Vô Ý Vi Chi

Chương 60

Lúc đến Leon đã là hai giờ chiều ở Pháp, Lâm Vô Ý ngủ suốt trên đường đi xong lúc xuống mặt đất liền tinh thần hăng hái đến xe đón bọn họ. Tất cả mọi người đều không có hứng thú chơi ở Leon hai ngày, đi thẳng đến thành nhỏ cổ xưa Al của Provence. Đại họa sĩ Van Gogh đã từng ở đây sáng tác. Lâm Vô Ý không chọn thành thị Akers nổi tiếng của Provence làm nơi dừng chân để cậu “ẩn cư”, mà là đi sâu vào thành nhỏ trong Provence. Al cũng tràn ngập bầu không khí nghệ thuật nồng đậm, đối với những người như Lâm Vô Ý mà nói, có lẽ nơi như vậy mới càng thích hợp với cậu.

Nhân tiện thưởng thức phong cảnh ven đường, khi đồng cỏ huân y xuất hiện phía xa xa, họ đã vào hẳn bên trong Provence. Trên mặt Lâm Vô Ý là niềm hưng phấn rõ ràng, chỉ vào mảng màu tím đang nở rộ sung sướng nói: “Ba không thích trà huân y, nói đó là để con gái uống, bất quá tôi mang túi cỏ huân y về ba không hề gạt bỏ. Đặt trong tủ quần áo, quần áo sẽ có mùi của cỏ huân y, còn có thể đề phòng côn trùng kéo đến. Nhà Susan có cỏ huân y, chị ấy cũng cho tôi rất nhiều túi. Nhưng Susan không cho tôi uống trà huân y, trà huân y có thể giảm béo, chị ấy nói tôi gầy đủ rồi, còn gầy thêm nữa sẽ biến thành bộ xương khô.”

“Cô ấy nói rất đúng.” Trong số bốn người, ngoại trừ Lâm Vu Chi ra, ba người còn lại đều vô cùng tán thành.

Lâm Vu Chi hỏi: “Tập văn xuôi miêu tả cỏ huân y kia của cậu là viết ở đây à?”

Lâm Vô Ý trả lời: “Là viết lúc tôi vừa sang Pháp du học. Joseph đưa tôi đến Provence chơi, tôi liền viết ra chương văn xuôi đó, còn viết thêm mấy cái khác, sau đó Caroline đều sửa lại thành tậpCỏ huân y.”

Thẩm Tiếu Vi tò mò hỏi: “Cậu nhỏ, cậu bắt đầu sáng tác từ lúc nào?”

Lâm Vô Ý nhớ lại, nói: “Từ nhỏ tôi đã thích viết mấy thứ linh tinh, bất quá đều là tự mình viết chơi thôi. Chân chính bắt đầu là từ sau khi sang Pháp. Tôi không thích làm ăn buôn bán, nhưng lại không muốn để ông ngoại cậu nuôi tôi cả đời, tôi liền thử đi gửi bản thảo, lần đầu tiên là gửi bản thảo cho nhóm báo chí ở trường học, tôi còn nhận được một trăm euro tiền nhuận bút nữa cơ. Sau đó mấy người Joseph đọc xong đều nói tôi có tiềm chất viết sách, Caroline quen biết nhà xuất bản, có thể nói là dưới sự giúp đỡ của họ tôi mới đi trên con đường này. Sau thì Caroline trở thành người đại diện xuất bản của tôi, tôi trở thành tác gia chuyên trách. Ờm, đã viết được mười mấy năm rồi, thời gian trôi qua nhanh quá.”

Trong tim Lâm Vô Ý đau đớn, quả là thời gian trôi qua nhanh quá, chỉ chớp mắt, ba đã rời xa cậu.

Lâm Vu Hồng ngồi bên cạnh cậu ôm vai cậu, nhìn ra được cậu khổ sở. Lâm Vô Ý không muốn vì vậy mà không khí nặng nề, chủ động nói sang chuyện khác: “Lần đầu tiên tôi tới Provence đã thích nơi này, tôi nói với ba tôi muốn định cư ở đây, đầu tiên ba không đồng ý, sau đó, uhm, sau chuyện kia ba liền mua một căn nhà, mở quán café cho tôi. Lại nói tiếp, tôi đúng là mệnh tốt mà. Bên trên thì có ba che chở, bên dưới thì có anh chị che chở, bây giờ còn có mấy người cháu che chở cho nữa, sau này nói không chừng còn có mấy cậu bé con trong nhà che chở nữa cơ, oa, nhắc tới đã thấy hạnh phúc.”

