Vô Ý Vi Chi

Chương 88

Gần đến lúc ăn cơm trưa, Như Vi mới rời khỏi nhà kính trồng hoa. Sau khi trò chuyện cùng mẹ, trong lòng cô nặng trĩu. Lấy lý do vào toilet, Như Vi trốn trong phòng vệ sinh gọi điện thoại cho anh trai. Nói vắn tắt mấy câu, cô nói rõ toàn bộ nội dung quan trọng đã thăm dò được từ chỗ mẹ. Thẩm Tiếu Vi cúp điện thoại với sắc mặt không vui, nói với bạn bè một tiếng, anh đứng dậy rời đi.

“Tiếu Vi, cậu lại đi à, đã nói lát nữa đi hát mà.”

“Tôi có chuyện quan trọng hơn, hôm khác mời các cậu.”

Vẫy tay một cái với đám bạn, Thẩm Tiếu Vi dứt khoát chạy đi luôn. Đám bạn bè của anh bất mãn: “Có cần liều mạng thế không, hiện tại cả tháng cũng không thấy mặt cậu ta.”

Thẩm Tiếu Vi không quan tâm đám bạn bất mãn, anh còn bất mãn hơn so với đám bạn đây! Lúc lâm chung ông ngoại giao cậu nhỏ cho anh họ cả và anh họ Vu Hồng! Chẳng lẽ vì mình nhỏ tuổi nhất nên không có tư cách sao! Thẩm Tiếu Vi phẫn nộ đập mạnh tay vào vô lăng. Anh có thể tưởng tượng ra được anh họ cả và anh họ Vu Hồng sẽ đắc ý thế nào sau khi biết được. Hừ! Đó là do ông ngoại không biết anh cũng không định kết hôn. Nếu ông ngoại biết, khẳng định cũng sẽ giao cậu nhỏ cho anh! Hơn nữa trước lúc ông ngoại đi cũng đặt tay cậu nhỏ vào tay anh, cậu nhỏ cũng có một phần của anh!

Nổi giận đùng đùng lái xe về nhà cũ, Thẩm Tiếu Vi ghen tỵ nên không thèm gọi điện thoại báo cho hai anh họ trước. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đang ăn cơm cùng ba mình trong phòng ăn, thấy Tiếu Vi đột nhiên trở về, trên mặt trông có vẻ không vui, hai người có chút để ý trong lòng. Ở trước mặt hai cậu nên không tiện nổi giận, Thẩm Tiếu Vi áp chế bất mãn, trên mặt vẫn giữ vẻ bình thường.

“Sao đã về rồi? Bạn bè không rảnh à?”

Lâm Chiếu Đông ra hiệu cho người hầu lấy thêm đồ ăn cho cháu trai ngoại, Thẩm Tiếu Vi kéo ghế ra ngồi xuống, nói: “Bọn họ hẹn mấy người mẫu đi hát karaoke, cháu lười đi, cũng không có kiên nhẫn ăn cơm với mấy tiểu nữ sinh đó, nên về luôn.”

Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đều không thích con cháu trong nhà có liên quan đến phụ nữ trong giới giải trí, họ cũng không thích mấy nữ minh tinh cả ngày chỉ nhìn chằm chằm vào nhà giàu, người mẫu gì đó lại càng không thích. Nghe Tiếu Vi nói vậy, hai người đều cảm thấy cháu trai ngoại càng lúc càng chững chạc. Ngoại trừ Thẩm Tiếu Vi ra, trên bàn cơm đều là những người ít nói, Thẩm Tiếu Vi có tâm sự, cũng không sao nói chuyện được, vì vậy mà không khí trong nhà ăn khá lạnh.

Ăn được một lát, Thẩm Tiếu Vi cũng hiểu ra thế này cũng không tốt, bèn bắt chuyện: “Ethan đâu ạ? Ra ngoài cùng mấy mợ à?”

