ông cũng không tham gia bất kỳ hoạt động đoàn thể nào cả, ngay cả sinh hoạt lớp cũng không đi, cái này không chối được đúng không?"

Tuyên Tử Phương: "Đúng vậy, nhưng mà lớp mình cũng đâu tổ chức nhiều hoạt động như các lớp khác đâu."

Thượng Tư Yên phản bác: "Có mà, tôi đếm rồi, ít nhất mười buổi gặp gỡ giao lưu tình cảm."

Tuyên Tử Phương đáp: "Cảm ơn, bây giờ tôi là người đã có gia đình."

Thượng Tư Yên đau lòng nói: "Không những kết hôn mà còn có con... Tin này sẽ làm tan vỡ những trái tim thiếu nữ thủy tinh mong manh của những người phát cuồng vì cậu mất."

Tuyên Tử Phương: "Fan club kia đã giải tán từ lâu rồi, hơn nữa, không phải là tôi có ý xấu, nhưng lớp chúng ta ngoài những hoạt động hẹn hò bốn phương thì không có hoạt động nào giống với sinh hoạt lớp bình thường... Muốn thầy đồng ý cho tôi đi những buổi này, xem chừng còn khó hơn việc bộ tư lệnh và quân đội tương thân tương ái."

Thượng Tư Yên nhún vai, đáp: "Được thôi, vậy trong học kỳ này, ngoài dự định lấy chứng chỉ phóng viên, ông còn tính làm cái gì nữa?"

"Tôi không biết..." Tuyên Tử Phương cúi đầu, thuận chân đá viên sỏi bên cạnh, nói: "Chắc là sẽ tham gia một câu lạc bộ hay ban nào đó, được không nhỉ?"

Thượng Tư Yên: "Tôi cảm thấy hiện tại không có tổ chức nào dám tuyển ông đâu."

Tuyên Tử Phương buồn bực nhìn ông bạn, hỏi: "Ông thì sao, ông có dự định gì không?"

Thượng Tư Yên: "Tiếp tục thực tập chứ sao, ước mơ của tôi là trở thành một bậc thầy cơ giáp."

"Cố lên, ông nhất định sẽ làm được." Tuyên Tử Phương vỗ vai hắn.

Thượng Tư Yên nói: "Lúc chuẩn bị tốt nghiệp sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức, may mà ông có thầy chỉ dẫn, may mắn hơn người khác rất nhiều, hỏi tôi không bằng đi hỏi Tô Kỷ."

Tuyên Tử Phương hình như nghĩ đến hồi ức đáng xấu hổ nào đó, khóe miệng khẽ nhếch, nói: "Ai cũng nói hôn nhân là mồ chôn của tình yêu, thầy không còn đủ kiên nhẫn với tôi như trước đây nữa..."

"Hể?" Thượng Tư Yên kinh ngạc hỏi: "Anh ta thay lòng đổi dạ rồi sao?"

"Không phải..." Khuôn mặt Tuyên Tử Phương đỏ ửng lên, cậu nói: "Không có chuyện thay lòng đổi dạ, mà là nhu cầu của ổng cao hơn người bình thường, hơn nữa càng ngày càng không khách khí, tôi sợ sẽ có ngày ổng lao lực mà chết..."

Thượng Tư Yên ấp a ấp úng, một lúc sau mới khẽ nói: "... Thì ông là Omega, lúc nào cũng có thể phát tình..."

"Đúng là như vậy, nhưng cho dù đang trong kỳ phát tình thì cũng không có nghĩa là Omega có thể lực vô tận!" Tuyên Tử Phương phiền não gãi đầu, nói: "Riết rồi tôi cũng không biết ai mới là người hay phát tình..."

Thượng Tư Yên: "..."

Tuyên Tử Phương làm chủ cảm xúc, lại bảo: "Xin lỗi, lỡ để cho ông nghe một số chuyện không nên nghe." Cậu thở dài, mờ mịt nhìn về đàn chim di trú ở phương trời xa xăm, nói: "Mặc dù loại chuyện khiến lòng người phiền não này luôn đem đến cảm giác ngọt ngào, nhưng tôi sợ nhất là Nháo Nháo đã nhìn thấy, không biết có bị lưu lại bóng ma tâm lý hay không."

Thượng Tư Yên: "!!!"

Thượng Tư Yên chưa từng sinh con, thành ra cũng không có cách nào hóa giải nỗi buồn của Tuyên Tử Phương, cậu chỉ có thể an ủi Tuyên Tử Phương một chút, rồi quay lại đề tài kế hoạch tương lai, nói: "Ông đi hỏi ý kiến của Quân Duy Kỳ xem sao, anh ta là Chủ tịch Hội Sinh viên trường, chắc là có thể cho cậu một vài lời khuyên hợp lý."