Thẩm Tiếu Vi nói câu ý tại ngôn ngoại: “Vậy cậu nhỏ có hạnh phúc khi vĩnh viễn đều ở nhà không?”

“Đương nhiên rồi.” Lâm Vô Ý nghiêng đầu, tựa vào vai Lâm Vu Hồng, cười tủm tỉm: “Tôi sau này hả, cứ ở nhà thôi, các cậu cẩn thận đó, tôi biết ~ thôi ~ miên ~ đó…”

Thẩm Tiếu Vi cười nói: “Cháu hoan nghênh cậu nhỏ đến thôi miên cháu.”

“Ha ha…”

Nói nói cười cười suốt dọc đường đi, được Lâm Vô Ý dẫn đường, hơn 5 giờ chiều, ô tô dừng lại ở đầu một con ngõ có bảng đá, Lâm Vô Ý là người đầu tiên xuống xe. Trên vách tường trong con ngõ có những hõm nhỏ, bên trong hõm có đựng cỏ huân y, mùi thơm xông vào mũi. Bốn người đã hiểu rõ tại sao người này lại thích rúc mình trong thành nhỏ này. Nơi này, rất đẹp, rất tĩnh lặng, khiến cho người ta có một loại cảm giác rất thoải mái, giống như người này.

Dẫn mấy cháu trai đi vào trong ngõ nhỏ, Lâm Vô Ý giới thiệu: “Mỗi một hẻm nhỏ trong ngõ chỉ có hai hoặc ba nhà, cuộc sống rất du nhàn. Chỗ tôi chỉ có nhà tôi và nhà Susan, khung cảnh không tồi nhỉ.”

“Rất tốt.” Nhìn những ngôi nhà như vậy, ai cũng không muốn bán đi. Lúc nào chán ngấy cảnh phồn hoa của Hongkong, hoàn toàn có thể đến đây để thả lỏng tâm tình đấy chứ.

Đi đến trước cửa một nhà, Lâm Vô Ý ấn chuông cửa, cũng quay đầu nói: “Tôi muốn nói với Susan một tiếng tôi đã về.” Bốn người gật gật đầu.

Rất nhanh, bên trong cánh cửa truyền ra tiếng bước chân, chỉ chốc lát sau, cửa mở. Người mở cửa là một phụ nữ trung niên đầy đặn, đối phương vừa nhìn thấy Lâm Vô Ý lập tức nhiệt tình ôm lấy cậu, cũng hôn lên mặt cậu hai cái.

“Dean! Oa, Dean! Em về rồi! Sao không nói với chị một tiếng?”

Cũng hôn lên má trái má phải đối phương một cái Lâm Vô Ý cười nói: “Chính là để cho chị một kinh hỉ mà.” Sau đó, cậu buông Susan ra, chỉ vào mấy người phía sau: “Đây là người nhà của em.”

Lần lượt dùng tiếng Pháp và tiếng Trung giới thiệu một hồi, Lâm Vô Ý không hề khách sáo nói: “Susan, em về nhà dọn hành lý trước, tối nay sang nhà chị ăn cơm nhá.”

“Nhất định phải sang đó. Betty và Wary sẽ vui chết mất. Buổi tối chị sẽ làm canh thịt viên em thích nhất.”

“Hay quá, cám ơn Susan.”

Lại hôn Susan, Lâm Vô Ý đưa mấy cháu trai của đến nhà mình. Susan nhìn bọn họ vào sân, lập tức xoay người nhanh chóng trở về chuẩn bị bữa tối.

Đẩy cửa ngoài sân, đi vào, Lâm Vô Ý hít sâu một hơi, hoa được trồng trong sân lớn lên rất đẹp, đều là mấy người Susan chăm sóc giúp đó. Đi đến trước cửa, cậu mở cửa nhà, chậm rãi đẩy ra. Bảo bốn người bỏ hành lý xuống, đi tới đây.

“Lúc đi rất vội, hiện tại trong nhà khẳng định là vừa bẩn vừa lộn xộn.”

Lâm Vô Ý nhấc chân bước vào, bốn anh đàn ông đều cùng nói: “Chúng ta cùng dọn.”

