Vô Ý Vi Chi

Chương 78

Thương Hạo Dương vốn dĩ không tán thành cách làm của Redmond, hiện tại Lâm Vu Chu tìm đến tận cửa, một khi Lâm gia lôi chuyện này ra, trăm phần trăm hắn sẽ trở thành sơn dương thế tội cho Khổng gia. Khổng gia không dám đắc tội với Lâm gia, dựa vào tính tình của Redmond cũng sẽ không quản chuyện sống chết của hắn, dù có thế nào thì xui xẻo nhất vẫn là mình. Thương Hạo Dương nghĩ trước nghĩ sau, cũng bất chấp bất cứ giá nào. Hắn lập tức xoay chuyển thái độ, hạ thấp phong thái: “Tam thiếu, chuyện này là tôi không đúng. Redmond tiên sinh vừa ý căn biệt thự trên núi của Vô Ý thiếu gia, sai tôi đến tìm Vô Ý thiếu gia nói chuyện. Vốn ý của tôi là hỏi chuyện này thông qua chỗ đại thiếu gia và nhị thiếu gia, nhưng Redmond tiên sinh cố ý phải gặp mặt Vô Ý thiếu gia, tôi chỉ là người làm công ăn lương, cũng không có cách nào khác. Sau đó đại thiếu gia gọi điện thoại cho Redmond tiên sinh giúp Vô Ý thiếu gia từ chối lời mời gặp mặt, Redmond tiên sinh liền vô cùng tò mò về Vô Ý thiếu gia.”

Thương Hạo Dương biết hắn nói ra chuyện này tuyệt đối sẽ không ăn được quả ngon từ chỗ Redmond, hắn cũng đã thông suốt, dù sao cũng là chết, nơi này lại là Hongkong, Redmond có lợi hại đến đâu cũng không thể giết hắn, không bằng chuyển sang trấn an Lâm gia trước. Cho nên trong ngữ khí của hắn cũng tỏ vẻ hết sức tôn trọng Lâm gia.

Lâm Vu Chu vừa nghe thấy Redmond vừa ý căn biệt thự mà ông nội để lại cho Lâm Vô Ý, lúc này đã cực kỳ tức giận, lại thấy Redmond không chỉ không thu liễm, ngược lại còn kiêu ngạo như thế, không hề để Lâm gia vào mắt, anh giận dữ cười lạnh.

“Được, được lắm. Có ai còn không biết căn biệt thự đó do ông nội tôi để lại cho Vô Ý, các người còn dám có ý với nó! Hơn nữa căn biệt thự đó căn bản không đưa ra ngoài bán. Được, được lắm. Các người tra được gì rồi?”

Thương Hạo Dương co rúm cả người: “Cũng không, tra được gì cả. Tư liệu về Vô Ý thiếu gia, vô cùng đơn giản. Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là, Redmond tiên sinh không tin, nói chờ sau khi Vô Ý thiếu gia từ Sydney về Hongkong, nhất định hắn phải gặp Vô Ý thiếu gia. Tam thiếu, là người làm công ăn lương, tôi cũng không còn cách nào khác. Tôi đã khuyên Redmond tiên sinh nhiều lần, nhưng Redmond tiên sinh nói Vô Ý thiếu gia không được chiều chuộng ở nhà, khẳng định rất thiếu tiền, hơn nữa Vô Ý thiếu gia đã lâu không dùng đến căn biệt thự đó, hắn sẽ cho Vô Ý thiếu gia một cái giá vừa lòng. Redmond tiên sinh là người cường thế, tuy rằng tôi làm cho hắn chưa được bao lâu, nhưng có thể nhìn ra được hắn là người càng không chiếm được lại càng muốn có. Chi bằng ngài để Vô Ý thiếu gia trực tiếp gặp mặt hắn cự tuyệt là được rồi.”

Hai tay Lâm Vu Chu nắm chặt vô lăng, không chút khách khí nói: “Hắn không xứng được gặp Vô Ý.”

