Vô Ý Vi Chi

Chương 67

Bởi vì muốn “trông coi” Lâm Vô Ý, bốn người ở đây cũng không uống rượu, chỉ là rót ra để đấy. Trở lại chỗ của mình, bốn người đều ít câu nệ hơn khi nãy, trên bàn bày đầy rượu. Chỉ cởi tây trang, tháo cà-vạt, bốn người ngồi với tư thế tùy ý trên sofa, bất quá vẻ mặt họ thì không sao tùy ý được.

“Aton gọi Vô Ý ra ngoài làm gì?” Lâm Vu Hồng lạnh giọng hỏi.

Thẩm Tiếu Vi nhìn ly rượu trong tay nói: “Anh ta thổ lộ với cậu nhỏ.”

Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu nhíu mi, Lâm Vu Chi bình tĩnh hỏi: “Vô Ý có thái độ gì?”

Thẩm Tiếu Vi giương mắt: “Cậu nhỏ từ chối.”

Trong mắt Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đều hiện vẻ kinh ngạc, tiếp đó là vẻ hiểu rõ “Nên là như thế”. Thẩm Tiếu Vi không biết mình nên cao hứng hay mất mát mà nói: “Hình như mười năm trươc Aton đã từng thổ lộ với cậu nhỏ, cậu nhỏ giả bộ coi như anh ta nói đùa để từ chối. Ông ngoại biết chuyện này, hơn nữa còn để Aton đáp ứng chỉ được làm bạn với cậu nhỏ. Nghe trong ý tứ Aton, những người theo đuổi cậu nhỏ cuối cùng đều dừng lại vì ông ngoại can thiệp.”

“Rất bình thường.” Lâm Vu Chi nhấp một ngụm rượu, nói: “Dựa vào mức độ cẩn thận với Vô Ý của ông nội, tâm tư những người này ông không thể không nhìn ra.”

Thẩm Tiếu Vi lại nhíu mi: “Nếu ông ngoại biết tâm tư họ tại sao còn cho phép họ tiếp cận cậu nhỏ? Tình cảm không phải giao dịch, nói không có là không có ngay được. Ông ngoại nên ngăn cản cậu nhỏ đến gần những người đó mới là bình thường chứ?”

Nghi vấn như vậy không chỉ Thẩm Tiếu Vi mới có, ba người khác cũng có. Họ đã biết rất nhiều về quá trình ông nội/ ông ngoại và người nọ ở chung với nhau, cũng biết rõ ông nội/ ông ngoại lo lắng cho người nọ nhiều thế nào. Theo lý mà nói, lúc biết rõ đối phương có ý với Vô Ý, ông hẳn là nên yêu cầu Vô Ý không được đến gần họ, chứ không phải để mặc cho họ tiếp tục làm bạn cùng Vô Ý.

Thẩm Tiếu Vi nói ra chuyện anh đã trầm tư suốt cả dọc đường: “Cậu nhỏ nói trong tình yêu cậu ấy vĩnh viễn chỉ như trẻ con. Một trong những nguyên nhân ông ngoại không cho phép họ theo đuổi cậu nhỏ chính là vì biết rõ điều đó. Theo như cậu nhỏ nói thì ông ngoại biết tình huống của cậu ấy, sợ cậu ấy bị tổn thương. Cậu nhỏ nói cho dù người khác hôn cậu ấy, nắm tay cậu ấy, hay là cậu ấy hôn môi người khác, đều không có cảm giác động tâm. Cái em muốn biết chính là cậu nhỏ có chuyện gì, tại sao cậu ấy lại nói như vậy? Mà ông ngoại để cho những người theo đuổi cậu nhỏ tiếp tục đến gần cậu ấy có phải cũng vì nguyên nhân đó không?”

Trầm mặc một hồi, Lâm Vu Chu lên tiếng: “Chúng ta hỏi thẳng cậu ấy đi.”

