Vô Ý Vi Chi

Chương 44

Hai người giống như trẻ con làm chuyện xấu, vụng trộm đi vào phòng bếp. Mấy người hầu đều đã ngủ, Lâm Vô Ý bật đèn trong phòng bếp, tìm thức ăn trong tủ lạnh. Thẩm Tiếu Vi ngồi vào cạnh bàn, tâm tình sung sướng. Nhất định anh là người đầu tiên được người này hôn. Nếu không phải không thể để cho người khác biết, nhất định anh sẽ lên facebook khoe khoang một hồi.

Lấy jambon, trứng gà và rau từ trong tủ lạnh, còn có hộp cơm để thừa, Lâm Vô Ý muốn làm cơm rang với jambon, trứng gà và canh rau cho Tiếu Vi. Thẩm Tiếu Vi giúp cậu rửa sạch rau, Lâm Vô Ý cắt jambon, đập trứng gà, đặt nồi lên bếp.

Rất nhanh, cơm rang đã làm xong, Thẩm Tiếu Vi rất tự động chụp ảnh lại. Lúc cháu trai ngoại ăn khuya, Lâm Vô Ý tiếp tục bận rộn, cậu làm sandwich và cơm trưa tiện lợi cho Tiếu Vi. Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh rất phong phú, dụng cụ nhà bếp cũng rất đầy đủ, Lâm Vô Ý tìm được hộp cơm chuyên dùng để đựng tiện lợi, còn tìm được cả rong biển và lươn được cắt lát sẵn.

Lúc Thẩm Tiếu Vi ăn hết cơm rang và một nồi canh nhỏ, Lâm Vô Ý cũng đã làm tiện lợi xong. Năm cuộn sushi, hai phần lươn với nước tương, một phần củ cải ngâm giấm, một phần salad ngô sen nhỏ, ba con tôm luộc được xếp ngay ngắn, mấy miếng cà chua nhỏ, một phần cơm lớn. Nếu không phải bụng đã rất no rồi, Thẩm Tiếu Vi thực sự rất muốn ăn hết tiện lợi ngay bây giờ luôn.

“Công ty có nhà ăn không?”

“Có.”

“Vậy tới trưa nhớ đến lấy một phần canh để ăn cùng.”

“Được.”

Bỏ tiện lợi vào tủ lạnh, nhìn thấy trên mặt cháu trai ngoại khôi phục nụ cười tươi như bình thường, lúc này Lâm Vô Ý mới có chút giảm bớt áy náy.

Hai người trở lại phòng ngủ, Lâm Vô Ý vẫn kiên trì viết nhật ký và tùy bút của cậu. Đã gần sáng, Thẩm Tiếu Vi cũng biết là mình cố tình gây sự, anh ôm chân Lâm Vô Ý cách một lớp chăn: “Cậu nhỏ, xin lỗi, hôm nay cháu hơi quá đáng.”

Lâm Vô Ý lại nhu loạn tóc cháu trai ngoại: “Là tôi sơ ý. Tôi rất cao hứng khi cậu nói ra tâm trạng của mình cho tôi biết. Mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm mà. Hay muốn trốn một ngày không? Chiều mai tôi đón Ethan về đây làm điểm tâm.”

“Làm điểm tâm?”

Lâm Vô Ý thở dài: “Ethan nói bạn học ở lớp đều làm điểm tâm cùng mẹ rồi mang đến nhà trẻ chia cho cả lớp, chỉ có bé là không có. Bé rất muốn làm điểm tâm với tôi đó. Tôi rất đau lòng cho Ethan, các cậu cũng phải thương bé.”

Thẩm Tiếu Vi cũng thực sự có chút đau lòng. Ngẫm nghĩ, anh nói: “Buổi sáng cháu đến công ty xử lý chút chuyện, buổi chiều sẽ cùng làm điểm tâm với Ethan.”

“Nếu bận thì thôi.”

“Cháu sẽ sắp xếp công việc thật tốt.”

