Vô Ý Vi Chi

Chương 40

Nơi ở của Lâm Vu Hồng chưa từng náo nhiệt thế này. Trong phòng bếp, Lâm Vô Ý đeo tạp dề, nghiễm nhiên trở thành đầu bếp chính của đêm nay. Vu Huệ và Như Vi làm trợ thủ cho cậu. Bốn tên đàn ông chỉ biết ăn ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, muốn quá phận bao nhiêu thì có quá phận bấy nhiêu, bất quá họ cũng thi thoảng vào phòng bếp nhìn xem, hỏi xem có gì cần họ giúp không.

“Chú nhỏ, thức ăn rửa xong rồi, phải làm gì nữa?” Trong phòng bếp, Lâm Vu Huệ hỏi.

Lâm Vô Ý đang thêm gia vị, nói: “Không có gì cả. Các cháu có thể ra ngoài.”

“Chú nhỏ, cháu cũng biết nấu ăn, cháu giúp chú.”

“Không cần đâu. Một mình chú có thể xử lý, có gì cần chú sẽ gọi cháu.”

“Được rồi.”

Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi đều cởi tạp dề xuống (Lâm Vô Ý gọi điện bảo các cô mua), ra khỏi phòng bếp. Hai người vừa ra xong, Lâm Vô Ý đóng cửa phòng bếp lại.

“Vô Ý?” Lâm Vu Hồng lên tiếng.

“Không được đi vào. Ảo thuật gia muốn bắt đầu làm phép.”

Sáu người anh nhìn em, em nhìn anh, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi cười ha ha, bốn anh đàn ông còn lại đều lắc đầu vô lực, quên đi, để mặc cậu ấy.

Ethan vừa nghe thấy ông chú nhỏ muốn làm phép, tò mò lắm cơ. Thẩm Tiếu Vi thấy thế liền giật giây nói: “Ethan, con đi xem ông chú nhỏ đang làm gì đi.”

Ethan nhìn cánh cửa đang đóng chặt, do dự.

“Đi đi, không sao đâu, nhất định ông chú nhỏ sẽ cho con vào.”

Vu Huệ và Tiếu Vi đều “cổ vũ”, Ethan đứng dậy từ trên tấm thảm trải sàn, đi đến cửa phòng bếp. Quay đầu nhìn cô và cậu, dưới sự cổ vũ của đối phương, bé nhẹ nhàng gõ cửa: “Ông chú nhỏ.”

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bếp mở, một người thò đầu ra: “Ethan, sao vậy?”

Ethan lấy hết dũng khí nói: “Con muốn xem ông chú nhỏ làm phép.”

Lâm Vô Ý cho Ethan vào, lại đóng cửa, khóa trái.

“Em thật hâm mộ Ethan.” Thẩm Tiếu Vi nói mà không hề có chí khí.

Lâm Vu Chu cho lời đề nghị: “Em có thể giả bộ đáng yêu, xem Vô Ý có đồng ý không.”

“Anh họ Vu Chu, anh thực quá phận đó.”

Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi ở một bên cười to.

Không nhìn thấy Lâm Vô Ý “làm phép” thế nào, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng vào thư phòng, hai người ở cùng nhau đương nhiên không có gì khác ngoài chuyện công việc. Trong thế hệ này của Lâm gia, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu cuồng công việc.

Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi nói chuyện với nhau về vấn đề thẩm mỹ. Lâm Vu Chu đá nhẹ vào chân Thẩm Tiếu Vi, ý bảo lên lầu cùng mình. Lúc này Lâm Vu Hồng đang ở thư phòng, trên lầu có phòng ngủ, phòng thay quần áo và phòng tập thể hình của anh, còn có một phòng khách nhỏ. Hai người vào phòng khách nhỏ trên lầu hai, Lâm Vu Chu hạ giọng hỏi: “Chuyện tối qua em kể lại một lần cho anh.”

Bây giờ Thẩm Tiếu Vi nhớ lại chuyện tối hôm qua mà vẫn chảy mồ hôi lạnh. Anh không dám nói chuyện này cho mấy vị trưởng bối, sợ họ lo lắng, nhưng vì để cẩn thận, anh vẫn nói cho mấy anh trai. Nếu không phải Lâm Vô Ý muốn đi tìm Vu Hồng, nhất định Lâm Vu Chu sẽ đến nhà cô đón người đi. Mà ở trong thư phòng, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cũng đang nói về chuyện tối qua Lâm Vô Ý khác thường. Phòng ngủ của Thẩm Tiếu Vi ở lầu ba, nếu tối qua Lâm Vô Ý ngã từ ban công xuống, hậu quả thật không dám nghĩ đến.

