Vô Ý Vi Chi

Chương 127

Sau đêm đó, Lâm Vô Ý nằm trên giường suốt hai ngày. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi có áy náy, nhưng cũng đặc biệt cao hứng, thỏa mãn. Cuối cùng người này cũng đã hoàn toàn thuộc về họ. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi thỏa mãn, sao Lâm Vô Ý có thể bất mãn được. Bốn người yêu của cậu kiêu ngạo như vậy, mà lại có thể cùng sở hữu cậu trong hòa bình. Chỉ cần nhớ lại lúc đó Tiếu Vi chủ động nhượng bộ, Lâm Vô Ý liền hạnh phúc đến nỗi quên hết cả những đau nhức trên người.

Niềm hạnh phúc đó vẫn luôn tiếp tục. Lâm Vô Ý vừa khôi phục được thân thể xong, liền lập tức đưa ba bạn nhỏ ra ngoài chơi, cậu còn đặc biệt mặc trang phục cha con kiểu dáng giống nhau cùng ba bạn nhỏ. Khi bốn người đi từ trên lầu xuống, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đang chờ ngoài cửa, đột nhiên có một loại cảm giác mình là daddy, chuẩn bị dẫn người yêu và đám trẻ con đi chơi.

“Vu Chu, Tiếu Vi, xem tôi có giống daddy của mấy đứa Ethan không?”

“Không giống.”

“Hả? Tại sao? Tôi thấy rất giống mà.”

Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi, mỗi người bế Ryan và Andrew trên một tay, tay còn lại ôm Lâm Vô Ý đang bế Ethan, hạnh phúc nói: “Vì cậu là mummy, chúng tôi mới là daddy.”

“Mummy.” Ethan lập tức hôn lên mặt ông chú nhỏ một cái.

“Mummy…”

Đột nhiên Ryan và Andrew cũng gọi một tiếng, giọng nói trẻ con trong vắt khiến cho Lâm Vô Ý ướt át nơi khóe mắt. Hai cậu bé vươn tay, muốn “mummy” bế, muốn hôn “mummy”.

“Bảo bối…”

Lâm Vô Ý hôn môi Ethan, hôn môi Ryan, hôn môi Andrew.

“Các cưng à, tôi yêu các cậu.”

Hai nụ hôn cuối cùng, là ở trên môi Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi. Đây là lần đầu tiên Lâm Vô Ý hôn môi mấy người cháu của cậu ngay trước mặt đám trẻ con. Mà đó, không phải lần cuối cùng.

“Mummy, chúng ta đi thôi.” Ethan không hề thấy kỳ quái tại sao ông chú nhỏ lại hôn vào miệng chú ba và cậu họ. Không có người ngoài ở đây, bé thỏa thích gọi bằng xưng hô mà bé khát vọng ____ Mummy.

“Được, chúng ta đi.”

Năm phút sau, ở Hongkong xa xôi, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đồng thời nhận được tin nhắn. Trong ảnh là một lớn ba nhỏ mặc trang phục cha con, cùng làm một động tác kiss trước màn hình. Dòng ghi chú dưới tấm ảnh là: Ba bảo bối đáng yêu và mummy của chúng, daddy có nhớ chúng tôi không?

Nhớ, muốn chết!

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng nhìn tấm ảnh này, hận không thể bay đến London ngay lập tức.

‘Cốc cốc cốc!’ Trợ lý của Lâm Vu Chi gõ cửa đi vào.

“Phó đổng, thư ký của bác sĩ Ellase vừa gửi bưu kiện đến, bác sĩ Ellase đồng ý cuối tuần này đến Hongkong gặp ngài.”

Tim Lâm Vu Chi đập nhanh.

“Lập tức xác nhận thời gian đến Hongkong của ông ấy! Để trống toàn bộ thời gian hôm đó của tôi!”

“Vâng.”

Trợ lý rời đi, Lâm Vu Chi lại xem tấm ảnh vừa được gửi đến, hồi âm ____ Daddy rất nhớ mọi người, nhớ mummy nhất. Có thể về sớm một chút không?

Lâm Vô Ý nhìn tin nhắn của Lâm Vu Chi, khóe miệng nở nụ cười tươi, rất nhanh, cậu cũng nhận được hồi âm của Vu Hồng ____ Nếu qua Giáng Sinh mummy vẫn không về, daddy sẽ tự đến London bắt mọi người về.

Ha ha, Vu Chi và Vu Hồng quả là khác hẳn, bá đạo quá.