“Không được.” Lâm Vu Hồng lập tức phản đối. “Cậu ấy không nói, chúng ta không hỏi.”

Lâm Vu Chi không nói gì, Thẩm Tiếu Vi đang do dự giữa việc hỏi hay không hỏi. Lâm Vu Chu nói: “Nếu như là vấn đề tâm lý, có thể nhờ bác sĩ tâm lý giải quyết. Hongkong bất tiện thì sang Mỹ hoặc những nơi khác. Nếu là vấn đề thân thể, vậy chúng ta càng phải biết.”

“Biết rồi thì sao?” Lâm Vu Hồng lạnh giọng, tất nhiên là không vui: “Để chính miệng cậu ấy nói ra bản thân mình có vấn đề gì à? Rồi mới lại để cậu ấy trốn đi thương tâm một mình ở nơi chúng ta không thấy? Không được hỏi cậu ấy. Cậu ấy muốn nói tự nhiên sẽ nói cho chúng ta biết. Cậu ấy không muốn nói chỉ có thể chứng minh chúng ta vẫn chưa để cậu ấy tín nhiệm. Đừng để bị mê hoặc bởi bề ngoài vui vẻ cậu ấy luôn biểu hiện ra, cậu ấy có thương tâm hay không chỉ có mình cậu ấy biết.”

Lâm Vu Chu càng mím chặt môi, không nói nữa. Vì Lâm Vu Hồng không vui nên không khí trong phòng khách áp lực hơn nhiều. Thẩm Tiếu Vi nhanh chóng nói: “Cậu nhỏ nói với Aton người nhà rất tốt với cậu ấy, còn đặc biệt nhắc tới bốn người chúng ta, nói vì có chúng ta cậu ấy mới có thể vượt qua thời gian khó khăn nhất kia.”

Lâm Vu Hồng cũng không vui sướng hơn vì những lời này của Thẩm Tiếu Vi. Cả người anh vốn đã có khí chất lạnh băng, hiện giờ toàn bộ phòng khách đều bị cái lạnh như băng của anh bao trùm. Lần đầu tiên Thẩm Tiếu Vi thấy bộ dáng này của anh họ Vu Hồng, không hiểu tại sao anh họ Vu Hồng lại tức giận đến thế. Bất quá nghĩ lại, anh cũng có thể hiểu được. Nhất định ông ngoại có biết, cậu nhỏ từng nói Joseph cũng biết, những người khác bao gồm cả họ cũng không biết chứng tỏ cậu nhỏ không tin tưởng họ. Độ tín nhiệm của mình trong lòng cậu nhỏ còn không bằng một người bạn, Thẩm Tiếu Vi rất buồn. Nhưng anh và cậu nhỏ mới chỉ ở cùng nhau hơn hai tháng, bạn của cậu nhỏ đã ở cùng cậu ấy rất nhiều năm, thậm chí là mười, hai mươi năm, tất nhiên không thể so được.

Lâm Vu Chi buông chiếc ly vẫn còn rượu xuống, nói: “Ngày mai Deville muốn đến đây bàn chuyện với chúng ta, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Vu Hồng, đêm nay em ngủ cùng Vô Ý. Cậu ấy say rượu, em để một cốc nước ở đầu giường, có thể nửa đêm cậu ấy muốn dậy uống nước.”

Lâm Vu Hồng trầm mặc gật đầu. Vốn dĩ đêm nay Lâm Vu Chi định ngủ cùng Vô Ý, nhưng nhìn bộ dáng này của Lâm Vu Hồng, anh liền “nhường cho” đêm nay.

Đại ca nói nghỉ ngơi, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều bỏ rượu xuống. Bốn người lên lầu về phòng ngủ của mình. Lâm Vu Hồng vào phòng ngủ vốn là của Lâm Vu Chi. Người trên giường nằm nghiêng, quần áo bên ngoài vẫn như cũ, chắc chưa từng tỉnh lại. Bật đèn bàn với ánh sáng nhu hòa lên, Lâm Vu Hồng lấy quần ngủ áo ngủ của một người để ở giường, ngồi xuống cạnh giường.