Khuôn mặt nghiêm túc của Lâm Chiếu Đông nhất thời cũng có nét tươi cười, nói: “Cậu nhỏ cháu bảo nói chơi cùng mấy em trai, nó nói muốn nghe lời, đang ăn cơm cùng Ryan và Andrew trong phòng chơi.”

“Aizz, hiện tại Ethan nghe lời cậu nhỏ nhất.”

“Đúng vậy.”

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng ăn cơm rất nhanh, Lâm Vu Hồng ăn xong trước. Duỗi cái chân dài dưới bàn đá Thẩm Tiếu Vi, anh lau miệng nói: “Ba, bác cả, con ăn xong rồi.”

Hai vị lão nhân gia gật đầu, Lâm Vu Hồng rời chỗ ngồi. Hai phút sau, Lâm Vu Chi cũng ăn xong, cũng cáo từ. Thẩm Tiếu Vi rất muốn giả bộ không hiểu ý của anh họ Vu Hồng, bất quá vừa nghĩ đến bộ mặt lạnh của anh họ Vu Hồng, anh vẫn ngoan ngoãn để đũa xuống: “Cậu cả, cậu hai, cháu cũng ăn xong rồi.”

“Ăn no rồi?”

“No rồi, trời nóng, không có khẩu vị. Các cậu ăn từ từ.”

“Được.”

Thẩm Tiếu Vi cũng đi mất. Lâm Chiếu Đông lắc đầu, coi mấy ông già này không nhìn ra ba người trẻ kia có “chuyện riêng” muốn nói sao? Quên đi, chuyện của người trẻ tuổi, tùy chúng đi.

Trong thư phòng tạm thời trên lầu ba của Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng, hai người đang chờ Thẩm Tiếu Vi nói rõ. Thẩm Tiếu Vi cũng không nhẫn nại, vẻ mặt khó chịu nói: “Em để Như Vi thăm dò từ chỗ mẹ em, Như Vi hỏi được rồi.”

“Là gì?” Hai tiếng.

Càng nghĩ càng không cam lòng, Thẩm Tiếu Vi khép miệng không nói.

“Em rất bất mãn với bọn anh?” Khí tức của Lâm Vu Hồng lạnh xuống hai độ. Đối mặt với khí áp lạnh mãnh liệt của anh họ Vu Hồng, Thẩm Tiếu Vi không hề nhượng bộ: “Đương nhiên là rất bất mãn. Có phải trong lòng mọi người trong nhà em và anh họ Vu Chu là người rất không đáng tin không?”

“Tiếu Vi, tùy việc mà xét, bọn anh chưa từng nghĩ thế.” Lâm Vu Chi lên tiếng.

Thẩm Tiếu Vi giận dữ: “Không phải sao! Tuy rằng em họ Thẩm, nhưng em cũng có huyết mạch của Lâm gia, em cũng là người của Lâm gia. Trong nhà có chuyện gì đều tìm các anh để bàn bạc, được, em nhẫn nhịn, ai bảo em nhỏ nhất, lại không có năng lực bằng các anh. Nhưng ông ngoại dựa vào đâu mà cho rằng em không thể chăm sóc cho cậu nhỏ?”

“Tiếu Vi!” Lâm Vu Chi trầm giọng. “Nói rõ ràng rồi hẵng tức giận!”

Thẩm Tiếu Vi giận không thể kiềm chế được mà quát lên: “Anh họ Vu Chu biết được cũng sẽ tức giận giống em! Lúc lâm chung ông ngoại đã nói với cậu cả và cậu hai, nếu các anh vẫn không kết hôn, sẽ giao cậu nhỏ cho các anh chăm sóc; nếu các anh kết hôn, sẽ để cậu nhỏ về Pháp! Các anh bảo em có nên nổi bão không?”

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng sửng sốt, hai người quay sang nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương là sự kinh ngạc và kinh hỉ. Thẩm Tiếu Vi thấy thế giận quá: “Em không cần biết! Cậu nhỏ cũng có một phần của em!”