Trong phòng bếp, Ethan và ông chú nhỏ đang cùng nhau “làm phép”. Nhìn ông chú nhỏ chặt chặt băm băm đầy thông thạo, Ethan đang giúp ông chú nhỏ phân loại đồ ăn liền tha thiết nói: “Ông chú nhỏ, ông có thể cùng làm điểm tâm với con không?”

“Làm điểm tâm?” Lâm Vô Ý nhìn bé.

Ethan mím môi, trên khuôn mặt nhỏ bé là vẻ khổ sở bị che giấu dưới sự kiên cường: “Mummy của Anny và mấy bạn khác đều cùng làm điểm tâm với mấy bạn í, rồi mới mang đến nhà trẻ chia cho cả lớp, chỉ có con là không có. Nói với bà nội, bà nội không vui.”

Lâm Vô Ý nghe xong, đau lòng cực kỳ. Ethan có mummy mà cũng khác gì như không có đâu! Cho Ethan một nụ cười thật tươi, Lâm Vô Ý nói: “Đương nhiên không thành vấn đề! Vậy… Ngày kia, trưa ngày kia ông chú nhỏ đến trường đón con, rồi đến nhà bà cô làm điểm tâm!”

Ethan khó xử nói: “Chiều ngày kia con phải đi học!”

“Xin nghỉ!” Lâm Vô Ý vung tay lên: “Ông chú nhỏ nói với daddy con, xin nghỉ!”

Ethan cười: “Vâng!”

Gần một giờ sau, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu đều trở lại phòng khách, hương thơm xuyên qua cửa phòng bếp bay ra ngoài. Thẩm Như Vi tò mò muốn chết.

“Cậu nhỏ đang làm gì vậy, thơm quá!”

“Gọi Ethan ra đây hỏi luôn!” Thẩm Tiếu Vi lại cho ra chủ ý xấu.

Lâm Vu Huệ kháng nghị: “Đừng có dạy xấu trẻ con!”

“Được, vậy chúng ta sẽ chờ.” Thẩm Tiếu Vi sờ bụng. “Em đói rồi.”

“Anh, vậy anh phải cố gắng ăn hết thức ăn cậu nhỏ làm.” Thẩm Như Vi nói. Cô vừa nói xong, có người bất mãn: “Nó ăn hết thì chúng ta ăn cái gì?”

“Anh họ Vu Chu, em phát hiện anh càng ngày càng quá phận với em đó.”

Trong phòng bếp, Lâm Vô Ý giống như đang làm một tác phẩm nghệ thuật vậy, vẻ mặt vui sướng đặt đĩa thức ăn đã xào xong lên bàn, gắp một miếng thổi thổi, đút cho Ethan. Ethan vừa ăn vừa gật đầu thật mạnh: “Ăn ngon!”

“Ha ha, còn hai món nữa là xong rồi!”

Động tác xé thịt gà của Ethan lại nhanh hơn. Nấu cơm cùng ông chú nhỏ là một chuyện vô cùng mới lạ với bé. Bé đã bắt đầu mong chờ đến ngày được làm điểm tâm với ông chú nhỏ.

Mọi người trong phòng khách lại chờ thêm mười mấy phút, cuối cùng cửa phòng bếp đã mở, tất cả đều đứng dậy. Người mở cửa tuyên bố với giọng đắc ý: “Ảo thuật gia đã làm phép xong, có thể bắt đầu rồi!” Tiếp đó, cậu tránh người ra, Ethan bưng một cái đĩa nhỏ ra ngoài. Lúc mới tới Lâm Vô Ý đã nói, đêm nay sẽ ăn ở phòng khách.

Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi lập tức đi bê thức ăn, chỉ chốc lát sau, chợt nghe thấy tiếng kêu của hai người: “Chú nhỏ/ Cậu nhỏ thật lợi hại! Nhiều đồ ăn quá!”

“Thơm quá ~” Thẩm Như Vi bưng hai cái đĩa trên tay. Bốn anh đàn ông cũng vào phòng bếp, bưng đồ ăn giúp. Đầu bếp chính mệt gần chết ngồi xuống ghế sofa, bày bát đĩa.

Từng món ăn một được bưng ra ngoài. Có canh, có thịt, có đồ ăn nóng hổi, có rau trộn. Hơn nữa, nằm ngoài dự đoán của mọi người, Lâm Vô Ý không làm đồ ăn Tây, mà là món Quảng Đông. Đừng nói đến Vu Huệ và Như Vi kinh ngạc vô cùng, ngay cả Lâm Vu Hồng đã biết cậu biết nấu ăn từ trước cũng kinh ngạc không thôi.

