Chương 143: Xuất viện
Sau ba ngày quan sát trong bệnh viện, tôi gọi
 cho Phó Thắng Nam, muốn anh đến đón về
nhưng điện thoại reo rất lâu mà không ai trả lời.
 Tôi gọi lại thì máy đã tắt.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể nhờ
La Linh làm thủ tục xuất viện rồi bắt taxi về.
“Bà chủ, mặc dù bệnh viện đồng ý cho chúng
 †a xuất viện nhưng họ vẫn nhắc nhở rằng lúc này
 không được để bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng
 đến thai nhi. Về nhà bà nên dưỡng thai cho đàng
 hoàng đi!”
Một bên thì La Linh mở miệng nhắc nhở, một
 bên khác thì chăm chú gấp gọn đồ đạc, cô ấy tiếp
 tục nói: “Nhìn này, bụng bầu to lên từng ngày rồi,
 ngày dự sinh cũng sắp tới. Nếu không phải bà
 không thích nằm viện thì tôi cảm thấy bà ở trong
bệnh viện sẽ an toàn hơn chút!”
Tôi yên lặng nghe cô ấy lảm nhảm, thâm nghĩ
 tại sao Phó Thắng Nam vẫn mãi không nghe điện
 thoại. Tôi hơi lo lắng cho anh, dù sao để Phó
 Thiên có được chỗ đứng ở Hà Nội cũng không dễ
 dàng gì.
Dạo này anh đi sớm về muộn, không biết có
 chuyện gì đang xảy ra, hơn nữa tôi lại đang mang
thai nên cũng không thể làm được gì hơn!
La Linh thu dọn đồ đạc xong xuôi, nhờ vệ sĩ
 dọn mọi thứ lên xe rồi giúp dìu tôi đi: “Mấy ngày
 nay trở về bà nhớ phải uống thuốc, không được
quên đâu đấy”
Tôi gật đầu, đang chờ thang máy thì điện
 thoại di động của cô ấy vang lên. Trong lúc cô ấy
 trả lời điện thoại thì tôi mới có một chút thời gian
 yên lặng.
Cửa thang máy mở ra, bên trong chật cứng
 người, La Linh vẫn đang nghe điện thoại. Nhìn
 thấy tôi muốn đi vào thì lập tức kéo tôi lại rồi nói:
 “Bà chủ, chúng ta đợi chuyến sau đi, đông quá,
không an toàn đâu!”
Quả nhiên tôi nhìn qua thì thấy khá nhiều
người, chỉ có thể tiếp tục chờ chuyến tiếp theo.
Cũng may không cần đợi bao lâu, thang máy
 tiếp theo đã đến. La Linh đỡ tôi vào trong rồi nói:
 “Ông chủ nói không muốn bà xuất viện vội, ở trong
 bệnh viện quan sát mấy ngày nữa mới an toàn!”
Tôi lắc đầu: “Vừa rồi anh ấy gọi điện cho cô à?”
 La Linh gật đầu: “Ông chủ gọi điện thoại cho
 bà nhưng không có ai trả lời cả, có lẽ lúc đến bệnh
viện quan sát đã để điện thoại ở nhà rồi!”
Cửa thang máy đã mở ra, tôi cũng không nói gì nữa.
Trước cổng bệnh viện có người ra người vào,
 La Linh sợ tôi bị người khác va chạm vào nên đỡ
 tôi rôi nhỏ giọng nói: “Bệnh viện ở Hà Nội này
 khác với Giang Ninh. Có rất nhiều người, nếu
không cẩn thận sẽ rất dễ va vào!”
Tôi gật đầu, nâng mắt nhìn thoáng qua những
 y tá bận rộn ở trước cửa quầy thì không thể không
 gật đầu được. Quả thực là vậy, nơi này là bệnh
 viện tư nhân tốt nhất Hà Nội mà đã có nhiều
 người như vậy, chứ đừng nói đến bệnh viện công lập.
“Ấy, kia không phải là cô Mạc Hạnh Nguyên
 sao? Sao cô ấy lại đến bệnh viện nhỉ?” La Linh
nhìn về hướng khoa xét nghiệm nói.
Tôi liếc mắt nhìn qua thì thấy Mạc Hạnh
 Nguyên đang xét nghiệm máu, tôi không khỏi
 sửng sốt, cô ta bị sao vậy? Sao lại muốn xét
nghiệm máu?
“Tôi đi ra chào hỏi cô Mạc Hạnh Nguyên một
 chút.” La Linh nói xong thì đỡ tôi ngồi vào khu vực
nghỉ ngơi, sau đó đi vê hướng Mạc Hạnh Nguyên.
Lúc đầu tôi vẫn chưa kịp nhận ra cô Mạc
 Hạnh Nguyên trong miệng La Linh chính là Lâm
 Hạnh Nguyên, nhưng sau đó mới nhớ ra sau khi
 Mạc Hạnh Nguyên đã trở về nhà họ Mạc, chẳng
phải cô ta mới đổi họ thành họ Mạc sao?
Mà sao La Linh lại quen biết cô ta nhỉ? Hơn
nữa có vẻ không cảm thấy xa lạ gì cả?
Phía xa hai người đang cười nói vui vẻ, Mạc
 Hạnh Nguyên lấy máu xong thì dùng tăm bông ấn
vào chỗ bị lấy máu rồi nhìn về hướng tôi.
Đang không biết La Linh nói về chuyện gì,
nhưng lúc này họ lại đang đi về phía tôi.
“Thẩm Xuân Hinh, đã lâu không gặp!” Mạc
Hạnh Nguyên nói, nụ cười của cô ta có phần đắc ý.
Tôi không biết ưu thế của cô ta đến từ đâu, tôi
 chỉ đành khẽ gật đầu coi như đáp lại, sau đó nhìn
về phía La Linh rồi nói: “Muộn rồi, chúng ta đi thôi!”
La Linh có vẻ không nghe thấy lời nói không
 kiên nhẫn của tôi, cô ấy cười nói: “Hóa ra cô Hạnh
Nguyên có quen biết bà chủ, thật là trùng hợp!”
“Mạc Hạnh Nguyên, đến cửa sổ thứ tư để lấy
 tờ siêu âm B” Âm thanh của phòng xét nghiệm
vang lên.
Mạc Hạnh Nguyên mỉm cười nhìn La Linh nói:
 “La Linh, cô có thể giúp tôi đi lấy tờ siêu âm B
 được không? Thẩm Xuân Hinh và tôi đã lâu không
gặp nhau nên muốn tâm sự một chút!”
La Linh nhìn tôi cười tửm tỉm nói: “Được rồi,
 được rồi!” Vừa nói xong thì cô ấy đã xoay người đi
 lấy giấy siêu âm B.
Tôi với Mạc Hạnh Nguyên cũng không có
 nhiều chuyện để nói, tôi khẽ liếc nhìn cô ta, sau đó
 đi đến một bên ngồi nghỉ một lúc.
Dường như Mạc Hạnh Nguyên không quan
 tâm đến sự hờ hững của tôi, cô ta liếc nhìn tôi rồi
 di chuyển đến xung quanh tôi một cách tự nhiên,
 ánh mắt rơi xuống bụng tôi với nụ cười thâm thúy:
 “Nhìn cái bụng này chắc sắp sinh rồi nhỉ, sắp tới
 cũng đến sinh nhật của tôi. Anh Thắng Nam sẽ
không đưa cô đến đó đâu!”
 Tiệc sinh nhật?
“Nói thẳng mục đích của cô đi!” Tôi lạnh
 giọng nói.
Ban đầu vốn dĩ tôi cũng chẳng có gì để nói với
 cô ta, thế nhưng không ngờ cô ta nói tới nói lui lại
là vì Phó Thắng Nam.
Nhìn thấy tôi như vậy, cô ta khẽ nhướng mày
 nhưng cũng không tức giận, mà chỉ cười nói: “Cô
 làm sao mà phải gấp gáp như thế chứ? Chúng ta
 dù sao cũng là người quen cũ, tại sao lại bài xích
 tôi như vậy? Biết đâu sau này gặp lại, con của cô
 và con của tôi có khi là anh chị em trong nhà cũng
nên đói”
“Mạc Hạnh Nguyên, ý cô là gì? Là anh chị em
nghĩa là sao?”