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng không để ý tới anh, hai người đều đang đắm chìm trong sự sung sướng vô cùng. Lâm Vu Chi khẽ cong khóe miệng lên, nói với Lâm Vu Hồng: “Ông nội rất có khả năng dự đoán.”

Lâm Vu Hồng đồng ý gật đầu. Thẩm Tiếu Vi nhìn thấy càng giận: “Anh họ cả, anh họ Vu Hồng! Các anh đừng có quá phận. Ông ngoại quyết định như thế là vì ông không biết em cũng không kết hôn! Nếu ông ngoại biết, khẳng định cũng sẽ giao cậu nhỏ cho em!”

Lâm Vu Hồng lạnh lùng nhìn sang, cũng lạnh lùng nói: “Ông nội thấy bộ dạng này của em cũng sẽ không yên tâm giao Vô Ý cho em!”

Thẩm Tiếu Vi chán nản, Lâm Vu Chi mở miệng: “Tiếu Vi, em đừng mất hứng. Càng có nhiều người chăm sóc Vô Ý, ông nội biết được sẽ càng vui. Tuy rằng lúc đó anh không phải độc thân, nhưng ông nội cũng biết sớm muộn gì anh cũng ly hôn với Bội Bội. Vu Hồng lại tỏ rõ sẽ không kết hôn, ông nội sắp xếp như thế cũng là tự nhiên. Nếu bốn người chúng ta đã nói rõ rồi, cũng sẽ không vì di chúc của ông mà có gì thay đổi, lại càng không ép buộc em và Vu Chu rời khỏi. Ngược lại chúng ta càng có lý do để ở cùng Vô Ý, không phải sao?”

Mấy lời của Lâm Vu Chi khiến trong lòng Thẩm Tiếu Vi có chút dễ chịu hơn. Lâm Vu Hồng vẫn lạnh như băng đả kích thêm: “Chính em không tự tin mới mất hứng. Anh và Vu Chi chưa từng cảm thấy em không được.”

Thẩm Tiếu Vi cũng hiểu dường như mình có hơi phản ứng quá khích, cơn tức giảm xuống một ít. Được rồi, anh thừa nhận, anh có chút không tự tin. Bất quá tuyệt đối không phải cảm thấy mình không bằng hai anh họ, mà là anh thấy vốn dĩ cậu nhỏ đã thiên vị hai anh họ này. Biết được di chúc của ông ngoại, lập tức anh liền bùng nổ ngay.

Lâm Vu Chi cũng không có lòng dạ cứng rắn giống Vu Hồng, vẫn trấn an nói: “Em có ưu thế mà bọn anh không có, chính là tuổi trẻ. Em có thể làm nũng cùng Vô Ý, bọn anh lại không làm được. Bốn chúng ta đều có ưu thế riêng, không thể nói ai mạnh hơn ai. Thành công trên sự nghiệp không có quan hệ tới tình cảm, đây cũng không phải nguyên nhân Vô Ý “yêu” chúng ta, chỉ là vì chúng ta là người thân quan trọng nhất của cậu ấy. Vô Ý là “người gặp người thích” giống như cậu ấy nói, sau này chúng ta sẽ gặp mặt Crowe, Oliver rất nhiều lần, chúng ta phải nhất trí đối ngoại mới đúng.”

Thẩm Tiếu Vi bị nói vậy có chút xấu hổ, bất quá anh cũng không phải người không buông được, lập tức nói: “Chuyện này, là em phản ứng quá mức. Em nhận lỗi.”

“Người một nhà, không có gì.” Lâm Vu Chi tỏ vẻ không để ý, chỉ nói: “Hiện tại em đã rất cố gắng, đừng để mình bị áp lực quá lớn. Chúng ta khỏe mạnh đối với Vô Ý mà nói mới là quan trọng nhất.”

