Chương 384: Oán hận bị chôn ở trong lòng (8)
“Nói cho mấy người biết, khổ nhục kế
 mà các người tạo nên, các người lại bắt
 buộc tôi phải tha thứ, nếu tôi còn để nó ở
 trong lòng thì tôi lại là người lòng dạ hẹp
 hòi, là người vô cảm. Trơ mắt nhìn mấy
 người ở trong tuyết lạnh tới mức muốn
 đông lạnh gần chết thì tôi còn là người thờ
 ơ. Chỗ nào mấy người cũng thể hiện như
 mình là người oan uồng, còn tôi lại là kẻ
 nhẫn tâm, vô tình.”
“Thẩm Xuân Hinh!” Những lời này vừa
 được nói ra đã làm sắc mặt Lâm Uyên
 trắng bệch, trên mặt như không còn giọt
 máu.
Miệng mấp máy hé mờ nhưng bà ấy
 lại không biết nên nói cái gì.
Tôi cời áo khoác lông trên người
 xuống, đưa cho Mạc Thanh Mây, thản
 nhiên mờ miệng nói một câu: “Cảm ơn.”
Cô ấy đón lấy, gật đầu, mỡ miệng hỏi:
 “Bây giờ cũng đã khuya rồi, hay là hãy ở lại
 đây đi?”
Tôi lắc đầu: “Tôi lái xe về đây.”
Sau đó cũng không nhìn lại những
 người đang ở trong tuyết, trực tiếp đi ra
 khỏi nhà họ Mạc.
Đêm hôm nay, tuyết rơi đặc biệt dày.
Tôi không biết Phó Thắng Nam có
 quay về biệt thự hay không. Sau khi về đến
 biệt thự, tôi đóng cửa phòng ngủ trên lại,
 cả một đêm tôi không thể nào ngủ được.
Bây giờ đã đi đến bước này, bất luận là
 có làm gì đi chăng nữa thì vẫn sẽ là sai lầm.
Sau một trận tuyết lớn đêm hôm qua,
 cả thành phố bị bao phủ bởi một màu
 trắng xóa, còn chưa tới hừng đông, ánh
 sáng màu trắng bạc cũng đã xuyên qua
 cửa sổ, làm sáng cả phòng ngủ.
Tôi không thể ngủ tiếp được đành mờ
 mắt nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức.
 Hóa ra cũng đã năm giờ sáng rồi, cũng nên
 rði giường được rồi.
Tôi bọc kín cả người bằng quần áo rồi
 đi xuống tầng. Đèn trong phòng khách vẫn
 sáng, từ đó cũng có thể nhìn ra đêm qua
 Phó Thắng Nam không hề trở về.
Tôi đi tới phòng bếp làm đồ ăn sáng.
 Chờ Tuệ Minh thức dậy rồi đưa con bé đi
 học.
Nhưng chủ yếu là đi quá sớm nên
 trường học của Tuệ Minh còn chưa có mờ
 cổng.
“Mẹ ơi, chúng ta tới quá sớm. Thật
 ồn ngủ quá đi!” Tuệ Minh ngáp một cái
 thật dài, tựa vào trên xe híp mắt lại còn
 muốn ngủ tiếp.
Tôi xoa tóc con bé, ý bảo con bé tiếp
 tục ngủ, trong lòng có chút bồi hồi khó nói
 thành lời.
Chờ đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ,
 cuối cùng trường học cũng mở cửa, tôi đưa
 Tuệ Minh vào trường học, tôi chợt nhận ra
 mình dường như không có việc gì đề làm.
Sau khi biết được tin tức của Lâm
 Diên, tôi quay trở về biệt thự. Nhưng cả
 đêm qua Phó Thắng Nam không trờ về nhà
 nên tôi cảm điện thoại lên xem xét một
 chút.
Có một dòng tiêu đề rất thu hút ánh
 nhìn hiện lên trước mắt, làm tôi không khỏi
 nhấn vào để xem kỹ hơn. Hóa ra khi còn đi
 học đại học, Lâm Diên đã từng bắt nạt bạn
 học, nhưng không may còn bị quay video lại.
Đây là thời đại công nghệ thông tin
 nên thông tin bị truyền đi rất nhanh chóng,
 mọi người đều có thể trờ thành thánh nhân
 với một tấm lòng tràn đầy sự nhân từ và
 những triết lý về cuộc sống, đồng tình với
 kẻ yếu, mắng chửi người bạo lực.
Những lời đồn đại và chuyện vô căn
 cứ thế nồi lên tứ phía, mà cô ta lại giữ chức
 cao trong Phó Thiên nên tất nhiên sẽ bị
 đuổi việc.
Nhưng cũng thật khéo, đoạn video
 của Lâm Diên vừa bị tung ra lại giúp làm
 phân tán sự chú ý của một số phóng viên
 đang quan sát tôi.