Nhất định Ethan sẽ rất cao hứng. Lâm Vô Ý che đôi mắt cháu trai ngoại: “Được. Chiều mai chúng ta cùng làm điểm tâm. Mau ngủ đi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Thẩm Tiếu Vi nhắm mắt lại, cảm thấy không có gì quan trọng bằng việc phải mau chóng trở nên mạnh mẽ. Lâm Vô Ý vẫn còn tự hối lỗi trong lòng. Không cần phải chứng thực gì nữa, mọi người trong nhà đều coi trọng cậu, không chỉ đơn giản vì ba nhắc nhở lúc lâm chung. Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu, Tiếu Vi, Vu Huệ và Như Vi đều thật lòng đối tốt với cậu. Nhất là bốn người này, chăm sóc tỉ mỉ chu đáo cho cậu tuyệt đối không kém ba.

Trong bóng đêm, Lâm Vô Ý nhìn khuôn mặt ngủ say của Thẩm Tiếu Vi. Cậu phải làm một trưởng bối đủ tư cách mới được, sẽ thật tốt, thật tốt với người thân của cậu.

Lâm Vô Ý nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc trên trán Tiếu Vi ra, thực xin lỗi, cậu nhỏ cam đoan, sau này tuyệt đối sẽ không như vậy. Bất quá, ngẫm lại mấy người cháu của mình để tâm đến mình như thế, Lâm Vô Ý không khỏi cười sâu. Quả nhiên cậu là người gặp người thích mà.



Thẩm Như Vi rất buồn bực. Buổi sáng cô có tiết học, cho nên đã dậy từ sớm. Tối qua tâm tình ông anh trai không tốt, cô cũng không biết cậu nhỏ có hỏi ra được gì không nữa. Nào biết cô vừa mới dậy không bao lâu đã thấy anh trai nhà mình hát khe khẽ, đi từ trên lầu xuống với tinh thần hăng hái, mặt mũi sáng ngời làm cô nghĩ không biết có phải anh trai đang yêu hay không. Càng làm cô kinh ngạc chính là, anh trai cô còn không ăn sáng, mà là vô cùng thần bí lấy hai hộp đựng tiện lợi từ trong tủ lạnh ra rồi lái xe đi làm. Thẩm Như Vi nhìn đồng hồ, mới 7 rưỡi, ông anh mình phải đi làm rồi! Có cần liều mạng thế không? Chẳng lẽ gần đây công ty có hoạt động gì lớn? Nhưng nhìn ông ba cũng chẳng hiểu ra làm sao, Thẩm Như Vi khẳng định không phải chuyện công ty, vậy thì là gì?

“Mẹ, anh xảy ra chuyện gì vậy? Anh mang theo, là tiện lợi nhỉ?”

Lâm Chiếu Trinh lắc đầu: “Không biết. Tối qua thấy nó mất hứng như vậy, mẹ còn định bảo nó ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Mẹ vừa nhìn thấy trong tủ lạnh có hai phần tiện lợi, hình như là bữa sáng và bữa trưa, mẹ hỏi đầu bếp, không phải ông ta làm.”

Lâm Chiếu Trinh nhìn về phía ông xã, Thẩm Văn cũng lắc đầu: “Anh cũng không biết. Anh còn định hôm nay nói chuyện với nó, xem ra không cần.”

Thẩm Như Vi chớp mắt mấy cái: “Nhất định là cậu nhỏ làm tiện lợi cho anh ấy.”

“Cậu nhỏ con?” Lâm Chiếu Trinh sửng sốt.

Thẩm Như Vi gật gật đầu: “Tối qua lúc cậu nhỏ về con đã nói với cậu nhỏ tâm tình anh không tốt. Khẳng định cậu nhỏ đã dỗ cho anh ấy vui lại. Cậu nhỏ nấu ăn ngon lắm. Nhất định là cậu nhỏ làm đó.”

Lâm Chiếu Trinh nở nụ cười: “Có phải cậu nhỏ con làm không cứ đợi cậu ấy dậy rồi mẹ hỏi là được.” Rồi mới nói với ông xã: “Tiếu Vi đang cố gắng làm việc như thế, anh cũng có thể yên tâm.”

Thẩm Văn vui mừng nói: “Vô Ý vừa đến, trong nhà liền có không khí mới. Vu Chu cũng hạ quyết tâm phải có được công ty. Nó và Tiếu Vi đều là người không có tính cố định, hiện tại đều bằng lòng kiên định làm việc thật sự làm cho người ta cao hứng. Chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này đã làm hai đứa thành thục không ít, không tồi không tồi.”