Nhớ lại người kia luôn dặn dò anh phải chú ý thân thể, đừng để mệt mỏi quá, Thẩm Tiếu Vi gật đầu: “Em sẽ chú ý.” Bất quá trong lòng vẫn có chút buồn. So sánh với Thẩm Tiếu Vi buồn phiền, tâm tình của Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung – Ngầm thích.



Lâm Vô Ý tuyệt đối không thể tưởng được bất quá cậu chỉ đi có nửa ngày, trong nhà đã có “chuyện lớn”. Ăn bữa cơm trưa kiểu Tây ngọt ngào chỉ có hai người cùng Vu Chu, Lâm Vô Ý được Lâm Vu Chu đưa đến chỗ Pitt để cắt tóc. Pitt rất cao hứng vì có thể gặp lại Lâm Vô Ý, hắn có ấn tượng vô cùng tốt về vị tiểu thiếu gia này của Lâm gia. Lâm Vô Ý cũng rất thích sự tự nhiên của Pitt, hai người một bên cắt tóc một bên nói chuyện phiếm, Lâm Vu Chu ngồi một chỗ chờ đợi với sắc mặt hơi trầm xuống. Đợi Lâm Vô Ý cắt tóc xong, Lâm Vu Chu trả tiền rồi kéo Lâm Vô Ý đi luôn. Động tác nhanh đến nỗi Pitt muốn gọi cũng không gọi được.

Lâm Vu Chu đưa Lâm Vô Ý về nhà riêng của mình. Vừa vào cửa, Lâm Vô Ý liền ôm mặt Lâm Vu Chu, cười hì hì hỏi: “Vu Chu, cậu sao vậy? Pitt rất tốt mà.”

“Cậu thích cậu ta?” Lâm Vu Chu lạnh mặt, ánh mắt nguy hiểm.

Lâm Vô Ý không sợ chết mà gật đầu, Lâm Vu Chu ấn mạnh cậu vào lòng mình, rất có xu thế muốn nghiến răng ken két. Lâm Vô Ý kéo đầu Vu Chu xuống, hôn lên cằm anh: “Cậu ghen hả?”

“Phải.”

“Ha ha… Thật hạnh phúc quá, Vu Chu ghen rồi.”

Đột nhiên Lâm Vu Chu cúi xuống, hai tay nâng mông Lâm Vô Ý, bế cậu lên. Lâm Vô Ý nhất thời không kịp phản ứng liền vừa cười vừa hét lớn một tiếng, cuống quýt ôm cổ Lâm Vu Chu, cả người nháy mắt đã cao hơn Vu Chu.

Lâm Vu Chu ôm người vào phòng khách, thả người kia lên ghế sofa, sau đó áp thân thể mình lên. Lâm Vô Ý “Ưm” một tiếng, thở hổn hển nhắc nhở: “Bức rèm…”

Lâm Vu Chu rút tay ra từ trong quần áo Lâm Vô Ý, đứng dậy kéo rèm xuống. Khi trở lại sofa, Lâm Vu Chu đã cởi áo và quần dài. Thân thể Lâm Vô Ý vô cùng khô nóng, đỏ mặt nhìn Vu Chu cởi quần lót. Cậu thở dốc vì kinh ngạc, hai mắt nhìn chăm chú vào bộ phận nào đó hơi ngẩng đầu của Vu Chu.

Ấn Lâm Vô Ý ngã xuống sofa, tay Lâm Vu Chu lại thăm dò vào trong quần áo cậu, vuốt ve, trong mắt là dục hỏa thiêu đốt hừng hực. Hôn lên cổ Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chu khàn giọng nói: “Tôi biết tối qua, cậu giúp anh tôi và anh họ Vu Chi giải quyết, tôi cũng muốn cậu giúp tôi.”

“Vu Chu…”

Lâm Vô Ý đầu váng mắt hoa, cái cảm giác sức lực toàn thân biến đâu mất lại tới nữa, trái tim lại đập kịch liệt một lần nữa.