“Xem xem xem, ảo thuật gia tôi đây thế nào?”

Vẻ kinh ngạc trên mặt mọi người thật là làm thỏa mãn tâm hư vinh của Lâm Vô Ý. Lâm Vu Chi dựng thẳng một ngón tay cái: “Cả sắc cả hương đều hoàn hảo, ảo thuật gia rất lợi hại.”

“Rót rượu rót rượu, bữa tiệc thịnh soạn như vậy nhất định phải rót rượu.”

“Cả chụp ảnh nữa. Anh họ Vu Chu, lấy cameras.”

Lâm Vu Chu đi lấy cameras, Thẩm Tiếu Vi rót rượu, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi đều bày chén đũa bát đĩa. Ethan cũng tới sắp bát, hơn nữa bé còn rất chủ động đến ngồi cạnh ông chú nhỏ. Trong nhất thời, không khí trong phòng khách thật sôi nổi.

Bởi vì không đủ thời gian, Lâm Vô Ý không nấu súp, mà là dùng đậu phụ và thịt heo hòa trộn lại để làm nhân, làm món ăn đậu phụ thịt viên. Còn có tôm luộc, cua hấp, thịt gà luộc, cá chiên, đây là những món chính, còn những món rau xào hay rau trộn phải có đến tám đĩa. Đương nhiên, không hề có cà tím mà Lâm Vô Ý không thích ăn nhất. Canh đậu phụ thịt viên là món cậu hơi thích nên chỉ có một bát.

Rót rượu xong, tất cả mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi. Lâm Vô Ý giơ cao ly nước trái cây, một tay xoa đầu Ethan: “Để làm được bữa tiệc làm phép này, đầu tiên phải đặc biệt cám ơn Vu Huệ và Như Vi, tiếp đó là phải cám ơn Ethan. Thịt gà là do Ethan xé đó.”

Mặt Ethan đỏ bừng.

“Phải cám ơn nhất là cậu.” Lâm Vu Chi lên tiếng. Lâm Vu Hồng nâng chén: “Vì bữa tiệc Vô Ý chuẩn bị cho chúng ta, cạn ly!”

“Cạn ly ~”

Ethan cầm cốc nước trái cây cũng nâng cốc.

Uống một hớp nước trái cây, Lâm Vô Ý cầm đũa: “Ăn thôi ăn thôi, tôi đói rồi!”

Những người khác cũng không nói nhiều, đều cầm động đũa. Lâm Vô Ý bóc một con tôm đút cho Ethan trước. Vu Chi vốn muốn nói cậu không cần lo cho Ethan, Ethan sẽ tự mình ăn. Nhưng nhìn thấy vẻ sủng nịch trong mắt Lâm Vô Ý dành cho con mình, còn có vẻ vui sướng trên mặt con trai, anh nuốt lời định nói lại.

“Ông chú nhỏ, tự con ăn.”

“Ông chú nhỏ đút con. Con cũng đút cho ông chú nhỏ.”

Ethan cũng lấy một con tôm, bóc vỏ sạch sẽ, đút cho ông chú nhỏ.

“Oa, ăn ngon quá!”

Hai người đút cho nhau ăn bất diệc nhạc hồ. Lâm Vu Chu bấm cameras trong tay không ngừng, Lâm Vô Ý bóc một con tôm bỏ vào bát anh: “Vu Chu, đừng chụp ảnh mãi, ăn đi. Tôm để nguội sẽ không ngon.”

“Cậu thích ăn, ăn nhiều vào.” Lâm Vu Hồng nói.

“Ăn cùng nhau. Nhiều như thế mà.” Lâm Vô Ý tiếp tục bóc tôm.

Thẩm Như Vi tò mò hỏi: “Cậu nhỏ, cậu biết nấu cơm, thật bất khả tư nghị.”

“Sao lại bất khả tư nghị?”

“Bởi vì nhìn sao cũng không thấy cậu nhỏ giống người biết nấu cơm.”

Ấy, ý gì đây?

Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái, nhớ lại chuyện cũ, cười nói: “Mọi người có biết, tại sao ba lại đặc biệt để lại biệt thự kia cho tôi không?”

Ngoại trừ Ethan, tât cả mọi người đều dừng đũa.

Lâm Vô Ý hít sâu một hơi, vẫn cười: “Trước kia, mỗi lần tôi lén về Hongkong, đều ở đó cùng ba.”

“A!” Thẩm Như Vi nhanh tay che miệng.