Thẩm Như Vi nói: “Bọn con rất thích cậu nhỏ. Anh họ Vu Chi còn nói sau này sẽ thuê một du thuyền thật xa hoa, cả nhà chúng ta cùng ra biển chơi.”

“Được.” Lâm Chiếu Trinh vui mừng không thôi. Ba đi rồi, nhưng cả nhà vẫn còn đoàn kết, có lẽ, sẽ càng khăng khít hơn.

Ethan đã dậy từ rất sớm. Lúc dậy không thấy daddy ở trên giường, tự bé đi xuống, mặc quần áo xong xuôi liền ra khỏi phòng. Nhớ đến chuyện hôm nay ông chú nhỏ tới nhà trẻ đón mình, còn làm điểm tâm cùng mình, Ethan liền mong mỏi buổi trưa đến thật nhanh. Người hầu trong nhà thấy tiểu thiếu gia mới 6 giờ đã dậy liền hoảng sợ. Lúc Lâm Bàng Lệ Vân cùng chồng rời giường khi 7 giờ, phát hiện cháu trai nhỏ đã ăn sáng xong rồi, hai người kinh ngạc thế nào có thể tưởng tượng được. Lâm Bàng Lệ Vân tưởng thân thể cháu mình không thoải mái, sợ hãi. Thấy ông nội bà nội lo lắng, Ethan thành thực nói cho ông nội bà nội rằng hôm nay ông chú nhỏ đến nhà trẻ đón bé, còn cùng bé làm điểm tâm, vậy nên Lâm Bàng Lệ Vân mới biết nguyên nhân cháu trai thức dậy từ sớm. Nhìn trên mặt cháu trai nhỏ mang vẻ hưng phấn và mong chờ khó nén, Lâm Bàng Lệ Vân vừa vui mừng vừa đau lòng, cũng rất cảm kích khi Lâm Vô Ý yêu thương cháu mình như vậy.

Tối qua Lâm Vu Chi uống rượu say, không ngủ cùng con trai, Lâm Bàng Lệ Vân cũng không thể người khác làm ồn đến anh. Sửa soạn cho cháu mình chiếc cặp sách nhỏ, bà và chồng tự đưa bé đến nhà trẻ. Nhìn khuôn mặt trẻ con tươi cười đó lúc bước vào nhà trẻ, Lâm Chiếu Đông cũng không khỏi bắt đầu suy nghĩ đến chuyện hôn nhân của con trai.

Ngủ đến 10 giờ, Lâm Vu Chi mới rời giường. Tình huống say rượu đến mức này cũng khá hiếm thấy đối với anh, anh và Lâm Vu Hồng đều là người làm việc gì cũng là cẩn thận nhất trong thế hệ này của gia tộc. Vừa mới rửa mặt xong, di động của Lâm Vu Chi vang lên, anh đi đến cạnh giường lấy di động, vừa nhìn thấy, vẻ nghiêm túc nhất quán trên mặt giảm bớt không ít.

“Hello, Vô Ý.”

“Vu Chi, đang bận à?”

“Không. Hôm nay tôi không đến công ty.”

Người bên kia đầu điện thoại trầm mặc vài giây, Lâm Vu Chi đang muốn nói hiện tại anh đến đón cậu, chợt nghe đối phương nói: “Nếu chiều cậu không có chuyện gì thì đi đón Ethan với tôi đi, buổi chiều tôi làm điểm tâm cùng Ethan. Tiếu Vi nói chiều nay cậu ấy trốn làm.”

Vô Ý và con trai cùng làm điểm tâm? Lâm Vu Chi có chút buồn bực tại sao lại “làm điểm tâm”, bất quá anh không hỏi, mà là do dự, chiều nay anh định đến công ty một chuyến.

“Tối nay ở bên này ăn cơm, tôi hầm canh cho cậu uống.”

Lâm Vu Chi nhíu mày.

“Còn làm tiện lợi ngày mai cho cậu.”

Đối mặt với “hấp dẫn” như thế, Lâm Vu Chi sao còn do dự được, lập tức nói: “Được. Hiện tại tôi đi đón cậu, trưa nay ra ngoài ăn?”

“Tôi đến tìm cậu là được rồi. Bây giờ tôi đã ra ngoài, trưa nay ăn bên ngoài.”

“Được, tôi gọi điện đặt bàn. Muốn ăn gì?”

“Đồ ăn Trung Quốc.”

“Được, vậy lát gặp. Bye.”