Thương Hạo Dương nghe xong, vài giây sau, hắn rùng mình một cái. Chẳng lẽ Lâm Vô Ý ở Lâm gia căn bản không phải không được chiều chuộng như lời đồn? Nghĩ như thế, hắn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Hắn nói nhanh: “Tam thiếu, chuyện này mong ngài châm chước cho tôi, tôi thật sự là không có cách nào khác. Khổng Thị cần năng lực của Redmond tiên sinh, cho dù Khổng lão tiên sinh có biết cũng sẽ không quản Redmond tiên sinh. Kỳ thực trước lúc ngài tìm tôi, tôi cũng đang định từ chức, thực sự không phải tôi cố ý muốn chống lại Lâm gia.”

Lâm Vu Chu quét đôi mắt lạnh sang Thương Hạo Dương, nói: “Chuyện này là Redmond chọc đến Lâm gia chúng tôi, tôi sẽ nói ba tôi và anh tôi không làm khó dễ cho anh, bất quá anh cũng phải tự giải quyết cho tốt. Redmond không dễ chọc, Lâm gia chúng tôi càng không dễ chọc, tự anh lựa chọn.”

“Tôi biết tôi biết.”

“Anh xuống xe đi.”

Thương Hạo Dương không dám ở lại dù chỉ một giây, luống cuống mở cửa xuống xe. Lâm Vu Chu kéo cửa kính xe lên, khởi động ô tô, nháy mắt đã biến mất ở đầu phố. Thương Hạo Dương ngồi bệt xuống mặt đường, chỉ cảm thấy cuộc nói chuyện có mấy phút vừa rồi gần như làm hắn đoản mệnh mất mười năm.

Lâm Vu Chu lái xe vào bãi đỗ xe của “Tập đoàn Chính Đầu”. Đi thẳng vào thang máy riêng của anh trai. Chuyện đi tìm Thương Hạo Dương, Lâm Vu Hồng giao cho em trai nhà mình đi làm, trong bốn người họ Lâm Vu Chu ra mặt là thích hợp nhất. Đến tầng 76, Lâm Vu Chu gõ cửa phòng của anh trai.

“Vào đi.”

Lâm Vu Chu mở cửa đi vào. Vừa thấy anh đến đây, Lâm Vu Hồng đang nói chuyện với hai nhân viên chủ quản ra hiệu cho họ đi trước. Người ngoài vừa đi, Lâm Vu Chu đằng đằng sát khí nói: “Anh, Redmond để ý đến căn biệt thự trên núi ông nội để lại cho Vô Ý, căn bản không có chuyện gặp mặt một lần ở Pháp.”

Ánh mắt Lâm Vu Hồng nháy mắt đã lạnh đi mấy độ. Lâm Vu Chu kể lại toàn bộ những điều Thương Hạo Dương đã nói cho anh trai nghe. Lâm Vu Hồng lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra.

‘Cách!’ Cái bật lửa có ngọn lửa bốc lên, một lúc sau Lâm Vu Hồng vẫn chưa lên tiếng. Lâm Vu Chu cũng không thúc giục, biết rõ anh trai đang tức giận. Ông anh này càng tức giận, khí tức càng lạnh lẽo.

Hút được nửa điếu thuốc, lúc này Lâm Vu Hồng mới lên tiếng: “Anh sẽ cho Khổng gia biết, dù có đến mười Redmond cũng không cứu được họ.” Tiếp đó, anh nói với Lâm Vu Chu: “Em về công ty đi. Công ty của em vừa bắt đầu, em vẫn nên trấn thủ ở công ty sẽ tốt hơn. Chuyện này anh và Vu Chi sẽ xử lý.”

“Anh.” Lâm Vu Chu trầm giọng. “Em cũng muốn làm chút gì đó.”

Lâm Vu Hồng nhìn em trai, nói: “Được, vậy anh giao cho em một việc, phải hoàn thành.”

