Chương 254: Người đã đi rồi lại quay trở về (2)
Miệng lưỡi của người này
 cũng thật là ghê gớm quá di.
Tôi cũng không muốn kì kèo
 thêm chuyện này với anh ta, tôi
 nghĩ một lúc rồi nói: “Đến lúc đó
 chú ba chắc là sẽ mời nhà họ Mạc
 đúng không?”
Thẩm Minh Thành ừ một tiếng
 rồi nói: “Những gia tộc danh giá, có
 địa vị ð thủ đô nói nhiều thì cũng
 không nhiều, nói ít thì cũng không
Vòng tròn quan hê lớn như vây,
chú ba cũng nên mời bọn họ tới,
 sao nào, không muốn gặp bọn họ
 sao?”
Tôi lắc đầu: “Không phải!” Tôi
 lại nghĩ một lúc, sau đó nói: “Cũng
 không phải là tôi không muốn gặp
 bọn họ, tôi chỉ đang suy nghĩ rằng
 tôi có phải làm cái gì đó không
 thôi.”
Thật ra vốn dĩ tôi rất ghét Lâm
 Uyên, thế nhưng sau khi chuyện tôi
 đâm Mạc Hạnh Nguyên đó, đột
 nhiên tôi lại mềm lòng, tôi cũng
 không biết tại sao nữa.
Tự nhiên tôi lại không muốn
tranh đầu nữa, những ngày tháng
 sắp tới vẫn còn dài, nếu như tôi tiếp
 tục cố chấp hao tâm tồn sức tranh
 đấu với nhà họ Mạc thì liệu trong
 tương lai tôi có thể yên ổn sống tốt
 hay không?
Thẩm Minh Thành im lặng
 một lúc rồi nói: “Quyết định này là
 do em thôi, nhưng mà em gái à,
 Mạc Hạnh Nguyên đã thành ra như
 thế này rồi, em… ”
“Để tôi nghĩ xem” Tôi cúp
 máy, tôi cảm thấy có chút bực bội
 trong người.
Bầu trời của thủ đô vẫn luôn u
ám, khi tôi vẫn còn đang ngần
 người ra thì Hoàng Nhược Vi gọi
 điện tới.
Tôi bắt máy, cuộc điện thoại
 được kết nối, âm thanh bên cô ấy
 có chút ồn ào: “Tổng giám đốc
 Thẩm, cô có về Giang Ninh ăn Tết
 không?”
“Tôi cũng chưa biết nữa, lát
 nữa tôi sẽ hỏi Phó Thắng Nam, có
 chuyện gì vậy?” Tính ra cũng chỉ
 còn hơn mười ngày nữa thôi là đến
 Tết.
Hầu hết các công ty đều đang
 nghỉ lễ, tôi cũng tò mò hỏi tiếp: “Cô
về Giang Ninh rồi sao?”
Hoàng Nhược Vi gật đầu nói
 với tâm trạng vui vẻ: “Tôi đã về
 được mấy ngày nay rồi, tôi tường
 mọi người cũng về chứ. Tôi vừa đi
 ra ngoài mua chút đồ Tết thì gặp
 tổng giám đốc Trần. Anh ấy đang
 đi cùng với một người đàn ông đẹp
 trai lại còn mang theo một đứa trẻ,
 lâu lắm rồi tôi cũng không gặp anh
 ấy, cảm thấy gần đây anh ấy đã
 thay đổi rất nhiều rồi thì phải. ”
Nhất thời tôi không kịp phản
 ứng, tổng giám đốc Trần mà cô ấy
 nói là ai, tôi bất giác hỏi: “Tổng
 giám đôc Trần?”
Hoàng Nhược Vi nói: “Ừ, đó là
 tổng giám đốc trẻ Trần Húc Diệu,
 con trai của Lâm Uyên.”
Lúc này tôi mới ngớ người ra,
 thì ra đó là Trần Húc Diệu, tính ra
 thì đã nửa năm rồi chúng tôi không
 gặp nhau.
Tôi lại bất giác nói tiếp: “Lâu
 lắm rồi tôi cũng không liên lạc với
 cậu ta, cũng không biết cậu ta như
 thế nào rồi.”
“Ừ, bên cạnh anh ấy còn có
 một người đàn ông cùng với một
đứa trẻ con. Anh ấy đồng tính sao?
Vừa nãy tôi thấy hai người họ có vẻ
 rất thân thiết, đứa nhỏ đó chắc
 cũng được tầm được hai ba tháng,
 bé xíu xíu nhìn rất đáng yêu.”
Tôi có chút thất thần, lại tò mò
 hỏi: “Cô giúp tôi chụp một tấm
 hình được không?”
“Hà? Sao tự nhiên cô lại muốn
 chụp hình?”
“Cô giúp tôi chụp một hình
 của bọn họ, phiền cô nha!”
Tôi nghi ngờ rằng người đó có
 khả năng là John, còn đứa trẻ đó
có thể là con của Vũ Linh.
Cô ấy đồng ý và cúp máy, tôi
gọi điện cho .John thế nhưng cậu
 ta lại không nghe máy.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi gọi
 điện cho Trần Húc Diệu, cuộc gọi
 được kết nối: “Cô Xuân Hinh, sao
 đột nhiên cô lại nhớ đến mà gọi
 điện cho tôi vậy?”
“Tổng giám đốc Trần, cậu
 đang ở Giang Ninh sao? Tôi có một
 người bạn đang gặp chuyện ở
 Giang Ninh, cậu có thể giúp tôi qua
 đó xem tình hình được không?”
Cuộc gọi ngừng lại trong vài
 giây, cậu ta nói: “Tôi đang ð nước
 Mỹ, có nghiêm trọng không? Tôi sẽ
cho người ðở Giang Ninh qua xem thử.”
“Vậy thì thôi, không sao đâu,
 tôi gọi điện cho người khác hỏi
 thăm thử là được rồi, tôi cúp máy
 trước đây, có thời gian thì liên lạc
 sau vậy.” Tại sao Trần Húc Diệu lại
 nói dối tôi?
Tin nhắn của Hoàng Nhược Vi
 gửi tới, trong tòa nhà trung tâm của
 thành phố Giang Ninh, Trần Húc
 Diệu đang mặc một chiếc áo
 khoác nâu, tay đút vào túi, trông
 dáng vẻ của cậu ta vô cùng đẹp
 trai và nhàn nhã. Tuy rằng tấm ảnh
không được rõ nét lắm nhưng nét
 phờ phạc trên khuôn mặt cậu ta
vẫn hiện lên rất rõ ràng.
Theo sau cậu ta là John, cậu
 ta đang một chiếc áo len màu nâu
 nhạt với một chiếc quần lửng, hai
 người đang đầy một chiếc xe nôi
 em bé ở trước mặt, hai người đàn
 ông đưa theo một đứa con nít quả
 thực khá bắt mắt khiến người khác
 phải chú ý.
Tôi gọi lại điện thoại cho
 Hoàng Nhược Vi, đúng lúc cô ấy
 cũng đang cầm điện thoại cho nên
Tôi nói: “Hoàng Nhược Vi, ‘
 chắc là lại phải làm phiền cô rồi, cô
 giúp tôi chú ý đến hai người họ với,
 đặc biệt là người đàn ông và đứa
 trẻ bên cạnh Trần Húc Diệu. Tiện
 thể giúp tôi chú ý xem Vũ Linh có
 bên cạnh cậu ta hay không.”
Trước đây John có nói rằng
 bọn họ đang ở nước Mỹ, thời tiết
 quá lạnh nên không thể đưa trẻ
 con đi ra ngoài chơi cho nên phải
 đợi đến năm sau họ mới về, thế
 nhưng bây giờ bọn họ lại đang ở
 Giang Ninh.
Tôi luôn cảm thấy rằng với
tính tình của Vũ Linh thì cô ấy sẽ
 không chịu được việc không liên
 lạc với tôi, nếu như dựa theo thời
 gian thì ít nhất cô ấy cũng sẽ chủ
 động gọi điện đề hỏi thăm về đứa
 trẻ mới đúng chứ.
Thế nhưng đã rất lâu rồi cô ấy
 chưa hề gọi điện hay đến thăm hỏi
 tôi, mỗi lần tôi gọi điện qua thì
 dường như bọn họ đều muốn trốn
 tránh tôi.
“Được rồi, tôi sẽ đi theo bọn
 họ, cô đừng lo lắng.” Hoàng Nhược
 Vi cúp máy, trong lòng tôi lại càng
 thêm lo lắng.
Tôi có linh tính sẽ có chuyện
 gì đó tồi tệ sắp xảy ra.
Ngày hôm sau, năng lực làm
 việc của Thẩm Minh Thành thực
 sự cũng rất nhanh, Phó Thắng
 Nam vừa mới ra ngoài là anh ta lập
 tức gọi điện thoại đến cho tôi.