“Nói được, Vô Ý.”

“… Được.”

Vô cùng vội vàng kéo toàn bộ T – shirt của Lâm Vô Ý lên, Lâm Vu Chu há miệng ngậm lấy đầu nhũ của đối phương. Lâm Vô Ý hét lên một tiếng, khó nhìn vuốt ve phần lưng rộng lớn của Vu Chu, liên tục ngâm nga. Cậu dịu ngoan như vậy càng thêm kích thích dục vọng của Lâm Vu Chu, người này, không từ chối anh. Nhớ rõ “thâu hoan” vào buổi sáng hôm đó, Lâm Vu Chu kéo quần của Lâm Vô Ý xuống, bao gồm cả quần lót của cậu.

“Vu Chu… Tôi, uhm… chưa, tắm…”

“Cậu rất thơm.”

Sờ lên thân thể non mềm của Lâm Vô Ý đầy kích động, Lâm Vu Chu động tình, tăng thêm hai dấu vết thuộc về anh trên phần ngực có dấu hôn của Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý cúi đầu nhìn, miệng kêu rên: “Tôi cũng muốn để, tôi cũng muốn để lại cho Vu Chu.”

Lâm Vu Chu rất phối hợp đưa phần ngực của mình lên, Lâm Vô Ý vừa gặm vừa cắn ngực đối phương, để lại một dấu vết màu tím thật to. Kéo Lâm Vô Ý dậy, Lâm Vu Chu để cậu khóa ngồi trong ngực mình, yêu thích hôn phần gáy xinh đẹp của cậu không nỡ rời miệng. Lâm Vô Ý vuốt ve cái nam tinh sưng lớn của Vu Chu, nhất là hai quả cầu cầu no đủ kia, đó là bộ vị mà cậu hậm mộ nhất khát vọng nhất.

Ngậm hạt đậu đỏ đáng yêu của Lâm Vô Ý, đầu lưỡi Lâm Vu Chu khiêu khích ra cảm xúc mãnh liệt của đối phương. Lâm Vô Ý ôm đầu Vu Chu, chủ động đưa đầu nhũ của mình vào miệng đối phương, cậu thích, cậu thích.

“Vu Chu… Vu Chu… Sờ tôi, sờ tôi…”

Hai tay Lâm Vu Chu đi dọc theo đường cong rõ ràng của lưng Lâm Vô Ý xuống phía dưới vuốt ve, sờ đôi mông quá gầy của cậu, đi vào vùng lõm của cậu, sờ vào bộ vị anh khát vọng nhất. Ngón tay cái chạm vào những nếp uốn đang thẹn thùng, Lâm Vu Chu cảm thấy mình muốn nổ tung. Ngón tay hơi tăng thêm sức, anh nghe thấy đối phương kêu đau.

“Vu Chu, đau.”

Lâm Vô Ý kéo tay Vu Chu ra, không hiểu tại sao đối phương lại đến đó. Đột nhiên Lâm Vu Chu đứng lên, cũng giống như lúc trước anh bế Lâm Vô Ý vậy. Hai tay hai chân Lâm Vô Ý vội vàng quấn quanh người anh.

Lâm Vu Chu bế người vào phòng ngủ, kéo tấm rèm trong phòng ngủ xuống, anh mới không còn lo lắng sẽ có người nhìn trộm được thân thể xinh đẹp của Lâm Vô Ý. Đặt người xuống giường, anh tách hai chân Lâm Vô Ý, liếm lên bộ vị non mềm.

“Ưm… Vu Chu…”

Liếm đúng vào nơi từng làm giải phẫu, một tay Lâm Vu Chu chà xát phân thân của mình, dục vọng toàn thân kêu gào ầm ĩ muốn đi vào nơi nhất định sẽ vô cùng mất hồn kia. Vô Ý, Vô Ý… Người này sinh ra đã thuộc về họ. Ngón tay lại đến nơi kia một lần nữa, Lâm Vu Hồng dùng nước bọt chảy xuống nhẹ nhàng ấn vào, Lâm Vô Ý không thoải mái nhíu mi.