Đêm nay, anh rất mất hứng. Không chỉ bởi vì nghe được những lời từ Tiếu Vi. Đêm nay, nhìn những người đàn ông hay phụ nữ xa lạ ôm hôn người này, trong lòng anh có một ngọn lửa vô danh dâng trào. Anh phát hiện mình vô cùng vô cùng không thích kẻ khác động chạm vào người này, cho dù là những cái ôm ấp giữa bạn bè. Nhưng mà, anh không có quyền can thiệp. Nếu như nói ông nội có quyền lợi của một người cha để can thiệp vào chuyện kết bạn của người này, vậy thân là “vãn bối” như anh, lại càng không có quyền, cho dù trên thực tế anh còn lớn hơn người này hai tuổi.

____ Tôi là người gặp người thích mà.

Lúc ngón tay chen vào những sợi tóc mềm mại của người này, Lâm Vu Hồng nhíu mi, anh thà rằng người này không phải “người gặp người thích”. Người này chỉ thích hợp ở nhà đọc sách, viết sách, nghe nhạc, uống trà, làm điểm tâm với bọn trẻ con.

Thở dài một hơi, Lâm Vu Hồng đứng dậy vào phòng tắm. Nước ấm cọ rửa thân thể, Lâm Vu Hồng đứng dưới vòi hoa sen điều chỉnh tâm tình của mình. Anh hy vọng có một ngày người kia có thể chủ động nói cho anh biết vấn đề của cậu, cho dù là tâm lý, hay về thân thể. Luôn biết được chuyện của người nọ từ người khác, làm cho anh rất không thích.

Tắm rửa nhanh xong, Lâm Vu Hồng cũng khôi phục bình tĩnh. Chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở bên hông, ra khỏi phòng tắm, anh lau tóc, không định dùng máy sấy. Người này ngủ, cho dù phòng tắm có hiệu quả cách âm, máy sấy vẫn phát ra tiếng động ngoài này. Anh cũng không mệt, chờ đến lúc anh muốn ngủ chắc tóc cũng khô.

Người trên giường vô thức gãi cổ. Lâm Vu Hồng lập tức đi đến bên giường giữ tay đối phương. Lâm Vô Ý đá văng chăn ra, trở mình một cái, dường như ngủ không được thoải mái. Lâm Vu Hồng cởi mấy nút áo ở bên sườn Lâm Vô Ý, nhấc vạt áo lên cởi cho cậu. Có thể Lâm Vô Ý cũng muốn cởi quần áo, rất phối hợp mà giơ tay lên.

Dùng một tay nâng Lâm Vô Ý dậy, một tay cởi bộ quần áo mới mua đêm nay trên người cậu, Lâ Vu Hồng tùy tiện quẳng ra mặt đất. Người uống rượu say hơi mở mắt, trong mông lung, mặc dù cậu không thấy rõ mặt đối phương, nhưng vẫn nhận ra đối phương.

“Vu Hồng…”

Có một tiếng gọi nhỏ nhẹ này, tâm tình buồn bực cả đêm của Lâm Vu Hồng đã tốt lên nhiều, anh cởi dây thắt lưng cho Lâm Vô Ý, nói: “Thay quần áo rồi ngủ tiếp.”

“Ờm…”

Lâm Vô Ý nhắm mắt lại, dường như lại muốn ngủ.

Lâm Vu Hồng cũng không làm ồn đến cậu, nới lỏng dây thắt lưng cho cậu rồi cởi quần, ngay sau đó, tay anh bị người đè lại, anh giương mắt nhìn lên. Người vốn đã ngủ lại mở mắt ra.

“Không được…” Lâm Vô Ý lẩm bẩm, văn vẹo thân thể, muốn tránh khỏi hai tay đối phương.