“Anh nói đi.”

“Để mấy tay săn ảnh của em theo dõi Redmond 24 giờ một ngày cho anh, dù hắn uống một cốc nước, cũng phải đăng lên báo.”

Lâm Vu Chu lạnh lùng cười: “Giao cho em đi.”

Lâm Vu Chu quay về công ty, Lâm Vu Hồng liên lạc với Lâm Vu Chi. Di vật mà Lâm lão thái gia để lại cho Lâm Vô Ý không chỉ là một căn biệt thự, một gian thư phòng, mà là một trụ cột tinh thần để Lâm Vô Ý có thể chống đỡ, cũng là chìa khóa để mấy người họ có thể hoàn toàn bước vào thế giới nội tâm của người nọ. Căn biệt thự trên núi và gian thư phòng ở nhà cũ đối với Lâm Vô Ý và đối với một số người của Lâm gia đều có ý nghĩa phi phàm. Hiện tại, có một tên không sợ chết chú ý đến căn biệt thự đó, sự phẫn nộ của Lâm Vu Hồng tuyệt đối không kém Lâm Vô Ý. Bất quá, không có ai sẽ nói chuyện này cho Lâm Vô Ý, nếu Lâm Vô Ý biết có người muốn mua căn biệt thự mà ba để lại cho cậu, cậu sẽ không phẫn nộ, mà sẽ cực kỳ thương tâm. Đây là điều mà mấy người họ không cho phép.

Hongkong, Mỹ, Pháp, có một số người đều thức dậy bởi một sự kiện nào đó. Về chuyện này, Lâm Vô Ý không hề biết gì, vẫn đang ở Sydney kiêu ngạo với đám trẻ con. Hiện tại cậu nghiễm nhiên trở thành hài tử vương, đang chơi trò đua xe trong phòng với ba cháu trai nhỏ. Buổi sáng tỉnh lại đã thấy ông chú ở bên cạnh, mình thì đang rúc trong lòng ông chú nhỏ, Ethan miễn bàn đã hạnh phúc thế nào. Ryan và Andrew đang đi tới đi lui trên thảm tìm đồ chơi, Ethan và ông chú nhỏ mỗi người cầm một bộ điều khiển của ô tô điều khiển từ xa. Đừng thấy bình thường Lâm Vô Ý chỉ thích đọc sách, mấy món đồ chơi của trẻ con này không thể làm khó được cậu. Cậu đã quyết tâm trở thành ông chú nhỏ được hoan nghênh nhất toàn Hongkong, bây giờ có cơ hội tốt thế này, tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Lâm Vô Ý vừa đến, Lâm Bàng Lệ Vân và Lâm Hàn Thiến thoải mái đi không ít, các cháu cũng không cần hai người trông nom. Hai người và Lâm Chiếu Trinh yên tâm giao đám trẻ con cho Lâm Vô Ý, cùng nhau đi dạo phố. Mà thừa dịp không có ai trông chừng, Lâm Vô Ý đặc biệt dặn đầu bếp buổi trưa làm hamburger khoai tây chiên cho cậu và Ethan, lúc này không ăn còn đợi đến khi nào!

Chơi cả một buổi sáng, cảm thấy mỹ mãn mà ăn hamburger khoai tây chiên, Lâm Vô Ý dỗ Ryan và Andrew ngủ trước, rồi mới lên giường. Cậu không có thói quen ngủ trưa, bất quá Ethan cực lực yêu cầu ông chú nhỏ ngủ trưa cùng bé, Lâm Vô Ý liền ngoan ngoãn nằm xuống. Ethan vẫn rúc trong ngực ông chú nhỏ, phía bên kia của bé là hai cậu em họ. Thực ra Ethan rất muốn độc chiếm ông chú nhỏ, nhưng ông chú nhỏ muốn bé và các em trai yêu thương lẫn nhau, bé nghe lời ông chú nhỏ.