____ Cưng à, qua Giáng Sinh chúng tôi sẽ về nhà, daddy phải ra sân bay đón chúng tôi nha.

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng nhận được tin nhắn này xong đều thở hắt ra. Lật tờ lịch, cách lễ Giáng Sinh còn gần hai mươi ngày nữa, hai người cảm thấy ngày ngày đều khó khăn.



Trên đường phố London, không khí của lễ Giáng Sinh vô cùng nồng đậm. Lâm Vô Ý cùng các bạn nhỏ trang trí căn nhà. Chiếc cổ ngẫu nhiên không bị áo lông cao cổ che khuất sẽ lộ ra những dấu hôn tím đỏ. Từ sau đêm đó, dấu vết tình yêu trên người Lâm Vô Ý chưa từng biến mất. Nhân lúc Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng không có ở đây, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi như hai con ác thú, thỏa thích hưởng thụ mỹ vị thuộc về họ.

Bốn ngày trước, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đã đưa Lâm Vô Ý đến Đức làm kiểm tra lại toàn diện một lần. Kết quả kiểm tra lại rất tốt. Viên tiểu cầu cầu khỏe mạnh kia của Lâm Vô Ý không chỉ không xuất hiện tình huống bị thoái hóa, ngược lại còn như một kỳ tích, nó đã lớn hơn một chút so với trước đây, thậm chí còn sản sinh ra được tinh tử. Tuy rằng số lượng tinh tử có được và sống được cực thấp, nhưng so sánh với viên tiểu cầu cầu duy nhất trước kia hiếm khi sản sinh được tinh tử mà nói, đó đã là tình huống thần kỳ. Nếu tình huống như vậy có thể tiếp diễn, tiểu cầu cầu đó của Lâm Vô Ý khôi phục lại trình độ khỏe mạnh không phải không có khả năng, cũng có nghĩa là cậu có thể khôi phục năng lực sinh dục. Đến cả bác sĩ trưởng chữa trị nhiều năm qua cho Lâm Vô Ý cũng phải kêu đó là kỳ tích.

Kết quả này khiến Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi choáng váng, Lâm Vô Ý nhìn báo cáo kiểm tra xong, đầu óc trống rỗng, điều này sao có thể? Ba mươi năm qua cậu đã sớm buông tha cho hy vọng xa vời rằng mình có thể khỏe mạnh bình thường!

Lâm Vu Chu gọi điện thoại về Hongkong trước tiên, nói tin tức tốt nhất này cho anh trai. Lâm Vu Hồng cao hứng đến nỗi phải kêu to trong điện thoại. Còn sau khi Lâm Vu Chi biết được, anh và Lâm Vu Hồng cùng đưa ra thông báo cuối cùng cho Lâm Vu Chu. Ngày 27 tháng 12 họ phải đón được Lâm Vô Ý ở sân bay Hongkong!

Lâm Vô Ý đã hoàn toàn choáng váng, Thẩm Tiếu Vi đi vào phòng làm việc của vị bác sĩ kia lén hỏi một việc. Ví dụ như: Quan hệ *** nhiều hơn người bình thường một chút có thể làm ảnh hưởng đến sự phát dục của viên tiểu cầu cầu kia không. Thẩm Tiếu Vi nói không rõ ràng, nhưng bác sĩ kia nghe xong đã hiểu ____ Lâm Vô Ý có bạn đời, mà người kia của cậu có tính dục khá mạnh. Khụ khụ, đương nhiên bác sĩ sẽ không nghĩ rằng bạn đời của Lâm Vô Ý không chỉ có một người.

Sau khi biết được Lâm Vô Ý đang sống cùng người yêu, bác sĩ tổng hợp lại bệnh tình của Lâm Vô Ý, mạnh dạn suy đoán, sở dĩ tiểu cầu cầu kia của Lâm Vô Ý có kỳ tích có lẽ có liên quan đến người yêu có tính dục mạnh của cậu. Rất có thể do tình ái thường xuyên đã kích thích hormone trong cơ thể Lâm Vô Ý, do đó kích thích luôn cả tiểu cầu cầu. Bác sĩ đề nghị những đợt kiểm tra lại của Lâm Vô Ý nên giảm xuống còn nửa năm một lần thay vì hai năm một lần, để nghiệm chứng xem suy đoán của bác sĩ của chuẩn xác không. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Lâm Vô Ý vẫn phải cố gắng ít bắn tinh, nếu muốn bảo đảm cậu có thể sản sinh ra tinh tử khỏe mạnh, đây là bắt buộc. Thẩm Tiếu Vi nghe xong gật đầu liên tục, trong lòng cực kỳ kích động.