“Bẩn… Vu Chu… Đừng chạm, chỗ đó…”

“Vô Ý, tôi muốn cậu.”

“Uhm…?”

Lâm Vu Chu rời khỏi nơi non mềm của cậu, nằm sấp lên người cậu, hôn vành tai của cậu: “Anh tôi nói cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt để hoàn toàn giao cho chúng tôi, tôi chờ cậu. Nhưng không được để tôi chờ lâu quá.”

Lâm Vô Ý cắn môi: “Thực xin lỗi…”

Lâm Vu Chu để đối phương cầm thứ cực nóng của anh, thở hổn hển nói: “Tôi không chỉ muốn môi của cậu, tôi còn muốn thân thể của cậu.”

“Thân thể, của tôi?” Lâm Vô Ý đang đầu óc choáng váng, nói: “Không phải, đã cho cậu rồi sao?”

“Không, đây chỉ là âu yếm, tôi muốn cậu, Vô Ý, muốn chân chính kết hợp cùng cậu.”

Lâm Vô Ý trừng hai mắt, hai tay chà xát bộ vị nóng bỏng của Vu Chu, cậu, không hiểu lắm. Lâm Vu Chu lại chạm vào nơi kia của cậu, vuốt ve: “Tôi muốn, đi vào chỗ này của cậu.”

“Chỗ này?” Lâm Vô Ý hoảng sợ. “Bẩn lắm.”

Lâm Vu Chu muốn bùng nổ. Tạm thời không trả lời vấn đề của đối phương, anh hôn xương quai xanh của đối phương, phần eo chuyển động, giải quyết một lần trước rồi nói sau.

Trong đầu Lâm Vô Ý đầy dấu chấm hỏi, ý thức vẫn đang quanh quẩn giữa “nơi này?” và “thoải mái”. Cậu rất nghi hoặc, tại sao chỗ kia của Vu Chu cũng lớn như vậy? Thật kỳ quái, người châu Á không phải rất nhỏ mới đúng sao? Ờm, tốt nhất là cũng nhỏ giống cậu đó.

Chưa đến mười phút, Lâm Vu Chu đã gầm nhẹ, bắn ra dục hỏa mà anh đã kìm nén từ rất lâu vào tay Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý vẫn không bắn. Tối qua cậu bắn ra hai lần, cậu em nhỏ vốn không khỏe mạnh hôm nay không định cho cậu chút mặt mũi. Lâm Vu Chu cũng không định làm Lâm Vô Ý bắn tiếp, anh chỉ dùng miệng an ủi nơi mềm mại nhất trên người Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý sung sướng cả người càng không ngừng kêu meo meo meo meo.

Đợi đến khi hai người bình tĩnh lại, Lâm Vu Chu hôn nhẹ lên khóe miệng Lâm Vô Ý, xuống giường lấy khăn. Lâm Vô Ý đang “yếu ớt” nhìn trần nhà, tuy rằng sờ rất thoải mái, nhưng sau đó cậu lại cảm thấy mệt chết đi được. Ờm, cậu muốn bàn bạc với họ một chút, buổi tối sờ cậu, ban ngày đừng sờ, ban ngày cậu không muốn ngủ.

Lâm Vu Chu đã trở lại, chợt nghe thấy người trên giường nói với anh: “Vu Chu, đêm qua Vu Chi và Vu Hồng đều sờ tôi. Sau này cậu cũng sờ tôi vào buổi tối đi, sau khi sờ xong tôi đều muốn ngủ, nhưng ban ngày tôi không muốn ngủ.

Lâm Vu Chu lên giường, lau thân thể đối phương, nói lời không rõ nghĩa: “Cậu, không ngại chúng tôi cùng sờ cậu?”