Rút tay ra, Lâm Vu Hồng nói với vẻ trấn an: “Tôi thay quần ngủ cho cậu.”

“Không được… Không được…”

Lâm Vô Ý xoay người, quay sang bên cạnh, hừ nhẹ: “Ba… không cho…”

“Vô Ý?” Lâm Vu Hồng khó hiểu, nhấc một chân nửa quỳ trên giường, hai tay chống hai bên cạnh Lâm Vô Ý, để sát vào: “Chuyện gì vậy? Cậu mặc quần dài không ngủ thoải mái, tôi thay quần ngủ cho cậu.”

Lâm Vô Ý lắc đầu, muốn làm mình tỉnh táo hơn một chút: “Phải, tự mình, thay… Phải, tự mình thay, quần… Ba nói, phải, tự mình, thay…”

Lâm Vu Hồng híp mắt lại, ép thân mình xuống, chạm vào đối phương.

“Tại sao phải tự mình thay? Tôi thay cho cậu không được sao? Tôi là Vu Hồng, không phải người khác.” Nói xong, anh hôn lên khuôn mặt để nghiêng của Lâm Vô Ý, lại hôn tiếp. Dường như anh có thể ngửi thấy hơi thở thuộc về người khác trên thân thể này, ánh mắt Lâm Vu Hồng lạnh như băng, lại hôn thêm vài cái, không thèm nghĩ hành động này của mình có đúng hay không.

Thở gấp gáp vài tiếng, Lâm Vô Ý liếm môi: “Khát…”

Lâm Vu Hồng lấy cốc nước, một tay đỡ cổ Lâm Vô Ý nâng cậu dậy. Lâm Vô Ý xoay người một cái bên dưới Lâm Vu Hồng, uống hết nước trong cốc trên tay anh. Khi đã uống xong, cậu cọ mình vào thân thể trần trụi của đối phương: “Tôi muốn… thay quần… ngủ…”

“Tôi thay cho cậu.”

“Phải tự mình, thay…” Lắc đầu lắc đầu.

“Tại sao nhất định phải tự mình thay?” Trong giọng nói của Lâm Vu Hồng có thêm vài phần dỗ dành.

Lâm Vô Ý sờ soạng thân thể rắn chắc của đối phương, cười khì khì: “Vu Hồng… Cậu không mặc, quần áo…”

“Tôi vừa tắm xong.”

Bàn tay vuốt ve trên ngực Lâm Vu Hồng của Lâm Vô Ý dần dần đi xuống dưới, dừng lại trên chiếc khăn tắm đang tràn ngập nguy hiểm. Hơi thở của Lâm Vu Hồng bất ổn, anh cảm thấy mình nên lùi lại ngay, anh đã nhận ra nguy hiểm.

Một ngón tay nghịch ngợm đi vào trong khăn tắm, nhẹ nhàng kéo ra. Khăn tắm màu trắng rơi xuống, phủ trên đùi Lâm Vô Ý. Một tay Lâm Vu Hồng đang ôm Lâm Vô Ý, tay còn lại đặt cốc nước xuống, thanh âm khàn khàn: “Cậu say, tôi thay quần ngủ cho cậu, ngủ ngon.” Giây tiếp theo, con ngươi anh như co rút mạnh lại, cả người căng cứng.

Một bàn tay đặt lên phần nam tính no đủ của anh, bộ vị đang rũ xuống mềm nhũn kia dần dần thức tỉnh dưới bàn tay ai đó. Lâm Vu Hồng buông đối phương ra muốn xuống giường ngay, lại bị người kia ôm ngang lấy.

“Vu Hồng… Tôi rất, khổ sở…”

Lý trí vừa trỗi dậy đã tan thành mây khói vì câu nói này, Lâm Vu Hồng nhặt khăn tắm lên, quấn quanh hông mình một lần nữa. Điều chỉnh tư thế để ngồi ổn thỏa, anh ôm người đang khổ sở vào ngực, để đối phương gối đầu lên phần ngực trần trụi của mình.