Ánh mắt Lâm Vô Ý sâu xa: “Tôi ở cùng ba, đương nhiên là tôi nấu ăn rồi. Còn nữa, nếu tôi không biết nấu ăn, ba sẽ lo lắng tôi ở nước ngoài ăn không ngon, chăm sóc cho mình không tốt, vì để làm ba yên tâm, tôi cũng muốn luyện cho mình nấu ăn thật ngon. Dạ dày của ba không tốt, cũng không quen ăn cơm Tây, nếu tôi nấu cho ba ăn, ba sẽ ăn được rất nhiều. Cho nên sở trường của tôi không phải là cơm Tây, mà là món ăn Quảng Đông. Sao rồi, bị dọa rồi hả?”

“Dọa rồi dọa rồi.”

Trong đôi mắt dần dần hiện lên ánh sáng nào đó, suy nghĩ của Lâm Vô Ý rời khỏi những ký ức, chỉ chỉ vào một bàn đầy đồ ăn: “Cho nên, mọi người phải giúp ba ăn hết sạch sẽ những món tôi làm. Nếu để thừa, hừ hừ!”

“Để thừa thì sao?” Lâm Vu Hồng hỏi.

“Hừ hừ. Nếu để thừa, sau này tôi không làm nữa!”

Câu áp chế của Lâm Vô Ý dùng rất được. Cậu vừa nói xong, mọi người lập tức cầm đũa.

“Ethan, con ăn nhiều tôm vào, bổ não.”

“Uhm. Ông chú nhỏ cũng ăn.”

“Chúng ta cùng ăn!”

Bao nhiêu tôm luộc, tuyệt đại bộ phận đều vào bụng Lâm Vô Ý và Ethan.

Bởi vì lúc nãy có người nào đó uy hiếp, mỗi người đều cố gắng ăn, đến cả Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi cũng không nói đến chuyện giảm béo hay không. Lâm Vu Chu múc đầy một bát tô cơm, ngay cả Ethan cũng ăn trọn một bát. Nhìn từng chiếc bát chiếc đĩa trên bàn dần dần trống không, Lâm Vô Ý rất vừa lòng, quả nhiên, thi thoảng vẫn nên biểu hiện ra uy nghiêm của trưởng bối mới đúng. Nhìn xem, mấy “đứa nhỏ” này rất nghe lời đó!

Ăn cơm xong, hai cô gái rửa bát, Lâm Vô Ý chỉ ăn được nửa bát cơm liền đưa Ethan ra ngoài tản bộ. Đến 9 giờ Ethan phải ngủ, buổi tối lại ăn khá nhiều, nên cần tiêu hóa thức ăn. Lâm Vu Chi ra ngoài cũng hai người, tuy rằng trị an ở đây không tồi, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.

Ethan nắm chặt tay ông chú nhỏ, vừa đi vừa nói chuyện của mình ở nhà trẻ cho ông chú nhỏ nghe. Lần đầu tiên Lâm Vu Chi phát hiện con trai mình có thể nói chuyện nhiều như vậy. Nhìn nụ cười tươi rói trên mặt con trai và bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay Lâm Vô Ý, anh yên lặng đi bên cạnh Lâm Vô Ý, trầm tư.

“Vu Chi.”

Lâm Vu Chi hoàn hồn, liền thấy người nào đó đang nhìn mình.

“Trưa ngày kia tôi đi đón Ethan. Lớp học buổi chiều của Ethan cậu xin phép cho bé nghỉ.” Trên mặt Lâm Vô Ý là vẻ nghiêm túc “Không được cự tuyệt” rõ ràng.

“Không phải nói chủ nhật đưa Ethan đi chơi sao?”

“Chủ nhật là chuyện của chủ nhật. Chiều hôm đó chúng tôi có việc khác. Cậu xin nghỉ cho Ethan.”

Lâm Vu Chi rất muốn biết đối phương dẫn con anh đi làm gì, đối phương lại ra lệnh: “Cậu phải đồng ý. Tôi là trưởng bối.”

Được rồi, ngay cả thân phận trưởng bối cũng nói ra. Lâm Vu Chi không thể không thỏa hiệp: “Được rồi, chiếu hôm đó tôi xin nghỉ cho Ethan. Trước khi nó tan học buổi sáng tôi sẽ cho xe đến nhà cô đón cậu. Bất quá nếu muốn ra ngoài tôi sẽ phái bảo tiêu.”

Lâm Vô Ý cười hài lòng: “Tôi đón Ethan đến nhà cô cậu, không đi đâu cả. Buổi tối Ethan sẽ ngủ ở đó, tôi dỗ bé ngủ.”

“Được.”