Thấy Ethan vẫn chưa ngủ, Lâm Vô Ý che mắt bé lại: “Ngủ đi, Ethan bé nhỏ.”

Ethan đặc biệt đặc biệt thích ngữ khí của ông chú nhỏ khi nói chuyện cùng bé, bé kéo tay ông chú nhỏ xuống, ngửa đầu.

“Sao vậy?” Lâm Vô Ý không hề keo kiệt mà cho cháu trai nhỏ một nụ hôn lên trán.

Ethan ôm cổ ông chú nhỏ, dính sát vào người ông chú nhỏ, bất an hỏi: “Ông chú nhỏ, ông còn đi Pháp nữa không?”

Ethan bé nhỏ xảy ra chuyện gì đây? Lại hôn thêm mấy cái nữa, Lâm Vô Ý ôn nhu hỏi: “Sang năm con nghỉ hè, ông chú nhỏ đưa con sang Pháp chơi được không? Nơi ở trước kia của ông chú nhỏ có những bãi cỏ huân y rất lớn rất lớn, đẹp lắm.”

Trong mắt Ethan hiện lên khát vọng, bé ngẩng đầu: “Con muốn đi, ông chú nhỏ có ở đó không?”

Lâm Vô Ý nở nụ cười: “Không đâu. Ông chú nhỏ muốn ở Hongkong cùng con mà.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ethan nháy mắt sáng bừng lên: “Ông chú nhỏ, ông đừng đi, con muốn ông ở cùng con.”

“Được. Ông chú nhỏ ở cùng con.” Hôn lên mặt cháu trai nhỏ một cái, Lâm Vô Ý hỏi: “Vậy Ethan có phải nên ngủ trưa rồi không?”

Ethan gật đầu, rồi lại nói: “Ông chú nhỏ, con không cần mummy, con chỉ cần ông.”

Trái tim Lâm Vô Ý sắp phải tan ra. Hôn nhẹ lên đôi mắt rất giống Vu Chi của Ethan, cậu vỗ nhẹ: “Ông chú nhỏ sẽ luôn ở cùng con. Ngủ đi, bảo bối.”

Ethan cay mũi: “Ông chú nhỏ, ông gọi con là “bảo bối” nữa đi.” Bé rất hâm mộ những đứa trẻ được mummy gọi là bảo bối trên TV.

“Bảo bối, bảo bối Ethan bé nhỏ, ngủ đi.”

Ethan hạnh phúc nhắm mắt lại, bé không cần mummy, bé chỉ cần ông chú nhỏ.



Lâm Vu Chi đang trầm tư, có tin nhắn đến, anh lấy di động, vừa nhìn xong, sắc mặt nhất thời trở nên rất tốt. Cầm di động gõ mấy con chữ, chỉ chốc lát sau, một bức hình màu sắc sặc sỡ hiện ra.

____ Bức tranh đi vào giấc ngủ của bốn mỹ nam, thiên kim khó cầu đó.

Trên ảnh, quả nhiên là bốn “mỹ nam”, chẳng qua có ba vị mỹ nam tuổi hơi nhỏ chút. Còn người có thể chân chính gọi là mỹ nam rõ ràng đang giả vờ ngủ. Bên cạnh mỹ nam, ba anh đẹp trai còn lại đang ngủ say sưa. Lâm Vu Chi hồi âm ____ Vất vả.

____ Tôi đây là đang hưởng thụ mà. Vì để bốn mỹ nam chúng tôi có thể tiếp tục hưởng thụ, Vu Chi yêu quý cố gắng làm việc nha.

“Vu Chi yêu quý”… Trong mắt Lâm Vu Chi có nét tươi cười. Lại còn rất nghiêm túc hồi âm lại ____ Mỹ nam phải ngủ nhiều mới có thể đẹp hơn. Chào buổi trưa.