Treo một quả cầu đỏ lên cây thông Noel xong, Lâm Vô Ý mang ý cười trong mắt nhìn ba đứa trê giúp sức bên cạnh cậu, vừa nâng tầm mắt lên, cậu lại thấy được Vu Chu và Tiếu Vi. Sau khi biết mình có thể có được tinh tử khỏe mạnh, cậu luôn bất giác nhớ đến một câu mà cả bốn người đã từng nói với cậu: “Vô Ý, sinh một baby cho tôi đi.”

Đương nhiên cậu không thể sinh con, nhưng nếu có một đứa trẻ mang trong người huyết thống của cậu, Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi sẽ cao hứng, có lẽ sẽ cao hứng lắm.

“Cậu nhỏ, đang nghĩ gì vậy?” Thẩm Tiếu Vi cúi người, hôn bên ngoài miệng Lâm Vô Ý một cái.

“Nghĩ xem tại sao trẻ con nhà chúng ta lại đáng yêu đến thế.”

Ethan lập tức nhìn ông chú nhỏ, sau đó ôm chặt ông chú nhỏ. Ryan và Andrew đã có thể đi đường rất giỏi, đứng dậy từ trên mặt đất, lẹp bẹp đi đến trước mặt ông chú nhỏ. Andrew chảy nước miếng ra ngoài, nói: “Mummy, bánh bánh (bánh ngọt cà rốt).”

“Mummy…” Ryan chu cái môi bé xíu ra, muốn hôn ông chú nhỏ.

Nhận được cái thơm từ Ryan đầy thỏa mãn, Lâm Vô Ý bế hai cậu bé, gọi Ethan: “Bảo bối, ông chú nhỏ làm bánh ngọt cà rốt cho các con nha.”

“Vâng, con muốn ăn.” Ethan vui vẻ đi theo.

Nhìn mấy người đi vào phòng bếp, Thẩm Tiếu Vi thở hắt ra, khát vọng nói: “Em rất nôn nóng muốn có baby của cậu nhỏ.”

“Sẽ có thôi.” Lâm Vu Chu khẳng định.

Lễ Giáng Sinh là ngày hôm sau, trước một đêm Lâm Vô Ý chỉ bị hai con ác thú ăn một lần nên đến trưa đã dậy được. Buổi chiều, cậu vào phòng bếp, tự mình làm một bữa tiệc Giáng Sinh lớn cho người yêu và bọn nhỏ, đương nhiên không thể thiếu quà Giáng Sinh cho chúng. Lâm Vô Ý chuẩn bị quà cho Ethan chính là một bộ siêu nhân trứng xanh và tiểu ác ma mới, chuẩn bị quà cho Ryan và Andrew chính là con ngựa gỗ bảy màu. Đợi đến khi Ryan và Andrew lớn thêm một chút, Lâm Vô Ý sẽ vẽ những chuyện đã trải qua của các bé.

Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi chuẩn bị quà Giáng Sinh cho bọn nhỏ cũng rất bình thường. Đồ chơi trẻ em và máy chơi game. Lâm Vu Chu tặng Lâm Vô Ý một cuốn sổ tinh xảo do chính tay anh làm ra, toàn bộ bên trong đều là ảnh chụp chung của Lâm Vô Ý cùng bốn người họ. Khi Lâm Vô Ý nhận được, ngay lập tức cậu liền tặng cho Lâm Vu Chu một nụ hôn nóng bỏng.

Thẩm Tiếu Vi tặng Lâm Vô Ý một chiếc vòng tay do chính anh thiết kế. Vòng tay của Lâm Vô Ý đều là Lâm lão gia tử tặng, từ lâu Thẩm Tiếu Vi đã muốn tặng thêm một cái để đeo vào cổ tay trắng nõn của cậu. Hồi báo của Lâm Vô Ý cũng là một nụ hôn nồng nhiệt.

“Cậu nhỏ, cháu còn một món quà khác, phải ra vườn hoa mới tặng cậu được.” Liếm đôi môi ướt át của Lâm Vô Ý, Thẩm Tiếu Vi nói.

“Là gì vậy?” Lâm Vô Ý rất ngạc nhiên, nhận được quà cậu vui vẻ đến nỗi đầu hơi váng vất.

“Tạm thời giữ bí mật, phải ra vườn hoa mới nhìn thấy được.”

“Được rồi.”

Thẩm Tiếu Vi dắt tay Lâm Vô Ý đến vườn hoa, Lâm Vu Chu nhíu mi, tên này làm gì sau lưng mình vậy? Ethan tò mò dắt em trai đi cùng.