Đi vào trong nhà, các vật dụng và sàn nhà cũng không phủ một lớp bụi dày như trong suy nghĩ. Không khí nơi này rất sạch sẽ, cho dù mấy tháng không có ai ở nhà cũng không đến nỗi nào. Căn nhà cũng không lộn xộn như trong tưởng tượng của họ, hoàn toàn không nhìn ra được vẻ chỉnh tề ngăn nắp của một người con trai độc thân. Đi qua huyền quan là phòng khách, không rộng lắm. Trên bàn trà, trên ghế sofa, trong ngăn tủ bên tường ở phòng khách đều có thể nhìn thấy bóng dáng của sách.

Đây là nơi người này sống ở Pháp. Trong lòng bốn người đều dâng trào một cảm giác kỳ lạ khi “thăm dò vào một bí mật nào đó”. Góc tường có một cầu thang, Lâm Vu Chu đi tới, lúc này Lâm Vô Ý nói: “Bên trên có phòng ngủ của tôi và…” Cậu há miệng cười. “Các cậu xem sẽ biết.”

Lại là bí mật?

Lâm Vu Chu lên lầu, ba người khác cũng tò mò theo sau. Đột nhiên nhớ ra chuyện gì, Lâm Vô Ý biến sắc, xoay chân vào phòng bếp. Lúc cậu đi hình như trong tủ lạnh vẫn có không ít thứ này nọ, Thượng Đế phù hộ, ngàn vạn lần đừng có đáng sợ đó.

Trên lầu có ba phòng, cửa phòng ngủ đang mở rộng, Lâm Vu Chu đi vào, cũng giống như dưới lầu, phong thái nồng đậm của người trí thức phả vào mặt. Đối diện vớ giường không phải TV, mà là một bức tường đầy sách. Trong phòng ngủ không có giường, chỉ có một chiếc đệm vừa dày vừa lớn được đặt trực tiếp lên sàn gỗ. Chăn trên giường vẫn còn giữ nguyên trạng thái bị xốc lên, trên đệm giường màu xanh có mấy sợi lông mèo màu trắng. Hai cái tủ nhỏ ở đầu mỗi bên đệm còn cao hơn cả đệm, một bên để đèn bàn, một bên bày vài cuốn sách. Hai bên đêm một mặt là lò sưởi trong tường, một mặt là cửa sổ sát đất. Cạnh cửa sổ sát đất còn để cả tấm lót đệm và rất nhiều gối ôm. Cạnh bên trong có bàn gỗ nhỏ, trên mặt bàn là một bộ trà cụ. Có thể tưởng tượng ra cảnh người nào đó rất thích ngồi đây vừa phơi nắng vừa uống trà, còn thưởng thức một cuốn sách mà mình thích, vô cùng thích ý.

Trên tường có những tờ giấy dán tường đơn giản, đầu giường có vài khung, bên trong là ảnh phong cảnh. Phòng ngủ được bố trí rất đơn giản, giống như chủ nhân của nó vậy. Trong phòng ngủ không có tủ quần áo, cũng không có bàn trang điểm. Lâm Vu Chu và Lâm Vu Hồng ra khỏi phòng ngủ, cánh cửa của hai gian phòng khác cũng được mở ra, trong đó có một gian là phòng vệ sinh. Hai người đi vào “tham quan”, chỉ đơn giản là buồng vệ sinh, có bồn cầu và bồn rửa mặt, phòng tắm chắc là ở dưới lầu. Trên bệ của bồn rửa mặt là một chiếc cốc đánh răng, một chiếc bàn chải đánh răng dùng đã lâu, vật dụng rửa mặt đơn giản, trong góc có bồn plastic lớn hình mèo, vừa nhìn là biết để ai dùng. Hai người rất vừa lòng, không có dấu vết cho thấy có người khác sống ở đây.

Lúc Lâm Vu Chu và Lâm Vu Hồng bước vào gian phòng thứ ba, Lâm Vu Chi và Thẩm Tiếu Vi đều đã ở trong. Vừa vào, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu liền sửng sốt. Gian phòng này lớn hơn phòng ngủ, có một chiếc bàn rất lớn, có giá vẽ, có bàn máy tính và một bức tường sách. Lâm Vu Chi và Thẩm Tiếu Vi đứng trước giá vẽ, trên giá vẽ có một bức tranh còn chưa vẽ xong. Trên bàn có bày một ít bút vẽ, giấy vẽ, bản vẽ cũng có vài cuốn sách, đều liên quan đến hội họa.

Đứng trước bức tranh, Lâm Vu Hồng lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng: “Cậu ấy là một thiên tài, thiên tài nghệ thuật.”

“Cậu nhỏ hoàn toàn có thể mở triển lãm tranh cá nhân!” Lại phát hiện thêm một bí mật về người nọ, nội tâm Thẩm Tiếu Vi cũng thêm một lần chấn động.