“Bye.”

Cúp điện thoại, Lâm Vu Chi vào phòng ngủ của anh và con trai để thay quần áo. Chuyện Lâm Vô Ý làm tiện lợi cho Lâm Vu Hồng anh cũng biết, đêm đó họ đều cùng trao đổi tài khoản facebook với Lâm Vô Ý. Chỉ là anh sẽ không “Ghen tỵ” giống Vu Chu và Tiếu Vi. Anh càng vì chuyện này mà nhìn ra được Lâm Vô Ý là một người rất cẩn thận. Vu Hồng ở một mình, Lâm Vô Ý nghĩ đến việc làm bữa sáng và tiện lợi cho đối phương. Lâm Vu Chi càng coi trọng một việc, chính là mức độ tiếp nhận gia đình này, những thành viên trong gia đình này của Lâm Vô Ý. Mà làm cho Lâm Vu Chi vừa lòng chính là Lâm Vô Ý rất thương Ethan, anh không phải kiểu người cưng chiều con trai giống ông nội, sự xuất hiện của Lâm Vô Ý có thể nói là bù lại khuyết thiếu về phương diện này, tất nhiên anh cũng hy vọng con trai mình có thể được lớn lên trong hoàn cảnh bình thường. Đồng thời, anh cũng hy vọng con trai có thể làm rời lực chú ý của Lâm Vô Ý, làm cậu có thể thoát khỏi bi thương vì ông nội qua đời. Sau khi Tiếu Vi nói với anh về chuyện đêm đó Lâm Vô Ý khác thường, trong lòng Lâm Vu Chi đều rất lo lắng.

Hơn 10 rưỡi một chút, Lâm Vô Ý tới nơi. Nói chuyện với anh trai chị dâu một lát, cậu lên xe của Lâm Vu Chi đến đón Ethan. Vì để có thể đến đúng giờ, cậu còn đặt đồng hồ báo thức.

“Đón Ethan xong chúng ta đi ăn cơm trước, rồi mới đi siêu thị mua khuôn đúc và nguyên liệu, về nghỉ ngơi một lát sẽ làm điểm tâm. Tối nay tôi sẽ hỏi Vu Hồng, Vu Chu và Vu Huệ xem có muốn đến ăn cơm không, cô cậu cũng muốn họ tới.”

Lâm Vô Ý bấm ngón tay tính toán.

Lâm Vu Chi hỏi: “Hôm nay dậy sớm vậy có mệt không?”

“Không mệt.” Câu tiếp theo của Lâm Vô Ý chính là: “Trước khi đi tôi có uống café. Cậu thì sao?”

“Tối qua tôi ngủ rất ngon. Buổi tối để Ethan về nhà ngủ đi, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”

“Tôi đã hứa với Ethan rồi, cậu không cần lo đâu, cứ giao cho tôi đi.”

Nhìn sang người đang có hưng trí tràn trề, Lâm Vu Chi không nói nữa.

“Vu Chi.”

“Uhm?”

Tối qua, cám ơn cậu. Lâm Vô Ý mím môi: “Tối thứ bảy cậu cho Ethan sang đây ngủ, sáng chủ nhật ngủ dậy chúng tôi ra ngoài luôn.”

“Hai người định đi đâu chơi?”

Lâm Vô Ý nhe răng cười với người nào đó: “Bí mật.”

Anh biết mà. Lâm Vu Chi bất đắc dĩ lắc đầu, không hỏi tiếp.

Trong nhà trẻ, Ethan đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ông chú nhỏ đã đi chưa? Ông chú nhỏ sẽ đến đón bé sao? Ethan tự gật đầu với mình, ông chú nhỏ đã nói đến đón bé thì nhất định sẽ đón bé. Đang nghĩ như thế, một cô giáo đi từ bên ngoài vào.

“Ethan, daddy con tới đón con.”

Daddy? Ethan giật mình đứng dậy, ông chú nhỏ đâu?

“Ethan ~”

Trên mặt Ethan lộ rõ vẻ kinh hỉ, chạy về phía người đang đi tới: “Ông chú nhỏ!” Bé gọi rất to khiến cho cô giáo và những phụ huynh khác đến đón con đều chú ý.