“Nói cho tôi biết, tại sao khổ sở.” Người trong ngực cũng để trần thân trên, hơi thở của Lâm Vu Hồng lúc này mang thêm phần nóng rực. Hình như tình huống đang lệch khỏi quỹ đạo, thế nhưng anh không rảnh quan tâm đến nó.

Nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của Vu Hồng, mắt Lâm Vô Ý nửa nhắm nửa mở nói: “Đêm nay Crowe, thổ lộ với tôi.”

“Cậu thích anh ta?” Lạnh băng.

Chậm rãi lắc đầu, Lâm Vô Ý giống như đã tỉnh rượu được một ít, dựa vào chút men say vẫn chưa tỉnh lại, nói ra tâm sự của mình: “Tôi biết, biết Crowe, thích tôi… Biết mấy người Oliver, Bieber, đều thích tôi… Thế nhưng, tôi không thể đáp lại…”

“Vì ông nội?”

Lại chậm rãi lắc đầu, tay Lâm Vô Ý đang đặt trên lưng Lâm Vu Hồng dần trượt xuống hông anh. Lâm Vu Hồng nâng tay lên, sau khi từ chối một lát lại đặt lên người Lâm Vô Ý.

Cứ như vậy mà kéo khăn tắm ra, thân thể nam tính hoàn mỹ hiện ra trước mặt Lâm Vô Ý, trong mắt cậu là vẻ khổ sở. Ngón tay gầy gầy vuốt ve bộ vị đang có tinh thần hăng hái, lại tò mò chọc chọc vào túi cầu căng phồng lên, cậu hâm mộ nói: “Thật xinh đẹp.”

Xinh đẹp? Lâm Vu Hồng không biết mình nên có biểu tình gì. Thân là “cháu”, lại *** ngay trước mặt “chú”, còn có phản ứng, anh nên rời đi mới đúng! Thế nhưng Lâm Vu Hồng cũng không muốn rời đi, rõ ràng anh đã nhận ra nguy hiểm đang ở cạnh mình, nhưng không muốn rời đi.

“Vô Ý.” Khàn khàn.

Dường như Lâm Vô Ý không phát hiện Lâm Vu Hồng đang chật vật, bàn tay cậu bao lẩy trọn vẹn túi cầu của Lâm Vu Hồng, một người kêu ra tiếng rên rỉ cố nén.

“Vô Ý, chỗ đó không phải để cậu đùa.”

Vẻ hồn nhiên trên mặt Lâm Vô Ý làm Lâm Vu Hồng không thể không thống khổ mà áp chế dục vọng lại, anh thật sự là điên rồi.

“Thật xinh đẹp…” Tán thưởng, ngạc nhiên, Lâm Vô Ý nói ra một câu khiến Lâm Vu Hồng sôi gan: “Cũng xinh đẹp, giống như Joseph.”

“Cậu từng xem của anh ta?” Lâm Vu Hồng giữ tay Lâm Vô Ý, dục vọng có xu thế rũ xuống mềm nhũn.

Lâm Vô Ý nửa đầu, ánh mắt lờ mờ mông lung, mang theo ánh sáng không hiểu.

“Ở hậu trường, tôi thấy mấy người Joseph, thay quần áo. Bọn họ đều, không mặc quần lót.”

Nghĩ đến nghề nghiệp của Deville, lại nghe đối phương nói đến “hậu trường”, Lâm Vu Hồng lập tức nghĩ ngay ra: “Cậu từng thấy rất nhiều người ***?”

Lâm Vô Ý có chút nuối tiếc nói: “Tôi ngại, nhìn của người khác, chỉ dám nhìn, của Joseph. Cậu ấy không để ý.”

Tôi để ý!

“Không được nhìn nữa!”