Bọn họ biết Lâm Vô Ý biết vẽ, nhưng bọn họ nghĩ Lâm Vô Ý chỉ vẽ hình nhân vật hoạt hình, không ngờ bản lĩnh về phương diện vẽ tranh của người này cũng thâm hậu đến vậy. Trên giấy vẽ, con mèo trắng chậm rãi bước đến gần bông hoa đang nở cạnh tảng đá, vẻ mặt biếng nhác. Con mèo và bức tường đã được vẽ xong, phần không trung và mặt đất còn chưa tô màu hết. Lâm Vu Hồng đứng trước bàn cầm bản vẽ, mở ra, ánh mắt anh trầm xuống.

“Mọi người tới xem.”

Ba người khác đều lập tức rời tầm mắt qua đó, vừa nhìn thấy, Thẩm Tiếu Vi kinh hô: “Đó cũng là tranh của cậu nhỏ ư?”

Lâm Vu Hồng nhìn chữ ký bên dưới bức tranh, là một cái danh tiếng Pháp, nhưng anh nhận ra ____ Cerf-volant. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cũng thấy, Lâm Vu Chi cầm bản vẽ phác họa trên tay Lâm Vu Hồng, lật một tờ, lại một tờ… Gần như những bản phác họa đều đã hoàn thành, nội dung bên trong cũng là muôn màu muôn vẻ.

Có váy của phụ nữ, có trang phục sủng vật dành cho mèo, có kiểu áo Tôn Trung Sơn cho người già, có tây trang của đàn ông, có giày xinh đẹp, có túi xách tay tinh xảo, có áo đơn đáng yêu cho trẻ em, có lễ phục dạ hội lộng lẫy… Bên dưới mỗi bản thiết kế đều có ký tên ____ Cerf-volant.

Tâm tình bốn người không thể dùng lời nói để hình dung được. Cứ mỗi lần bọn họ nghĩ đã hiểu người nọ đủ rồi, lại phát hiện ra một lớp thần bí khác của người đó. Mà bọn họ cứ bóc mở từng lớp đó ra, bên trong lại là một lớp khác. Từng lớp một, từng lớp một, họ không biết người nọ có còn bí mật nào mà họ không biết không.

“Người đâu ____ Cứu mạng với ____”

Dưới lầu truyền đến tiếng kêu thảm thiết của một người. Lâm Vu Chi nhanh chóng buông bản vẽ phác thảo xuống, chạy xuống dưới lầu với ba người. Giọng nói truyền ra từ bếp, bốn anh đàn ông bị dọa sợ chạy vọt vào với sắc mặt kinh biến, chỉ thấy một người đang cứng còng đứng đó, dường như đang nhìn thấy một đồ vật gì đáng sợ lắm.

Chỉ chỉ vào tủ lạnh, Lâm Vô Ý quá ư là, khụ khụ, run lên lẩy bẩy.

“Trong tủ lạnh… có một cái… pizza, có nhiều lông xanh dài lắm…” Nói xong, cậu lại run rẩy. “Tôi cảm thấy, đến giây tiếp theo, nó sẽ biến thành yêu quái lông xanh. Giao cho các cậu đấy.”

Còn rất quá phận mà xoay người chạy ra khỏi bếp, người nào đó la to: “Tôi dọn phòng khách, các cậu dọn bếp nha.” Đương nhiên phải giao nhiệm vụ gian nan nhất này cho mấy người cháu trai không gì không làm được rồi.

Bốn người anh nhìn em, em nhìn anh, thở ra nỗi buồn phiền vì bị dọa. Lâm Vu Chi nhìn khắp nơi, lấy khăn lau, vô cùng đại ca nói: “Yêu quái lông xanh trong tủ lạnh giao cho anh đi, mấy người tìm ở những chỗ khác xem có gì đáng sợ nữa không.”

Lâm Vu Hồng nhẫn nại nỗi xúc động muốn kéo người đó về đánh đòn, đi đến trước bồn rửa mở ngăn tủ phía dưới. Thẩm Tiếu Vi bất đắc dĩ lắc đầu, chấp nhận cùng mấy anh họ làm việc nhà. Anh còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là “yêu quái lông xanh”.

Lâm Vu Chu ra khỏi bếp: “Vô Ý, tìm mấy đôi dép lê cho chúng tôi, tôi quét rác.”