Daddy đồng ý rồi, Ethan sùng bái nhìn ông chú nhỏ, cao hứng cực kỳ.

Tản bộ nửa giờ, Lâm Vô Ý bế Ethan đã mệt mỏi trở về, không để Vu Chi giúp, bởi vì rõ ràng Ethan muốn cậu bế. Về đến nhà của Vu Hồng đã gần chín giờ, Lâm Vô Ý dỗ cho Ethan ngủ luôn. Về nhà rồi đánh răng là được, hồi nhỏ cậu cũng thường xuyên như vậy.

9 rưỡi, mọi người lục tục rời đi. Lâm Vu Chi uống rượu, Lâm Vu Huệ lái xe đưa anh và Ethan về nhà ba mẹ, đêm nay cô cũng ngủ ở đó. Trước khi đi, Lâm Vu Huệ hỏi số tài khoản ngân hàng của Lâm Vô Ý, mỗi tháng mọi người trong nhà đều nhận một số tiền tiêu vặt, lấy từ quỹ của Lâm gia. Lâm Vu Huệ quản lý quỹ hội của Lâm gia, cho nên chuyện này do cô phụ trách. Không nghĩ rằng mình còn có tiền tiêu vặt, Lâm Vô Ý cảm thấy mấy cái thẻ tín dụng chị gái và chị dâu cho càng không dùng được.

Lâm Vô Ý cũng muốn về, Như Vi lái xe đưa cậu và Tiếu Vi cũng uống rượu về nhà. Lâm Vu Hồng tiễn họ ra ngoài. Nhìn Lâm Vô Ý lên xe, anh có một nỗi xúc động muốn giữ đối phương ở lại.

“Vu Hồng, ngủ ngon.”

“Buổi tối ngủ sớm một chút.”

“Uhm. Cậu cũng vậy. Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Cửa kính xe đóng lại, ô tô khởi động, Lâm Vu Hồng nhìn ô tô đi xa, bắt đầu lo lắng một chuyện. Để cho người này đi tới đi lui như vậy liệu có mệt quá không?

Lâm Vu Chu là người cuối cùng rời đi. Trước lúc về, anh đưa lại ảnh chụp đêm nay cho anh trai. Lập tức, căn nhà lại khôi phục vẻ tĩnh lặng như bình thường. Đứng bên cửa sổ, Lâm Vu Hồng hút thuốc, giọng nói của một người vang lên bên tai.

“Cho tôi dựa vào một lát, một lát thôi.”

Anh, không hề ngại khi người kia cứ dựa vào anh, chỉ cần người đó không còn thương tâm nữa.

Có tin nhắn, Lâm Vu Hồng thở ra một làn khói, lấy di động, rồi anh ngây ngẩn cả người.

____ Vu Hồng, trong tủ lạnh có cái gì đó, cậu xem đi.

Lập tức Lâm Vu Hồng nhanh chân đến phòng bếp, mở cửa tủ lạnh. Trong tủ lạnh có hai hộp đựng bữa ăn sáng, trên từng chiếc hộp có dán một tờ giấy nhớ. Tờ giấy có viết ____ Bữa sáng, phải cho vào lò viba làm nóng mới ăn được.

Một tờ giấy nhớ khác thì viết ____ Cơm trưa tiện lợi. Cám ơn Vu Hồng hôm nay đi hiệu sách với tôi. Cũng phải cho vào lò viba đun nóng.

Lâm Vu Hồng lấy hộp đựng bữa sáng, mở ra, bên trong là ba cái sandwich với jambon và trứng. Đặt chiếc hộp vào chỗ cũ, anh lấy chiếc hộp còn lại, mở ra, là cơm lạp xưởng. Người này làm lúc nào? Buổi tối vừa rồi là ăn cơm trắng. Nhìn kỹ, Lâm Vu Hồng phát hiện cũng không phải là cơm lạp xưởng đúng tiêu chuẩn, lạp xưởng, nấm hương và cà rốt giống như được cho thêm vào sau đó. Nhưng như vây đã là rất đủ rồi. Lâm Vu Hồng cũng cất hộp vào tủ lạnh, đóng lại. Trái tim rung động, một nỗi rung động chưa bao giờ có. Đứng cạnh tủ lạnh hồi lâu, Lâm Vu Hồng lại mở tủ lạnh một lần nữa, lấy hai chiếc hộp.

Mười phút sau, Lâm Vu Hồng thu dọn một vài thứ rồi gọi một chiếc taxi về nhà ba mẹ. Ở đây rất tĩnh lặng, anh có chút không quen.
Bình Luận (0)
Comment