Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1253

Chương 1253

Túi sữa nhỏ dùng sức vỗ tay: “Cậu cả thật là lợi hại, chắc chắn là thiên sứ âm nhạc thượng đế phái tới rồi.”

Đây là một ca khúc vui vẻ, mà Hy Nguyệt lại chảy nước mắt đầy mặt.

Người đàn ông ở trước mặt cô không phải là nhân cách thứ hai Tần Nhân Thiên, mà là chính là Thời Thạch, ánh sáng loá mắt như vậy, tuấn lãng như vậy, giống như là thần nghệ thuật Muse chuyển thế.

Tần Nhân Thiên như thể đã nhận ra cô khác thường, vươn tay ra, muốn lau đi nước mắt trên má cô, một giọt nước mắt chảy xuống đầu ngón tay anh ta, ngừng lại ở trên những giọt nước lấp lánh như pha lê.

Bọn họ cùng nhìn chằm chằm nó, ánh mắt giao nhau.

“Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Túi sữa nhỏ ngửa đầu nhìn cô, trong đôi mắt đầy hoang mang.

Cô hít hít cái mũi, vội vàng lau nước mắt: “Không đâu, mẹ không khóc, gió thổi cát vào trong mắt.”

“Vậy con giúp mẹ thổi một chút.” Túi sữa nhỏ nhón mũi chân, chu cái miệng nhỏ lên, thổi vào đôi mắt mấy hơi: “Được chưa?”

“Được rồi.” Cô nở một nụ cười chua xót từ bên khóe miệng.

Lúc này, người hầu đi tới, tiệc mừng thọ đã chuẩn bị xong.

Tần Nhân Thiên điều chỉnh lại tâm trạng, khôi phục vẻ bình tĩnh, duỗi tay nâng bà nội Thời dậy: “Bà nội, chúng ta đi ăn cơm, hôm nay tất cả đều món ăn bà thích.”

Bà nội Thời dắt bàn tay nhỏ của Hứa Kiến Quân: “Đi nào, chắt trai ngoan, ăn cơm thôi.”

Tần Nhân Thiên mời đầu bếp làm đồ ăn Hoài Dương rất ngon.

Bà nội Thời không ngừng gắp đồ ăn cho chắt trai: “Bảo bối, ăn nhiều một chút.”

“Cụ, cụ cũng ăn đi.” Tiểu Quân ngoan ngoãn gắp cho bà cụ một miếng vịt thơm ngon.

“Thật hiểu chuyện.” Bà nội Thời nhìn cậu bé, trong lòng đầy vui mừng và yêu thương.

Hy Nguyệt rất hy vọng bà nội Thời có thể luôn như vậy, nhớ kỹ Thời Thạch, nhớ kỹ cô, nhớ kỹ tất cả mọi chuyện, ngoại trừ năm tháng ác mộng kia.

“Bà nội, bà phải cẩn thận bảo vệ sức khoẻ, cháu và Tiểu Quân sẽ thường xuyên tới thăm bà.”

“Được được được, bà nhất định sẽ không quên chắt trai ngoan của bà.”

Cơm nước xong, cùng bà nội Thời đi dạo, rồi chụp rất nhiều ảnh.

Khi trở về, Tần Nhân Thiên tiễn hai người ra cửa, túi sữa nhỏ tháo khoá bạc trên cổ xuống: “Cậu cả, đây là quà cụ tặng cho chắt trai của cụ, không phải tặng cho cháu, trả lại cậu.”

“Không sao, đeo đi, cháu chính là chắt trai của cụ.” Tần Nhân Thiên xoa xoa đầu của cậu bé.

Túi sữa nhỉ cúi thấp đầu xuống, chú Thời Thạch không còn nữa, bà nội Thời đáng thương sẽ không có chắt trai, cậu bé tình nguyện làm chắt trai của cụ, chỉ cần bà cụ vui vẻ là được rồi.

Ngồi vào trong xe, chạy thẳng đến phía đông thành phố.

Lúc này vừa đúng lúc là thời gian tan làm, chiếc xe chạy rất chậm.

Trong lúc kẹt xe, đôi mắt túi sữa nhỏ nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy chiếc xe chạy ở bên cạnh, xe thể thao Bugatti: “Mẹ, là cậu bé, không phải cậu ấy đang ở nhà sao? Sao lại chạy đến chỗ này?”

Hy Nguyệt chấn động, mở to đôi mắt nhìn sang, thật sự là Tần Nhân Thiên!

Không phải đâu, có lẽ anh ta nên ở nhà mới đúng!

Bình Luận (0)
Comment