Mặt Lâm Vô Ý có chút đỏ, ôm lấy Ethan, chỉ e cậu là ông chú nhỏ trẻ tuổi nhất Hongkong. Lâm Vu Chi mang sắc mặt bình tĩnh, gật đầu với cô giáo, nhận cặp sách của con trai từ tay cô giáo, không nhìn ánh mắt của những phụ huynh xung quanh, nói: “Ethan, tạm biệt cô giáo đi.”

“Cô giáo Trân Ny, cô giáo Tô San, bye bye.”

Ethan vẫy tay, bộ dáng nôn nóng muốn đi ngay.

“Tạm biệt cô giáo.”

Lâm Vô Ý cười lễ phép với hai cô giáo đang kinh ngạc, bế Ethan, rời đi cùng Lâm Vu Chi.

Ở đằng sau, tiếng kinh hô của những phụ huynh khác vang lên: “Đó là vị thiếu gia kia của Lâm gia nhỉ?”

“Thật xinh đẹp.”

“Trông vậy mà là ông chú nhỏ của Ethan, cùng lắm chỉ là chú thôi.”

“Tuổi của cậu ta cũng không lớn. Không ngờ người thật còn đẹp hơn cả trên báo.”

Hai gò má Lâm Vô Ý đỏ bừng, lần sau nhất định phải nhớ rõ để nhắc nhở Ethan, trước mặt người ngoài ngàn vạn lần đừng gọi cái từ “ông” kia lên.

Quách Bội Bội chưa từng đến nhà trẻ đón con trai, số lần Lâm Vu Chi đến cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hôm nay daddy đi cùng ông chú nhỏ đến đón bé, Ethan cao hứng thế nào khỏi cần bàn, hơn nữa ông chú nhỏ vẫn bế bé đó. Vừa lên xe, Ethan cao hứng không thôi, được ông chú nhỏ dẫn dắt, kể hết những chuyện mình làm gì sáng nay ở nhà trẻ cho ông chú nhỏ.

Hai người ngồi ở hàng ghế sau đang trao đổi nên làm điểm tâm có vị gì, mua khuôn đúc hình gì, sau khi làm điểm tâm xong thì tặng cho ai… Thi thoảng Lâm Vu Chi lại nhìn hai người từ trong kính chiếu hậu, không khí trong xe mang vẻ ôn hòa nồng đậm.

Lâm Vu Chi đặt chỗ ở một nhà hàng cao tầng. tất nhiên điều kiện tiên quyết là phải bảo đảm riêng tư. Ngồi trong phòng ăn trên tầng 40, Lâm Vu Chi để Lâm Vô Ý và con trai gọi món, tối qua anh uống rượu say, không có khẩu vị. Ethan thả lỏng rất nhiều, muốn ăn cánh gà và cơm dừa mình thích nhất, Lâm Vô Ý không muốn ăn thịt cá, đều gọi những món rất nhẹ, còn cả một phần cháo bạch quả. Trưa nay Lâm Vô Ý không ăn nhiều, Lâm Vu Chi cũng không nghĩ gì, để người phục vụ ghi thực đơn.

Đợi mười mấy phút, đồ ăn lần lượt được mang lên, một nồi cháo bạch quả nhỏ cũng được bưng đến. Lâm Vô Ý múc một bát cháo, đặt trước mặt Lâm Vu Chi.

“Vu Hồng nói tối qua cậu và cậu ấy uống rượu, uống không ít, nhất định dạ dày không thoải mái. Ăn chút cháo đi.”

Lúc này Lâm Vu Chi mới biết tại sao đối phương lại gọi toàn món ăn nhẹ thế này. Anh nhìn cháo bạch quả trong bát, nhất thời tim đập thật nhanh và loạn nhịp. Bất quá rất nhanh, anh đã khôi phục vẻ bình tĩnh như thường. Múc một thìa cháo, anh giương mắt: “Cái này đúng là rất thích hợp để tôi ăn hôm nay.” Nói xong, anh thổi thổi, đưa vào miệng.

Lâm Vô Ý cười thật sâu với Lâm Vu Chi, sau đó cũng múc cho Ethan một bát. Cánh gà của Ethan được chấm đầy nước tương, Lâm Vô Ý không có hứng thú với việc gặm xương, liền đặt đĩa cánh gà lên trước mặt cháu trai, để bé ăn từ từ. Lâm Vô Ý vừa ăn đồ ăn của mình, vừa để ý đến Ethan. Lâm Vu Chi im lặng ăn cháo, sau khi ăn xong một bát, Lâm Vô Ý lại múc thêm một bát cho anh.