____ Chào buổi trưa, cưng à. Vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi, đừng vất vả quá.

Trái tim Lâm Vu Chi bỗng nhảy lên thình thịch, biết rõ đối phương có thói quen xưng hô như thế với những người thân thiết, nhưng anh vẫn không nhịn được mà nghĩ theo chiều hướng khác. Ngón tay giật giật, anh gõ chữ ____ Tôi sẽ chú ý. Ở Sydney chơi vui, rất nhớ cậu.

Oa! Vu Chi nói rất nhớ cậu! Nếu không phải trên giường còn ba vị mỹ nam khác, nhất định Lâm Vô Ý sẽ lăn trên giường vài vòng, thật hạnh phúc quá. Vu Chi nghiêm túc nhất nhà cũng nói nhớ cậu. Cậu làm chú nhỏ quả thực rất thành công!

____ Tôi và Ethan cũng rất nhớ cậu. Lâm Vô Ý gửi một tấm hình khác. Trong ảnh chụp, cậu đang hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ethan. Nhìn thấy tấm ảnh này, Lâm Vu Chi biết, những phấn đấu và cố gắng của anh đều là vì cái gì.

____ Vô Ý, hôn chào buổi trưa cho tôi đi.

Lâm Vô Ý để môi vào sát cameras ____ Chào buổi trưa, cưng à.

Oa, càng ngày cậu càng thích gửi tin nhắn cho mấy cháu trai. Tối qua được nghe Tiếu Vi nói yêu cậu, hôm nay được nghe Vu Chi nói nhớ cậu, khoảng cách trở thành chú nhỏ được hoan nghênh nhất Hongkong chỉ cách hai bước thôi! Gửi tin nhắn trả lời cho Vu Chi xong, Lâm Vô Ý cười trộm một tiếng, tiếp tục gây rối với một người khác đi. Trước hết là gửi ảnh chụp của bốn mỹ nam đã, khà khà.

Cho đến trưa, Lâm Vu Hồng vẫn mang khí áp lạnh trên người, nhưng vừa nhìn thấy tin nhắn đến từ Sydney, khí áp nháy mắt khôi phục bình thường. Mấy nhân viên chủ quản đang báo cáo với anh nhất thời thở nhẹ ra một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Lâm Vu Hồng không giống Lâm Vu Chi, còn có chút trách nhiệm với con cái. Từ sau khi có hai cậu con song sinh xong, gần như anh đều ném cho ba mẹ. Mà hiện tại, hai cậu con của anh đang ngủ cạnh một người, thật giống như ngủ bên cạnh mummy vậy. Giờ khắc này, Lâm Vu Hồng có một cảm giác sâu sắc, anh, là cha, là cha của hai đứa con trai. Anh hồi âm lại ____Tôi chỉ thấy ba mỹ nam ngủ rất say.

Tin nhắn lại đến, lúc này, người trên ảnh đã thức dậy, đang cười với anh. Lâm Vu Hồng hít sâu một hơi, nỗi buồn bực tắc nghẽn trong ngực đều tiêu tán. Nhưng vừa nghĩ đến có người mơ ước đến người này, sắc mặt anh lại trầm xuống.

Không chút keo kiệt bày tỏ sự nhớ mong của mình, Lâm Vu Hồng trả lời ____ Tôi rất nhớ cậu.

Nhìn mấy chữ này, trái tim Lâm Vô Ý nhảy lên nhảy xuống thình thịch, nụ cười không khỏi ngọt ngào hơn vài phần ____ Tôi cũng nhớ cậu. Sau khi tôi về Hongkong hình như không hề rời khỏi các cậu, ngay cả lúc ngủ cũng không. Hiện tại cách xa, có chút không quen đó, may mà còn có ba mỹ nam ở cùng.

____ Tôi cũng không quen không có cậu ở bên cạnh tôi. Do dự hơn mười giây, Lâm Vu Hồng vẫn gõ mấy chữ này, rồi gửi đi.

Oa, thật hạnh phúc quá. Lâm Vô Ý nhìn tin nhắn rồi cười ngây ngốc, cậu nhanh chóng nhắn lại ____ Hôm qua Tiếu Vi nói yêu tôi.