Lâm Vô Ý lập tức nói: “Không muốn, tôi sẽ ngượng lắm. Tối qua Vu Chi sờ tôi trước, rồi mới đến Vu Hồng, Vu Hồng sờ xong tôi lại về phòng Vu Chi.”

Là thế à… “Cũng được, nhưng buổi tối cậu phải lên giường thật sớm. Bốn chúng tôi, thời gian chắc không ít.”

Ơ… “Buổi tối mỗi ngày các cậu đều muốn sờ sao?”

“Ba người khác tôi không biết, mỗi tối gần đây chắc tôi đều có thể, trừ phi mệt hoặc muốn tăng ca.”

“… Vậy cậu hỏi mấy cậu ấy đi. Ban ngày tôi muốn viết mấy thứ, muốn vẽ, không thể ngủ mãi được.”

“Được.”

Lau sạch cho hai người, Lâm Vu Chu lên giường, kéo cái chăn mỏng đắp cho hai người. Lâm Vô Ý chọc chọc anh, muốn anh giải thích nghi hoặc. Lâm Vu Chu rất bình tĩnh nói: “Tôi yêu cậu, muốn làm tình cùng cậu, rất bình thường.”

“Làm tình?” Từ này giống một quả bom nổ tung trong đầu Lâm Vô Ý.

Ánh mắt Lâm Vu Chu thâm trầm: “Cậu không muốn?”

Lâm Vô Ý rũ mắt xuống, không dám nhìn đối phương. Lâm Vu Chu lập tức trở mình đè lên người cậu, nâng cằm cậu lên: “Vô Ý, cậu không muốn?”

“Vu Chu…” Lâm Vô Ý liếm môi, giương mắt. “Tôi, tôi là, chú nhỏ của cậu…”

Lâm Vu Chu mím chặt môi.

Lâm Vô Ý cũng hiểu lời mình nói rất mâu thuẫn. Chú cháu sẽ không hôn môi, ôm ấp, vuốt ve như vậy. Uhm, cậu rất rối loạn. Sờ khuôn mặt Vu Chu, hôn lên chiếc cằm căng cứng, Lâm Vô Ý áy náy nói: “Thực xin lỗi, Vu Chu, tôi biết, tôi như vậy là rất ích kỷ, cho tôi một chút thời gian, cho tôi một chút thời gian được không?”

“Tôi muốn nụ hôn và thân thể cậu.” Lâm Vu Chu dừng lại ở môi Lâm Vô Ý. “Tôi yêu cậu, không chỉ là yêu giữa người thân, còn là yêu giữa người yêu. Anh tôi, anh họ Vu Chi và Tiếu Vi đều giống như tôi. Vô Ý, tôi không ép cậu, nhưng cậu phải biết, nhất định chúng tôi sẽ không buông cậu ra.”

Lâm Vô Ý ôm Vu Chu, nhẹ nhàng gật đầu trong ***g ngực anh: “Tôi biết… Ông nội cậu, nhất định sẽ cấm túc tôi.”

“Cậu để ý sao?”

“… Tôi không muốn ba nổi giận, thế nhưng, tôi không rời khỏi các cậu. Vu Chu, tôi không rời khỏi các cậu… Có phải tôi, rất ích kỷ không?”

“Không, tôi thích cậu ích kỷ, bởi vì, tôi cũng không rời khỏi cậu.” Lâm Vu Chu hôn mặt Lâm Vô Ý. “Vô Ý, tôi yêu cậu.”

“… Tôi cũng yêu cậu, Vu Chu… Tôi yêu cậu, không phải yêu giống mấy người Crowe, Joseph, Oliver.” Chẳng lẽ, đây, chính là tình yêu? Trái tim Lâm Vô Ý đột nhiên nảy mạnh lên thình thịch từng hồi. Nhất định, cậu sẽ bị ba cấm túc mất, nhưng cậu, nhưng… Mỗi một sợi lông tơ trên người Lâm Vô Ý đều sợ run lên vì phát hiện này.