Đưa Lâm Vô Ý đến vườn hoa, đột nhiên Thẩm Tiếu Vi kêu to: “Một! Hai! Ba!”

Anh vừa kêu xong, bức tường của biệt thự đột nhiên sáng lên. Lâm Vô Ý mở to mắt, sắc mặt Lâm Vu Chu âm trầm. Ethan dẩu môi, buông tay em trai ra, lấy chiếc di động trẻ em từ trong túi áo, bật chức năng ghi hình.

Trên bức tường của biệt thự, là ba chữ “I LOVE YOU” to đùng dùng những bóng đèn để tạo thành. Không đợi Lâm Vô Ý hoàn hồn vì đang cảm động, đột nhiên Thẩm Tiếu Vi quỳ một gối xuống trước mặt cậu, hai tay cầm một chiếc hộp nhỏ màu đỏ thẫm.

“Tiếu Vi… Cậu làm tôi khóc rồi.” Hai mắt Lâm Vô Ý đã mơ hồ.

Nụ cười của Thẩm Tiếu Vi mang theo chút kích động, anh mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương dành cho đàn ông, hỏi: “Cậu nhỏ, cậu nguyện ý gả cho cháu không?” Đương nhiên anh biết lời cầu hôn như vậy quá ư đơn giản, nhưng vì để tranh được lần đầu tiên, anh không quan tâm nhiều như vậy!

“Thẩm Tiếu Vi! Em quá hèn hạ!” Lâm Vu Chu quát lên, thằng nhãi này chuẩn bị từ bao giờ vậy!

Thẩm Tiếu Vi không để ý tới anh, chỉ nhìn Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý ra sức gật đầu, nghẹn ngào: “Nguyện ý, sao có thể không nguyện ý chứ?” Thảo nào hôm nay trong nhà chẳng có lấy một người hầu.

“Cậu nhỏ, cháu yêu cậu, cháu sẽ vĩnh viễn yêu cậu!”

Thẩm Tiếu Vi lấy nhẫn ra, kéo tay trái của Lâm Vô Ý, đeo nhẫn vào ngón tay giữa của cậu.

“Vô Ý! Cậu đồng ý gả cho nó! Tôi thì sao!”

Lâm Vu Chu như sắp nổ tung.

Lâm Vô Ý tiến đến ôm anh: “Vậy bao giờ Vu Chu cầu hôn tôi? Tôi không đợi kịp.”

Lâm Vu Chu căng cứng hàm dưới, ôm chặt người trong lòng, gầm nhẹ: “Về Hongkong tôi cầu hôn cậu ngay lập tức!” Cũng trừng ánh mắt sắc như dao đến Thẩm Tiếu Vi đang cười y như hồ ly.

Bế ngang Lâm Vô Ý lên, Lâm Vu Chu phẫn nộ trực tiếp “cưỡng hôn”.

“Thẩm Tiếu Vi! Đêm nay ra phòng khách ngủ một mình!”

“Khó lắm nha, anh họ Vu Chu, hiện tại cậu nhỏ là vị hôn thê của em rồi, anh chỉ là “bạn trai” mới phải ra phòng khách ngủ chứ.”

“Cứ đợi đấy!” Để xem khi về Hongkong anh xử lý thằng nhãi này thế nào!

“Ha ha ha…”

Thẩm Tiếu Vi đang cực kỳ đắc ý nên không phát hiện ra toàn bộ màn cầu hôn của anh đã bị một bạn nhỏ ghi hình lại. Chỉ có Ryan và Andrew còn quá nhỏ tuổi nên không hiểu vừa có chuyện gì, chỉ cảm thấy cậu họ cười trông thật *** đãng. Khụ khụ, ví dụ thôi ví dụ thôi, chúng cũng không hiểu *** đãng nghĩa là gì đâu.



Cửa được đóng lại nhẹ nhàng, Ethan hẳn là đang ngủ đột nhiên mở mắt. Bụng ăn quá no, bữa tiệc Giáng Sinh hôm nay bé ăn cực no, nhưng đây không phải nguyên nhân làm bé không ngủ được. Trên một chiếc giường khác, hai em trai đã ngủ khò khò. Ethan ngồi dậy, kéo ngăn kéo của chiếc tủ ở đầu giường ra, lấy chiếc di động trẻ em của bé, bấm vào số điện thoại di động của daddy.

Vừa mới qua 6 giờ sáng một chút, điện thoại của Lâm Vu Chi vang lên, anh đang ngủ say sờ soạng điện thoại. Vừa thấy là con trai gọi tới, anh tỉnh táo hơn không ít.