“Dép lê hả… Chỗ này chỉ có dép của một mình tôi thôi.” Ngẫm nghĩ, người thu dọn phòng khách nói: “Tôi đi mua là được.”

“Tôi và cậu đi.”

“Không cần. Không xa đâu, về ngay thôi.”

Lâm Vô Ý cầm ví đi ra ngoài. Nhớ ra hành lý còn để ngoài sân, Lâm Vu Chu ra ngoài mang hành lý vào. Phòng bếp, Lâm Vu Chi can đảm mở cừa tủ lạnh ra, một con yêu quái lông xanh lập tức xuất hiện trong mắt anh. Quả nhiên, thật mắc ói.



5 người cùng nhau làm việc, không đến hai giờ, căn nhà cuối cùng cũng được dọn dẹp không tồi. Lâm Vô Ý mua dép lê và khăn mặt, mấy thứ như bàn chải đánh răng năm người đều mang. Thu dọn xong, năm người lau mặt mũi rồi sang nhà Susan ăn cơm tối. Biết Lâm Vô Ý đã trở lại, Betty mang Daphne tới nhà chị gái, con trai Wary của Susan cũng cực kỳ thân thiết với Lâm Vô Ý. Chồng của Susan đã chết trong một lần lặn xuống nước, một mình Susan phải nuôi con. Sau khi Lâm Vô Ý tới đây liền trở thành hàng xóm tốt với Susan, cậu mở quán café, cũng mời Susan làm việc cùng mình, Susan trở thành một người chủ khác của quán café. Tiếp đó cũng được Lâm Vô Ý giúp đỡ, Susan mở thêm một hàng bán kẹo, cuộc sống với con trai càng lúc càng ổn định.

Susan rất cảm kích khi Lâm Vô Ý giúp mình, Lâm Vô Ý cũng rất cảm kích vì Susan luôn chăm sóc mình, Susan chính là một người chị khác của cậu. Biết Lâm Vô Ý muốn về Hongkong định cư, cả nhà Susan đều thấy khổ sở, Wary mới sáu tuổi cũng sắp khóc nấc. Lâm Vô Ý muốn chuyển nhượng quyền kinh doanh quán café cho Susan. Vốn dĩ cậu muốn bán căn nhà này, ngược lại Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng không đồng ý. Họ đề nghị biến đổi căn nhà này thành khách sạn gia đình, cho những lữ khách tự do đến ở tạm, do Susan kinh doanh. Nếu Lâm Vô Ý muốn trở về thả lỏng cũng có chỗ để ở, chủ yếu chính là, đây là nơi Lâm Vô Ý từng sống, sau khi xem qua căn nhà rồi, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều không muốn bán, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi lại càng không muốn bán.

Bản thân Lâm Vô Ý cũng không định bán, đây là nhà ba mua cho cậu mà, hiện tại mấy người cháu đều ủng hộ cậu không bán, cậu rất cao hứng. Sau này cậu đưa mấy cậu bé con trong nhà đến đây nghỉ hè cũng có chỗ ở, dù sao nhà của mình cũng thoải mái hơn so với khách sạn.

Vừa bay một đường dài đến đây, sau khi Lâm Vô Ý giúp Susan thu dọn bữa cơm tối xong liền trở về cùng bốn người, cũng mang theo cả Daphne vẫn luôn dính trên người cậu. Trở lại nhà mình, Daphne liền nhảy ra khỏi ***g ngực Lâm Vô Ý, chạy khắp lầu trên lầu dưới. Lâm Vô Ý chuẩn bị đồ ăn, nước và WC của mèo cho Daphne, để bốn người đi tắm rửa, hôm nay muốn nghỉ ngơi sớm một chút.

Lâm Vu Chi đi tắm trước, ba người khác cùng ngồi ở sofa với Lâm Vô Ý. Lầu một là phòng khách, phòng tắm, phòng bếp, phòng thay quần áo và thư phòng. Thư phòng mang đúng ý nghĩa của thư phòng, bốn tủ sách lớn được xếp song song với nhau, không chỉ là vậy, cho dù là phòng khách hay phòng tắm cũng có thể thấy sách, có thể nhìn ra được Lâm Vô Ý thích đọc sách đến thế nào. Trong phòng khách chỉ có cái TV nhỏ, Lâm Vô Ý không có ý định bật TV, những người khác cũng không có. Liên quan đến việc buổi tối phải ngủ thế nào, ai cũng không có đề xuất gì. Lâm Vô Ý đi từ trên lầu xuống, nói với ba người: “Đêm nay các cậu và tôi ngủ trên đất đi.”