Mạc Thanh Mây đến, bởi vì trận tuyết
 lớn vừa rồi nên cô ấy mặc một chiếc áo
 khoác lông rất dày. Vừa vào đến biệt thự,
 một lớp tuyết trắng rơi xuống từ trên quần áo.
Cô ấy cời áo khoác xuống, vừa phủi
những bông tuyết rơi trên áo vừa nói:
 “Nhìn tình hình hiện tại thì chỉ e là thủ đô
 sẽ phải cấm đường thôi.”
Tôi đón lấy áo của cô ấy, treo nó lên
 giá treo quần áo, đưa cho cô ấy một ly
 nước ấm, mờ miệng nói: “Thủ đô cấm
 đường sao?”
Cô ấy cầm ly nước đề ủ ấm cho đôi
 bàn tay đã sắp đông cứng, ngồi xuống sô
 pha, cười nói: “Chắc chắn rồi, chuyện bình
 thường ấy mà. Nếu tuyết thật sự rơi dày
 như lời dự báo thời tiết thì những sự cố sẽ
 xảy ra nhiều hơn nên không thể không
 cấm đường được.”
Tôi gật đầu, nhớ tới trong nhà có hoa
 quả, đang định đứng dậy đi lấy thì bị cô ấy
 giữ chặt lại: “Cô không cần chuẩn bị nọ kia
 đâu, chúng ta ngồi xuống đây tâm sự một
 chút đi.”
Tôi theo bản năng có chút giật mình:
 “Nói về chuyện gì vậy?”
“Phó Thắng Nam và nhà họ Mạc.” Cô
 ấy gần như trả lời ngay lập tức.
“Chuyện bốn năm trước, mặc dù đã là
 quá khứ nhưng tôi sẽ không khuyên cô
 phải quên đi. Loại chuyện này bất cứ ai trải
 qua thì nhất định người đó cũng sẽ đau
 khổ. Cho nên cô không nhất thiết phải ép
 buộc chính mình phải tha thứ hay là phải
 buông bỏ. Tôi biết, trong lòng cô so với bất
 kỳ ai cũng đều mâu thuẫn, khó chịu hơn
 hết.” Lời nói này của cô ấy rất thằng thắn,
 nhưng cũng rất chân thật.
Tôi im lặng lắng nghe, hai tay không
 khỏi nắm chặt, không phải là do căng
 thẳng hay khó chịu, mà chính là cảm thấy
 cô ấy rất giống với Vũ Linh nên đã làm cho
 tôi có chút hoảng hốt.
Dừng lại một chút rồi cô ấy lại tiếp tục
 nói: “Tôi biết, hiện tại cô cảm thấy rất rối
loạn, căn bản không biết chính mình nên
 làm cái gì. Nhưng Thẩm Xuân Hinh, con
 người phải luôn luôn hướng về phía trước,
 không thể cứ sống mãi ð trong quá khứ
 được. Điều cô nên làm chính là đi theo
 chính con đường mình đã chọn, đừng nên
 bị quá khứ ảnh hường, mãi không thề thoát
 ra khỏi đó.”
Bạn đang đọc tại truyen.one
Tôi gật đầu, trong lòng làm sao có thể
 không hiều chứ.
Bàn tay bị cô ấy nắm chặt, sắc mặt cô
 ấy khá trầm tĩnh, nghiêm túc: “Hôm nay tôi
 đến đây không phải với tư cách một người
 khách đến thăm, mà thực sự muốn đến với
 tư cách là một người bạn của cô, hy vọng
 là cô không thấy khó chịu. Cho nên Xuân
 Hinh à, cô đừng ghét bỏ tôi.”
Tôi nð nụ cười yếu ớt, có chút chua
 xót: “Cám ơn cô. Sau này cô thỉnh thoảng
 hãy đến đây nói chuyện với tôi nhé.”
Cô ấy thờ dài, có chút bất đắc dĩ:
 “Thật ra ngay từ đầu, tôi thực sự không hề
 ưa Lâm Uyên. Bà ấy là một người có dã
 tâm, vì mục đích của mình mà có thể
 không từ bất kỳ thủ đoạn nào dù là phải
 tranh giành hay thậm chí có thể sẽ phải trả
 giá. Con người như vậy, nhìn thoáng qua
 thì có vẻ bà ấy là người vô dục vô cầu,
 nhưng thật ra lại cực kỳ kinh khủng.”
Tôi không hề nói thêm câu nào, nhưng
 thực ra lại rất đồng tình. Quả thật, khi Lâm
 Uyên làm bất cứ chuyện gì thì mục đích
 cho bản thân đều được đặt lên rất cao.
Cô ấy lại tiếp tục mờ miệng: “Cũng
 chính vì điều này nên bà ấy vì mục đích
của mình mà đã theo đuổi đến cùng. Mấy
 năm nay, bà ấy giống như con gián đánh
 mãi không chết, dốc hết sức mình vật lộn.