Sau khi Lâm Vô Ý đút cho con trai ăn một miếng rau xong, Lâm Vu Chi lên tiếng: “Vô Ý, cậu định khi nào về Pháp?”

Lâm Vô Ý nhìn qua, nhất thời không phản ứng kịp.

“Cậu về đây vội vàng, chắc bên Pháp vẫn còn một số việc chưa xử lý xong, còn cả tài sản của cậu ở Pháp, không định mang về Hongkong sao? Cả con mèo của cậu nữa, không định đón về à?”

Chuyện này à. Lâm Vô Ý nói: “Không lo, tôi vẫn chưa nghĩ ra khi nào sẽ về, bất quá nhất định phải về đó một chuyến rồi.” Nhớ lại vì sao phải về vội vàng như vậy, đôi mắt cậu lại ảm đạm dần.

Lâm Vu Chi thấy được, anh nói: “Tôi và Vu Hồng đã bàn bạc rồi, đến lúc đó hai chúng tôi sẽ đi Pháp với cậu. Tháng bảy tháng tám người trong nhà sẽ đi Australia nghỉ mát, cậu cũng đi cùng đi. Hongkong quá nóng, cậu sẽ không chịu nổi.”

“Không sao, trời nóng tôi không ra ngoài là được.” Lâm Vô Ý cố gắng cười. “Ông nội cậu ở đây, tạm thời tôi không muốn xuất ngoại. Tôi sẽ nghĩ một chút, xem lúc nào sẽ về. Lúc nào cậu và Vu Hồng rảnh?”

“Cậu quyết định xong rồi nói cho chúng tôi trước là được, chúng tôi sắp xếp một số việc là có thể đi.”

“Vẫn là một mình tôi về là được rồi, chuyện bên kia cũng không thể một hai ngày là xử lý xong.”

Lâm Vô Ý không muốn làm lỡ công việc của hai người, họ chính là những người vô cùng bận rộn mà. Lâm Vu Chi không để cậu từ chối, nói: “Tôi và Vu Hồng sẽ sắp xếp thời gian, đã quyết định đi cùng cậu sẽ không thay đổi, cứ thế đi.”

Vẻ cường thế của Lâm Vu Chi không biểu lộ ra ngoài giống Lâm Vu Hồng, nhưng cũng mang khí thế y như vậy. Lâm Vô Ý không đấu tranh nữa, nói: “Được. Quyết định thời gian rồi sẽ báo cho các cậu trước. Bất quá có thể tôi còn phải đến Paris một chuyến, gặp bạn bè.”

“Không thành vấn đề.”

“Daddy.” Ethan lên tiếng. “Nghỉ hè con có thể không đi Australia với ông nội bà nội không?” Bé cũng muốn ở cùng ông chú nhỏ.

“Hongkong quá nóng.”

Thấy daddy không đồng ý, Ethan nhìn sang ông chú nhỏ. Lâm Vô Ý lập tức mềm lòng, nhưng đúng là Hongkong quá nóng, cậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Con cứ đi Australia với ông nội bà nội trước một tháng, sau đó ông chú nhỏ đến đón con được không? Lâu như vậy không được gặp con, ông nội bà nội sẽ nhớ con lắm. Ông chú nhỏ hứa với con, sang năm nhất định sẽ đi Australia nghỉ mát với con.”

Vừa nghe thấy ông chú sẽ đi đón bé, sang năm còn có thể cùng bé đi Australia, Ethan lập tức đồng ý. “Vậy nhất định ông chú nhỏ phải đến đón con nha.”

“Nhất định!”

Vô Ý sẽ làm hư con mình. Nhìn hành động của hai người, Lâm Vu Chi do dự có nên can thiệp vào hay không. Bất quá thấy con trai vui vẻ như vậy, anh nhẫn nhịn. Bỏ đi, con trai không có mẹ, có một người yêu thương nó như thế cũng không phải chuyện xấu.

Kế tiếp, ba người chuyên tâm ăn cơm. Ăn xong, Lâm Vu Chi lái xe đưa hai người đến siêu thị. Không biết có phải do đã ăn cháo hay không, dạ dày của Lâm Vu Chi thoải mái rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment