Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1322

Chương 1322

Cô ta sợ Finn bởi vì cô vẫn còn một đứa con trai đang làm con tin ở trong tay anh ta.

Cô ta không dám hành động thiếu suy nghĩ mà thách thức giới hạn của anh ta.

“Vậy thì chúng ta hãy tự mình im lặng và trở nên yên ổn đi.”

Cô ta phải cố hết sức mà làm cho Finn cảm thấy yên lòng và khiến cho anh ta rời khỏi thành phố Long Minh nhanh một chút.

“Tốt nhất là như vậy, cô đừng nên thách thức sự nhẫn nại của tôi nữa đấy.” Finn hầm hừ nói một câu và rời đi.

Ở đầu bên kia của thành phố Long Minh, Hy Nguyệt đang ngồi ở trên sân thượng và uống cà phê một cách nhàn nhã.

Cô cũng biết được ít nhiều về vụ việc của bữa tiệc.

Finn không phải là một người liều lĩnh, nếu không thì anh ta cũng sẽ không xếp thứ sáu ở trong đội quân tinh nhuệ và ở bên cạnh Lục Lãnh Phong nhiều năm như vậy.

Chắc chắn anh ta làm như vậy là có nguyên nhân nào đó.

Thế nhưng cô đã không còn giống như lúc trước mà vội vàng đi tìm hiểu về bí mật của Lục Lãnh Phong và Kiều An nữa.

Lục Lãnh Phong đã từng cho cô xem một bản thỏa thuận giữ bí mật của anh và Kiều An, tuy rằng ở trên bản thỏa thuận ấy không hề viết rõ muốn Kiều An phải làm những gì nhưng mà cô biết rằng chắc chắn Lục Lãnh Phong có lý do của riêng mình, hơn nữa ở trên bản thỏa thuận cũng đã viết rằng hai bên đều bắt buộc phải giữ kín bí mật kia.

Cô không mong rằng Lục Lãnh Phong là một người hay nuốt lời, điều này sẽ làm giảm bớt danh tiếng cậu chủ số một của anh ở thành phố Long Minh.

Cuộc sống hiện tại của cô rất nhàn hạ và rất yên bình, cô không muốn có thêm sóng to gió lớn phá hoại sự êm dịu này nữa.

Hai ngày nay, Lục Lãnh Phong hơi kỳ lạ và cảm thấy vô cùng có hứng thú đối với hình xăm dán của cô, anh còn tự tay dán một hình xăm vào bả vai trái của cô.

Điều đáng sợ nhất chính là anh luôn nhìn chằm chằm vào lưng của cô đến nửa đêm cũng không hề ngủ.

Giống như có thứ gì đó rất kỳ lạ mọc ở trên lưng cô cần phải nghiên cứu một cách kỹ càng và tỉ mỉ vậy.

Thật sự không biết tên này đang nghĩ đến điều gì.

Lúc này Lục Lãnh Phong đi vào và ngồi ở bên cạnh cô, sau đó anh tiện tay cầm lấy ly của cô mà uống một ngụm cà phê.

Vốn dĩ tên này là người mắc phải bệnh sạch sẽ vô cùng nặng và thậm chí còn không cho người khác chạm vào ly của mình đấy.

Bây giờ cô không biết cô đã hoàn toàn chữa khỏi bệnh cho anh rồi hay là hệ thống miễn dịch của anh đã lọc bỏ cô rồi, anh không chỉ uống cà phê mà cô đã uống qua mà còn ăn bánh mì cô đã cắn qua.

“Ma Vương Tu La này, em đã uống qua cà phê này đấy, ở trong ly có nước bọt của em đấy.” Cô nói với giọng điệu trêu chọc.

“Mọi thứ của em từ sợi tóc đến ngón chân đều là của anh, ngay cả nước bọt cũng là của anh.” Anh nói một cách ngang ngược rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô và trắng trợn mà hít vào một hơi.

Cô tỏ vẻ hờn dỗi mà vỗ vai anh một cái: “Tốt nhất là vẫn nên giữ một khoảng cách thích hợp giữa hai người, khoảng cách sinh ra nét đẹp đấy.”

Bình Luận (0)
Comment