Lâm Vu Chu vừa lòng, thả lỏng thân thể ra, nằm xuống một lần nữa. Trong tai Lâm Vô Ý, tất cả đều là tiếng tim đập, cổ họng cậu khô khốc, hỏi: “Uhm, vậy, làm tình, uhm, và chỗ đó, có quan, quan hệ gì?”

“Vậy cậu nghĩ giữa hai người đàn ông sẽ làm tình thế nào?”

Lâm Vô Ý cố gắng đè nén trái tim sắp nhảy ra ngoài.

“Á… Chắc cũng, giống chúng ta, như vừa rồi nhỉ? Tôi chưa từng xem Joseph và Zoe, làm tình thế nào. Nhưng tôi không nghĩ ra, ngoại trừ dùng tay, còn có thể giải quyết thế nào.” Nói xong, hai mắt Lâm Vô Ý mở to, kêu lên sợ hãi: “Không phải dùng nơi đó chứ?”

Lâm Vu Chu trầm mặc, chăm chú nhìn cậu. Lâm Vô Ý hít một hơi lạnh: “Sẽ không… phải… chỗ đó chứ…”

“Nếu tôi nói phải?”

“Á!” Lâm Vô Ý lập tức tránh xa Lâm Vu Chu, lùi đến tận mép giường, trong mắt đầy vẻ kinh sợ: “Tôi sẽ đau chết mất!”

“…” Lâm Vu Chu hối hận, anh không nên thiếu kiên nhẫn.

“Vu Chu, tôi thật sự sẽ đau chết mất! Hay chúng ta cứ dùng tay sờ đi, tôi thấy rất thoải mái.”

“…”

“Thật sự sẽ đau chết đó! Nơi đó của Vu Chi, Vu Hồng cũng lớn giống cậu, tôi tuyệt đối sẽ bị đau chết mất! Còn cả Tiếu Vi…” Lâm Vô Ý trắng bệch mặt mày. “Tôi nhất định sẽ đau chết mất!”

“… Lại đây.”

“Nhất định đó…”

“Lại đây.”

Lâm Vô Ý kinh hồn táng đảm mà dịch dịch dịch, dịch về bên cạnh Vu Chu. Lâm Vu Chu thở ra một hơi buồn phiền, đầu hàng: “Lúc nào cậu chuẩn bị tốt chúng ta sẽ lại thảo luận vấn đề này. Trước khi cậu chuẩn bị tốt, tôi sẽ không cố ép cậu. Tôi cam đoan.”

“…” Lâm Vô Ý nuốt nước miếng. “Vậy, vậy chờ tôi, chuẩn bị tốt đi. Tôi cần, một ít, thời gian.”

Một ít? Lâm Vu Chu nhẫn nại dục vọng muốn nhu ấn thái dương, gật đầu: “Được, tôi cho cậu thời gian, anh tôi và anh họ Vu Chi cũng nhất định sẽ cho cậu “đầy đủ” thời gian.”

Lâm Vô Ý đã được cam đoan nên không còn sợ như vậy nữa. Gối đầu lên vai Vu Chu, cậu ngáp một cái, kéo tay đối phương đặt ngang hông mình: “Sờ.”

Lâm Vu Chu bắt đầu sờ.

“Tôi mệt rồi.”

“Ngủ đi.”

“Vẫn là sờ thoải mái.” Lại ngáp một cái, Lâm Vô Ý thoải mái nhắm mắt lại, làm tình thì có cái gì thoải mái, vẫn là sờ thoải mái nhất. Nhìn dung nhan lúc ngủ đầy thoải mái của người nào đó, đột nhiên Lâm Vu Chu cảm thấy mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn.

__Hết chương 88__
Bình Luận (0)
Comment