Trong mắt Lâm Vu Hồng hiện lên một thứ ánh sáng, anh hỏi ____ Cậu trả lời thế nào?

____ Tôi nói tôi cũng yêu cậu ấy. Ha ha. Kèm theo một khuôn mặt tươi cười vui vẻ.

Cậu cũng yêu nó à… Trong lòng Lâm Vu Hồng dâng lên một loại hương vị chua xót, anh rất không thích. Lập tức hỏi ____ Tôi thì sao?

Khóe miệng Lâm Vô Ý giương lên đến nỗi không hạ xuống được ____ Vu Hồng, cậu ghen à?

____ Phải, tôi ghen.

____ Ha ha, tôi làm cho Vu Hồng ghen, thật vui quá.

Tên nghịch ngợm này. Không muốn để lộ tâm tình của mình trước mặt cấp dưới, Lâm Vu Hồng cầm di động, đứng dậy đi vào gian phòng bên cạnh.

____ Vô Ý, tôi muốn cậu nói.

Lâm Vô Ý nhe hàm răng trắng tinh ra, hồi âm lại với hai chữ ____ Bí mật!

Lâm Vu Hồng buồn buồn vì hai chữ này. Ngay sau đó, điện thoại di động của anh vang lên, anh lập tức nghe máy, nghiến răng: “Vô Ý!”

Người ở đầu bên kia điện thoại còn rất quá phận mà cười ra tiếng, tiếp đó, Lâm Vu Hồng nghe thấy đối phương nói khẽ: “Sao tôi có thể không yêu cậu chứ, cậu là Vu Hồng mà.”

Trong nháy mắt, Lâm Vu Hồng bị một thứ tình cảm nào đó như lốc xoáy bao lấy, anh rất muốn túm lấy người ở đầu bên kia điện thoại đến trước mặt, hôn cậu thật mạnh. Thế nhưng, anh không thể. Một tia lý trí vẫn còn sót lại của anh không ngừng nhắc nhở, tình yêu của người này và tình yêu mà anh muốn hoàn toàn khác nhau. Nhưng, anh vẫn rung động không thôi.

“Vu Hồng, cậu yêu tôi không?” Người nào đó cũng có yêu cầu. Lúc hỏi câu này, ngay cả chính cậu cũng thấy đỏ mặt.

Lâm Vu Hồng lạnh giọng: “Bí mật.”

“Vu Hồng!” Nhanh chóng che miệng lại, liếc mắt đến ba vị mỹ nam không bị cậu đánh thức, người nào đó khóc không ra nước mắt, hạ giọng: “Sao cậu có thể khi dễ trưởng bối chứ.”

“Còn dám không?”

“Không dám không dám.”

Giọng Lâm Vu Hồng khàn thêm vài phần: “Tôi muốn nghe cậu nói ba chữ kia.”

Ba chữ kia… Lâm Vô Ý ấn ngực, thật kỳ quái, tim đập thật kỳ quái.

“Vô Ý.” Kiềm nén khát vọng.

“Vậy…” Lâm Vô Ý liếm đôi môi tự nhiên thấy khô khốc. “Tôi nói xong cậu cũng phải nói.”

“Được.”

Thật kỳ quái thật kỳ quái, sao tim lại đập nhanh như vậy? Lâm Vô Ý không hiểu đây là cảm giác gì. Nhưng cậu cũng biết không thể để người ở đầu bên kia điện thoại chờ lâu quá, nếu không cậu sẽ gặp họa đó, nuốt nước miếng, cậu nắm chặt điện thoại: “Vu Hồng…” Thanh âm run rẩy. “Tôi, yêu cậu.”

‘Ầm!’ Dục vọng của Lâm Vu Hồng sắp không thể khống chế được.