Thẩm Tiếu Vi cười: “Được.”

Lâm Vu Chu rất vừa lòng: “Được đấy.”

Lâm Vu Hồng mang chút thâm ý hỏi: “Vô Ý, bạn cậu cũng tới đây chơi chứ?”

“Có.” Lâm Vô Ý gật đầu. “Hanna tới nhiều nhất, tới đây vẽ cảnh vật. Joseph cũng tới nhiều, đến chụp ngoại cảnh. Những người khác cũng có, đôi khi họ sẽ hẹn đến cùng nhau. Đó cũng là nguyên nhân tôi chọn ở lại Al, du khách đến Al không nhiều lắm. Nếu không phải tôi ở đây, mấy người Joseph đều trực tiếp đến Akers.”

Lâm Vu Hồng hơi híp mắt: “Bọn họ đến, đều ở đâu? Chỗ cậu sao?” Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu đều nhìn qua. Lâm Vô Ý không nghĩ nhiều như vậy, trả lời: “Họ ở khách sạn hoặc nhà trọ, bất quá đều sang chỗ tôi ăn cơm. Có lúc Joseph đến đây quay ngoại cảnh, thời gian ngắn đều ở chỗ tôi, hai chúng tôi nói chuyện phiếm, bất quá cậu ấy đều ngủ ở sofa, hơn nữa trước đó Joseph phải nói rõ cho ba biết. Họ đều biết ba quản tôi rất nghiêm, nhất là về phương diện này, sẽ không để tôi khó xử.”

“Đúng là ông nội quản rất nghiêm.” Tâm tình của Lâm Vu Hồng rất tốt.

Lâm Vô Ý có chút ưu tư nói: “Tôi có thể bình an sống đến bây giờ không tách khỏi việc ông nội cậunghiêm gia quản giáo.”

Bởi vì cậu rất dễ để cho người ta mơ ước đến. Ba người nói trong lòng.

Cửa phòng tắm mở, Lâm Vu Chi đã tắm xong, Lâm Vu Hồng đứng lên. Lâm Vô Ý cười có chút xấu xa: “Chỗ này của tôi không có máy sấy, chờ tóc khô tự nhiên đi.”

Lâm Vu Chi lau tóc, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tôi đoán chỗ cậu không có, tôi có mang.”

Nụ cười tươi của Lâm Vô Ý biến mất, âm mưu của cậu thất bại rồi.

Năm người tắm rửa sạch sẽ xong, Lâm Vô Ý bị cưỡng chế sấy khô tóc xong đều nằm ngang “trên giường” trong phòng ngủ cùng mấy người cháu, buồn ngủ, cậu cũng mệt nhọc. Phải nằm theo chiều ngang của giường mới đủ để năm người nằm, còn có cả một con mèo không chịu cô đơn rúc một đống bên chân Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng nằm hai bên trái phải của Lâm Vô Ý thi thoãng duỗi chân ra sẽ đạp vào nó. Daphne bị quấy nhiễu nhiều lần liền mất hứng nhảy đến chỗ tấm lót đệm ở cửa sổ rồi ngủ.

Đây là lần đầu tiên bốn anh em Lâm gia cùng ngủ chung trên một chiếc giường, ai cũng không ngủ được. Còn Lâm Vu Chu được nghe Lâm Vô Ý kể chuyện, đến lúc Lâm Vô Ý không lên tiếng nữa liền mở mắt.

Thẩm Tiếu Vi là người đầu tiên đứng dậy, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đều nhẹ nhàng ngồi dậy. Gió lạnh thổi vào theo tấm rèm cửa sổ mỏng manh, đóng cửa nhẹ nhàng không gây ra tiếng động, trên giường chỉ còn lại một người.

“Muốn đi thám hiểm à?”

Lẩm bẩm một tiếng, Lâm Vô Ý xoay người ôm lấy gối của Lâm Vu Hồng, ờm, dù sao cậu cũng mệt lắm. Có thể ngủ như trẻ con thật sự là hạnh phúc nha. Liếm liếm môi, vị họ Lâm nào đó hạnh phúc ngủ tiếp.

Trong một gian phòng khác ở lầu hai, ánh đèn sáng rõ. Bốn người bày hết những bức tranh trong phòng ra, muốn từ chỗ này bắt đầu hiểu biết về một người thêm một lần nữa, một người tưởng như đơn giản lại cực kỳ thần bí. Hành trình đến Pháp, dường như còn vượt xa so với dự liệu của họ.
Bình Luận (0)
Comment