Lâm Vô Ý cười, lại gối đầu lên ngực anh: “Chỉ nhìn, một lần thôi. Tôi cũng, ngại lắm.” Nói xong, cậu lại bao lấy nơi phồng lên của Lâm Vu Hồng, sờ nhẹ: “Chỗ này của đàn ông, đều no đủ, thế nhỉ?”

Trong mắt Lâm Vu Hồng hiện lên ánh sáng.

“Chẳng lẽ cậu không phải?”

Nụ cười của Lâm Vô Ý biến mất, tay không động đậy nữa.

“Vô Ý, tôi đáng để cậu tín nhiệm.” Cường điệu gọi thêm một tiếng, tay Lâm Vu Hồng đang ôm Lâm Vô Ý tăng thêm sức, thậm chí còn làm đau cậu.

Lâm Vô Ý không nói gì, cứ như vậy, một tay bao lấy túi cầu của Lâm Vu Hồng, im lặng gối đầu lên ngực anh, mắt nửa nhắm nửa mở. Dục vọng cứng rắn của Lâm Vu Hồng chậm rãi sa sút tinh thần trong khoảng lặng này, cho đến khi mềm ra rũ sang một bên. Ngay cả túi cầu căng ra trong tay Lâm Vô Ý cũng mất tinh thần.

Lâm Vô Ý bỏ tay ra, kéo khăn tắm che đậy bộ vị đang ngủ say trong khu rừng rậm. Cánh tay Lâm Vu Hồng ôm cậu lại tăng thêm sức, trong người là nỗi tức giận không áp chế được, là sự phẫn nộ khi không được tin tưởng.

“Vu Hồng…” Lâm Vô Ý ngửa đầu, trên mặt không còn nụ cười, không còn vẻ bướng bỉnh, chỉ có khổ sở.

Lâm Vu Hồng thả lỏng lực đạo, hôn lên đôi mắt cậu: “Nói cho tôi biết, xảy ra chuyện gì. Tôi là Vu Hồng, là người cậu có thể hoàn toàn tin tưởng, là, Vu Hồng của cậu.”

Khóe mắt Lâm Vô Ý có ánh nước, Lâm Vu Hồng đau lòng hôn lên.

“Nói cho tôi biết, Vô Ý.”

“Tôi rất khổ sở.”

“Tôi sẽ không rời khỏi cậu, nói cho tôi biết.”

Lâm Vô Ý sụt sịt mũi: “Tôi, vĩnh viễn cũng, không lớn được.”

“Tại sao?”

“Tôi không hiểu, tình yêu là gì.”

“Nói cho tôi biết.”

“Ba đi rồi, bạn bè sẽ, kết hôn, cuối cùng, chỉ còn lại, một mình tôi.”

“Cậu còn có tôi, tôi vĩnh viễn không rời khỏi cậu.”

Xoay người, đặt đối phương dưới thân, Lâm Vu Hồng không ngừng hôn lên đôi mắt đầy vẻ khổ sở của cậu. Thật lâu sau đó, Lâm Vô Ý mở đôi mắt đẫm lệ ra, nói nhỏ: “Vu Hồng… Thay quần ngủ giúp tôi.”

“… Được.”

Lâm Vu Hồng đứng dậy, lấy quần ngủ.

“Còn cả, quần lót.”

Động tác của Lâm Vu Hồng dừng lại một chút, sau đó vẻ mặt bình thường xuống giường mở tủ quần áo. Rất quen thuộc tìm được quần lót của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng quay trở lại giường. Lâm Vô Ý thoáng nâng thắt lưng lên, Lâm Vu Hồng thuận thế cởi quần dài cho cậu. Lâm Vô Ý nhắm hai mắt lại, Lâm Vu Hồng chậm rãi cởi chiếc quần lót thuần một màu trắng của cậu. Khi khu vực thần bí lộ ra, thời gian, dường như ngưng trệ, bao gồm cả nhịp thở.

__Hết chương 67__
Bình Luận (0)
Comment