 Bà ấy đã đi tìm cô suốt hai mươi sáu năm,
 tôi đã thấy bà ấy vì đi tìm cô mà không
Hình trèo đèo lội suối, đi e
nhiều làng bản, còn bị người ta lừa gạt.
 Chắc cô không hề biết, bà ấy đi tới bản
 làng nào là lại giúp đố những người nghèo
 khổ ờ trong đó. Bà ấy muốn chuộc lại lỗi
 lầm của mình.”
Tôi mím môi, giọng nói hơi trầm
 xuống: “Chuyện nhầm lẫn đó, tôi không
 phải chưa từng suy nghĩ qua trong suốt
 khoảng thời gian bốn năm”
Cô ấy gật đầu: “Cho nên cũng bởi vì
 nỗi nhớ da diết của một người mẹ đối với
 con, mà thời điểm bà ấy gặp Lâm Hạnh
 Nguyên mới có thể không thèm suy nghĩ,
 cho cô ta tất cả sự cưng chiều, còn lo sợ
 chừng đó vẫn không đủ. Đứng trên góc độ
 một người mẹ để suy nghĩ thì tình yêu của
ngại một mình trèo đèo lội suối, đi qua rất
 nhiều làng bản, còn bị người ta lừa gạt.
 Chắc cô không hề biết, bà ấy đi tới bản
 làng nào là lại giúp đố những người nghèo
 khổ ở trong đó. Bà ấy muốn chuộc lại lỗi
 lầm của mình”
Tôi mím môi, giọng nói hơi trầm
 xuống: “Chuyện nhầm lẫn đó, tôi không
 phải chưa từng suy nghĩ qua trong suốt
 khoảng thời gian bốn năm”
Cô ấy gật đầu: “Cho nên cũng bởi vì
 nỗi nhớ da diết của một người mẹ đối với
 con, mà thời điểm bà ấy gặp Lâm Hạnh
 Nguyên mới có thể không thèm suy nghĩ,
 cho cô ta tất cả sự cưng chiều, còn lo sợ
 chừng đó vẫn không đủ. Đứng trên góc độ
 một người mẹ để suy nghĩ thì tình yêu của
 bà ấy thật vĩ đại, nhưng khi đứng trên góc
 độ của người ngoài, cô biết không, nó lại
 cực kỳ cực đoan và đáng sợ. Thẩm Xuân
Hinh, tôi đến không phải vì muốn yêu cầu
 cô phải tha thứ cho bà ấy, hay là bỏ qua cái
 gì hết. Tôi chỉ là muốn nói cho cô rằng
 chuyện này đã sớm rơi vào ngõ cụt, điều
 cô có thể làm bây giờ không phải là vướng
 bận vào quá khứ và không buông bỏ mà là
 dồn hết sức cho con đường tương lai và
 sống cuộc sống của chính mình”
Tôi trầm mặc, đúng vậy, tôi so với bất
 kỳ ai đều hiểu rõ lý do đó. Đứng ð góc độ
 của người mẹ mà phân tích thì tất cả
 những điều Lâm Uyên làm cũng chỉ vì mục
 đích muốn trải sẵn đường cho con gái.
Bởi vì Lâm Hạnh Nguyên thích Phó
 Thắng Nam, cho nên bà ấy có thể vì cô ta
 mà liều lĩnh xử lý hết tất cả những phiền
 phức. Mà vào thời điềm đó, tôi lại chính là
 một nỗi phiền phức.
Sai lầm bắt đầu từ khoảnh khắc Phó
 Thắng Nam thay đổi kết quả ADN, anh đã
 hoán đồi vận mệnh của tôi với Lâm Hạnh
 Nguyên cho nhau, giết chết những mong
 chờ đối với mẹ của tôi, cũng hại chết con
 của tôi.
Tôi lẽ ra nên hận anh, nhưng lại hận
 không nồi. Tình cảm của phụ nữ thật sự rất
 buồn cười, có thể dễ dàng tha thứ cho anh
 mà không cần bất cứ điều kiện gì để cho
 anh bị hãm sâu vào tuyệt vọng.
Nhìn thấy tôi trầm mặc, Mạc Thanh
 Mây mờ miệng: “Thật ra tôi không hề thích
 Lâm Uyên. Bà ấy không phải là một người
 phụ nữ có thể làm cho nhà họ Mạc an ổn,
 hưng thịnh. Phụ nữ có tính toán là chuyện
 tốt, nhưng bà ấy lại quá mức kiêu ngạo,
 nhất định sẽ mang đến tai họa cho nhà họ
 Mạc. Cho nên từ sau khi bà ấy bước chân
 vào nhà họ Mạc, tôi đã rất ghét bà ấy và
 tìm mọi cách để có thể đuổi được bà ấy đi”