“Vu Hồng, của cậu đâu?”

Hít sâu vài hơi, áp chế cái khô nóng trong lòng, tiếng nói khàn của Lâm Vu Hồng làm người bên kia điện thoại cũng khẩn trương theo.

“Tôi yêu cậu, Vô Ý, tôi yêu cậu.”

Khóe mắt nóng lên, Lâm Vô Ý ấn lên mắt: “Vu Hồng, cậu muốn làm tôi khóc à.”

“Vô Ý, tôi muốn cậu đáp ứng tôi một việc.”

“… Cái gì?” Sụt sịt mũi, thật sự muốn khóc.

“Không được nói ba chữ đó với người khác.”

Lâm Vô Ý nghe xong thấy khó xử: “Tôi đã nói với Tiếu Vi rồi. Cả bốn người các cậu, tôi đều yêu, sao bây giờ? Có thể đổi yêu cầu khác không?”

“Cả bốn người các cậu, tôi đều yêu”… Chẳng lẽ thật sự là đã được định từ trước? Lâm Vu Hồng nói: “Ngoại trừ bốn người chúng tôi.”

Lâm Vô Ý cười: “Cậu biết mà, tôi không thể yêu ai hết. Chỉ có ở trước mặt các cậu tôi mới dám nói ba chữ kia. Vu Hồng, tôi rất cao hứng, cậu và Tiếu Vi đều yêu tôi. Oa, tôi cũng muốn hỏi Vu Chi và Vu Chu. Mà không mà không, họ cũng sẽ yêu tôi.”

Lâm Vu Hồng không biết mình nên cười hay nên bất đắc dĩ.

“Nói lần nữa đi, Vô Ý, tôi muốn nghe.”

Lâm Vô Ý ôn nhu cười sâu: “Cưng à, tôi yêu cậu.”

Đủ rồi, vậy là đủ rồi, dù không phải cái yêu như anh muốn, vậy cũng đủ rồi.

“Cho tôi một nụ hôn.”

Lâm Vô Ý hôn một cái thật sâu vào microphone, tiếp đó, cậu nghe thấy đối phương sung sướng nói: “Mau ngủ đi.”

“Buổi trưa tốt lành, cưng à.”

“Buổi trưa tốt lành.”

Nhắn tin biến thành nói chuyện. Cúp điện thoại, Lâm Vô Ý ôm cái di động, mãi vẫn không thể bình tĩnh được. Dù là được Tiếu Vi nói yêu cậu, hay là được Vu Hồng nói yêu cậu, khoảnh khắc đó dường như cậu đã biết đến tư vị của tình yêu. Thế nhưng, cậu biết, đó không phải tình yêu, bởi vì thân thể cậu nhất định không thể có tình yêu. Nhưng vậy thì sao? Hiện tại cậu không cần, một chút cũng không cần, ngược lại cậu thấy may mắn vì mình không có tình yêu. Bởi vì đột nhiên cậu phát hiện, cậu chỉ muốn “yêu” mấy cháu trai, chỉ muốn người nhà yêu cậu. Quay đầu, hôn một cái lên mặt cháu trai nhỏ, Lâm Vô Ý cúi đầu nói: “Ethan, ông chú nhỏ cũng yêu con lắm.”

A, còn cả Ryan và Andrew nữa. Hôn hít xong, Lâm Vô Ý lại gửi tin nhắn gây rối.

____ Vu Chi, vừa rồi tôi quên nói một câu với cậu.

____ Vu Chi, tôi yêu cậu. Cậu cũng phải yêu tôi đó.

Nhìn chằm chằm vào màn hình di động, lần đầu tiên đầu óc Lâm Vu Chi trống rỗng. Chờ đến lúc anh phản ứng lại, anh phát hiện mình đã hồi âm ____ Tôi cũng yêu cậu, Vô Ý.

__Hết chương 78__
Bình Luận (0)
Comment