“Đến Thanh Xuân đo quần áo
 đi, có cần anh sắp xếp xe đến đón
 em không?”
Tôi lắc đầu ngồi dậy, vẫn chưa
 tỉnh táo hẳn, nói: “Một lát nữa tôi tự
 lái xe qua, anh gửi địa chỉ cụ thể
 cho tôi đi.”
Anh ta ừ một tiếng, ân cần dặn
dò nói: “Đừng có trốn đó, anh ở
 bên này vẫn giám sát được em
 đấy.”
“Được! ”
Tính cách của người này đúng
 là nói gió làm mưa.
Sau khi cúp điện thoại, tôi tắm
 rửa rồi đi ra ngoài, dì Triệu lo trên
 đường đi tôi sẽ đói nên nhét cho
 tôi một ít bánh bao hấp.
Chiếc Cadillac trước đây tôi lái
 ở Giang Ninh sau khi đưa cho .John
 lái thì đã được đưa đi bảo dưỡng,
 đến bây giờ vẫn chưa sử dụng tới.
Sau này khi tôi đến thủ đô,
Phó Thăng Nam đưa cho tôi một
 chiếc Cayenne, tôi lái không quen
 nên tôi cảm thấy chiếc xe này hơi
 khó lái, không được thuận tay cho
 lắm, có lẽ là do khung xe hơi cao
 nên tôi mới khó thao tác.
Nhưng cũng may là chiếc xe
 này trông rất thấp bé, ð thủ đô nơi
 đâu đâu cũng thấy những chiếc xe
 sang trọng như thế này.
Tôi vốn định đi thằng đến
 Thanh Xuân nhưng sau khi xe chạy
 ngang qua một quán bán đồ ngọt
 dưới tòa nhà trung tâm thành phố
 thì bất giác tôi lại nghĩ về khoảng
thời gian trước đây đã từng ăn ở
 một quán bán đồ ngọt rất ngon.
Tôi lái xe đến cửa hàng đó,
 sau khi sẩy thai, Cố Diệc Hàn đã
 từng đưa tôi đến đây ăn một lần,
 quán của bọn họ có rất nhiều
 người đến ăn, hầu như ngày nào
 khách cũng phải xếp hàng dài.
Hôm nay không phải cuối
 tuần cho nên buổi sáng hầu như
 không có người đến, cho nên lúc
 tôi đến nơi thì quán cũng vừa mới
 mờ cửa, chưa có ai tới xếp hàng.
Sau khi tôi nhìn một lượt, tôi
 chọn một vài món đồ ngọt, tất cả
đêu có vị matcha. Sau khi thanh
 toán, người phục vụ nhìn tôi mỉm
 cười và nói: “Chị ơi, mỗi ngày
 khách hàng đầu tiên đến cửa hàng
 chúng tôi sẽ được tặng thêm một
 món đồ ngọt, chị có thể chọn thêm
 một phần nữa.”
Tôi mỉm cười, lại còn có
 chuyện như vậy nữa, tôi vui vẻ nói:
 “Vậy sao?”
Tuy rằng tôi ăn không hết
 nhưng khi mua đồ nếu như có bất
 ngờ nho nhỏ như vậy thì cũng cảm
 thấy rất vui, giống như việc vô tình
 nhặt được mấy trăm ngàn trên
đường vậy, tuy không nhiều nhưng
 cũng rất hạnh phúc. Tôi cảm thấy
 ngày hôm nay sẽ là một ngày rất
 may mắn.
Tôi cầm theo túi đồ ăn đi ra
 ngoài, tâm trạng của tôi cũng dễ
 chịu hơn rất nhiều. Đúng lúc tôi
 vừa cúi đầu đề tìm chìa khóa xe thì
 bất ngỡ lại bị một người đi đường
 vượt đèn xanh gấp đâm phải.
“Xin lỗi, thực sự xin lỗi” Người
 đó cuống quýt xin lỗi tôi, thế nhưng
 anh ta vẫn đang vội vượt đèn xanh
 nên anh ta gấp gáp chạy dỉ tiếp.
Tôi thấy mấy món đồ ngọt vừa
mua bị đụng trúng nên hình dạng
 không còn đẹp mắt nữa, tôi thấy
 tiếc bèn đi tìm một chỗ để nghỉ
 ngơi và ngồi lôi túi đồ ăn ra ăn.