“Alo, Ethan?”

“Daddy, daddy đang ngủ à?”

“Daddy dậy rồi.” Nhìn đồng hồ, Lâm Vu Chi ngồi dậy. “Sao con chưa ngủ?” Ở bên Anh đã là 11 giờ đêm.

“Con không ngủ được.” Ethan chu môi.

“Sao vậy? Ông chú nhỏ đâu?”

Nếu là nửa năm trước, Lâm Vu Chi không thể ngờ rằng sẽ có một ngày anh có thể nói chuyện qua điện thoại thân thiết thế này cùng con trai.

“Vừa nãy ông chú nhỏ dỗ con ngủ, đi rồi. Con không ngủ được.”

“Chuyện gì vậy?”

“Daddy, con không vui.”

Không vui? Lâm Vu Chi nhíu mi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Daddy, ông chú nhỏ là mummy của con, tại sao daddy chưa cầu hôn ông chú nhỏ? Hôm nay cậu họ cầu hôn ông chú nhỏ, ông chú nhỏ đồng ý gả cho cậu họ rồi. Daddy, có phải sau này ông chú nhỏ không phải mummy của con nữa không?” Ethan vừa nói vừa mếu máo.

Ánh mắt Lâm Vu Chi nháy mắt trầm xuống.

“Cậu họ con cầu hôn ông chú nhỏ? Lúc nào?”

“Buổi tối, trước khi ăn cơm. Daddy, daddy mau cầu hôn ông chú nhỏ nha, con không muốn ông chú nhỏ gả cho người khác.”

Lâm Vu Chi không còn tâm tư để ngủ, anh xốc chăn xuống giường.

“Ông chú nhỏ sẽ không gả cho “người khác”, daddy cam đoan ông chú nhỏ vĩnh viễn là mummy của con.”

“Thật hả?”

“Thật, daddy cam đoan. Lần này là daddy sơ sót, nhất định daddy sẽ cầu hôn ông chú nhỏ.”

“Vậy lúc daddy cầu hôn ông chú nhỏ nhất định phải làm đẹp hơn cậu họ nha.”

Lâm Vu Chi híp mắt, hỏi: “Cậu họ làm đẹp thế nào?”

“Cậu họ dùng đèn làm thành “I LOVE YOU”, con lấy điện thoại chụp được rồi.”

“Vậy con gửi cho daddy.”

“Vâng, daddy chờ nha.”

“Được.”

Ethan cúp điện thoại. Đừng coi thường Ethan của chúng ta mới chỉ bốn tuổi, chỉ thấy bé thành thạo tìm ra đoạn video đã quay được, dùng internet không dây trong nhà để gửi video đến điện thoại di động của daddy.”

Đợi mấy phút, di động có tiếng chuông thông báo nhận được video, tiếp đó điện thoại của Lâm Vu Chi lại vang lên.

“Daddy, con gửi rồi, daddy nhận được chưa?”

“Nhận được rồi. Con ngủ đi, daddy xem xong sẽ nghĩ cách cầu hôn ông chú nhỏ, bất quá con phải giữ bí mật giúp daddy.”

“Uhm, con giữ bí mật, nhất định daddy phải làm đẹp hơn cậu họ nha.”

“Daddy cam đoan.”

Cúp điện thoại, Ethan đã được cam đoan nên trong lòng thoải mái hơn nhiều. Cất di động vào chỗ cũ, bé ngoan ngoãn nằm xuống, ngoan ngoãn ngủ.

Lâm Vu Chi mang thần sắc không rõ xem cảnh Thẩm Tiếu Vi cầu hôn Lâm Vô Ý. Mà lúc này Thẩm Tiếu Vi đang ôm Lâm Vô Ý liếm tới liếm lui đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, có một loại dự cảm không ổn. Anh còn chưa biết, sau khi anh trở lại Hongkong, gần như toàn bộ thời gian của anh đều bị chiếm hết bởi số lượng công việc hoàn toàn không thể đếm xuể do sự bất mãn của một cậu bạn nhỏ về việc anh đã một mình cầu hôn ông chú nhỏ của bé. Cho đến tận nhiều năm sau, Thẩm Tiếu Vi mới bất tri bất giác phát hiện ra cậu bạn nhỏ đó có dục vọng chiếm giữ đáng sợ đối với ông chú nhỏ. Chỉ là loại dục vọng chiếm giữ này không có liên quan đến tình yêu, Thẩm Tiếu Vi cũng không ngăn lại.

__Hết chương 127__
Bình Luận (0)
Comment