Cô ta cười tủm tỉm không nói nữa, La Linh
 cầm tờ siêu âm B chạy tới, mừng rỡ đưa cho cô
 ta: “Trước đó vài ngày nghe nói cô Hạnh Nguyên
 muốn đính hôn, lúc này mới không lâu mà đã có
rồi sao? Xin chúc mừng!”
Mạc Hạnh Nguyên nhận danh sách siêu âm B,
 cười vui vẻ nói cảm ơn La Linh rồi quay sang nhìn
 tôi nói: “Yậy hôm khác nói chuyện đi, tôi phải về
nói chuyện vui vẻ này với chồng sắp cưới của
 mình nữa!”
Nhìn bóng lưng rời đi vui vẻ của cô ta, tôi nhìn
 về phía La Linh: “Cô ta có thai à?”
La Linh gật đầu, cười nói: “Hai tuần lẻ vài
 ngày, xem ra cô Hạnh Nguyên cũng tìm được đối
 tượng tốt rồi”
Tôi gật đầu, nhưng điều tôi đang băn khoăn là
 câu nói của Mạc Hạnh Nguyên. Về sau hai đứa
 nhỏ lại là anh em ruột? Lên xe, tôi ngơ ngác nhìn
 ra ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới nhìn về phía La
 Linh nói: “La Linh, cô quen Lâm Hạnh Nguyên lâu
rồi sao?”
La Linh sửng sốt: ‘Bà đang nói đến cô Mạc
 Hạnh Nguyên sao? Cũng không có bao nhiêu thời
 gian, trước đây tôi đã từng chăm sóc cho ông cụ
 nhà họ Mạc, sau này khi ông cụ đi rồi thì tôi ở lại
 nhà họ Mạc. Nhà họ Mạc lại có rất nhiều bảo
mẫu, sau lại nghe nói ông chủ đến Hà Nội tìm bảo
mẫu nên cô Hạnh Nguyên đã giới thiệu tôi đến
chăm sóc cho bà.”
 “Lâm Hạnh Nguyên giới thiệu cô đến đây à?”
Cô ấy gật đầu cười: “Tưởng chỉ có ông chủ và
 cô Hạnh Nguyên quen nhau thôi, không ngờ hai
 người cũng quen biết nhau nữa” Ngừng một chút,
 cô ấy lại nói: “Đúng rồi, sắp tới là sinh nhật cô
 Hạnh Nguyên. Đó sẽ là bữa tiệc sinh nhật đầu tiên
 của cô ấy ở nhà họ Mạc. Nghe nói đồng thời cô
 Hạnh Nguyên cũng sẽ tuyên bố chồng sắp cưới
 của mình, chắc là rất hoành tráng. Bà chủ, cả hai
vợ chồng bà cũng nên đi cho vui”
Tôi cười lắc đầu: “Chắc tôi sẽ không đi đâu,
bụng đã lớn rồi, không thích hợp chạy lung tung!”
Cô ấy cũng gật đầu: “Cũng đúng, những người
 lớn tuổi đã nói hai chuyện vui gặp nhau sẽ thành
 chuyện xấu. Bụng bà đã lớn như vậy rồi, thật sự
 không nên đi. Bà chủ, hình như bà cùng cô Hạnh
 Nguyên có cùng ngày sinh nhật đấy, đến lúc đó
chắc ông chủ sẽ không đi đâu.”
Nếu như cô ấy không nói thì tôi cũng quên
 rằng mình có cùng ngày sinh với Mạc Hạnh
 Nguyên mất rồi.
Tôi cười cười nói: “Vẫn còn sớm, đến lúc đó
 xem thế nào đã” Dừng lại một lúc, tôi không khỏi
 ngập ngừng nói: “Cô vừa nói Lâm Hạnh Nguyên
 sắp đính hôn, vậy cô có biết cô ấy đính hôn với ai
 không?”
La Linh lắc đầu: “Tôi không rõ lắm. Chuyện
 của các dòng họ lớn, tôi cũng không nên tham gia
 quá nhiều, tôi chỉ thỉnh thoảng nghe thấy một ít
 thông tin khi bọn họ trò chuyện mà thôi, nhưng
không rõ ràng lắm”