Tuyên Tử Phương chớp mắt, nói: "... Nghe được đấy."

Vì vậy, theo lời đề nghị của Thượng Tư Yên, Tuyên Tử Phương lần đầu tiên bước vào văn phòng Hội Sinh viên trường.

"Tôi còn nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ đến phòng làm việc của tôi cho tới khi tốt nghiệp..." Gương mặt anh tuấn của Quân Duy Kỳ trở nên vui vẻ lạ thường, anh nhìn Tuyên Tử Phương như nhìn người mình thầm thương trộm nhớ đã lâu, nói: "Thật may quá, cậu đã không để tôi phải tốt nghiệp mà vẫn còn điều nuối tiếc."

Tuyên Tử Phương hơi mất tự nhiên, cười cười nói: "Rất vui được gặp lại anh."

"Không cần khách sáo." Quân Duy Kỳ đứng dậy, rót cho Tuyên Tử Phương một tách trà, sau đó ngồi đối diện với cậu, hỏi: "Để tôi đoán xem, cậu đến nhờ tôi tư vấn cách sắp xếp công tác trong năm ba đúng không?"

Nói chuyện với người thông minh rất thoải mái, Tuyên Tử Phương bái phục: "Tôi chỉ có thể nói rằng: không hổ danh là Chủ tịch..."

"Không có gì đáng để ngưỡng mộ đâu, do mấy ngày gần đây có rất nhiều người đến tìm tôi mà thôi." Quân Duy Kỳ khoát tay, thản nhiên nói: "Số người nộp đơn xin ra chiến trường rất nhiều, gần đây Hội Sinh viên cũng tổ chức vài tọa đàm định hướng nghề nghiệp, nhưng mà tôi đoán cậu không đi."

Tuyên Tử Phương bật cười: "Chính xác."

Quân Duy Kỳ chớp mắt, nói: "Tôi không phải là giảng viên chuyên hướng dẫn thực tập, có lẽ cậu nên đi tìm người có chuyên môn thì hay hơn."

Anh chợt nhận ra ánh mắt hơi bất an của Tuyên Tử Phương, lại mỉm cười ôn hòa, nói: "Ừm, nhưng mà nếu là cậu, thì tôi sẽ cho cậu một vài lời khuyên."

Tuyên Tử Phương xin lỗi, nói: "Đáng lẽ tôi không nên đến làm phiền cuộc sống thanh nhàn của anh..."

Quân Duy Kỳ nhỏ giọng nói: "Đúng là rất nhàn, Hội Sinh viên có nhiều ban, đông người nữa, mọi chuyện đều do bọn họ gánh vác, thành ra nơi này của tôi có hơi hẻo lánh."

Tuyên Tử Phương bật cười, Quân Duy Kỳ luôn cho cậu cảm giác rất đặc biệt, giống như bạn bè thân thiết từ lâu.

Nhưng mà, thật ra hiện tại họ cũng là bạn bè tốt.

"Nghe nói cậu muốn làm công việc liên quan đến phóng viên phải không?" Quân Duy Kỳ lật xem chương trình đào tạo, thuận miệng hỏi.

Tuyên Tử Phương gật đầu, ngạc nhiên hỏi: "Làm sao anh biết?"

Đối phương nói là "công việc có liên quan đến phóng viên", chứ không phải là "phóng viên chiến trường".

"Chỉ cần là điều tôi muốn biết, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để biết được." Quân Duy Kỳ ngẩng đầu, nói: "Tôi đưa ra hai lời đề nghị. Một là, tìm đến tòa soạn báo hoặc tạp chí thực tập mấy tháng, tích lũy kinh nghiệm. Hai là, tham gia ban Báo chí của Hội Sinh viên, tham gia phỏng vấn, lấy tin các hoạt động của trường trong một năm. Dĩ nhiên là lựa chọn đầu tiên sẽ chính quy hơn, lựa chọn thứ hai đa phần dựa trên sở thích của cậu... Tôi muốn nói với cậu một chuyện, dù sao sau khi tốt nghiệp cũng phải phục vụ cho quân đội, rất nhiều năm về sau mới thật sự cởi bỏ bộ quân phục, vì thế không cần phải vội vàng đến những đơn vị chính quy thực tập, hưởng thụ đời sống sinh viên nhiệt huyết năng động nhiều hơn, không phải rất tốt sao?"

Tô Kỷ, Thượng Tư Yên, giờ là Quân Duy Kỳ, ai cũng hy vọng cậu có thể trải nghiệm đời sống sinh viên nhiều hơn nữa.

"Được... Được rồi." Tuyên Tử Phương gãi má, nói: "Chỉ cần mọi người không chê tôi vụng về... Tôi rất vui."

Quân Duy Kỳ cười nói:"Cậu sẽ làm tốt mà."
Bình Luận (0)
Comment