Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1350

“Bởi vì cháu có lý, mẹ cháu nói có lý thì đi khắp thiên hạ, không có lý thì nửa bước cũng khó đi.” Hứa Kiến Quân đắc ý nhướng mày.

Trong khách sạn, Đỗ Tuyết Phù vô cùng phiền muộn.

Bà Đỗ cúp điện thoại xong liền gọi cho cô ta ngay, mắng cho cô ta một trận.

Đỗ Di Nhiên cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, vỗ vai cô ta an ủi: “Không phải chỉ là mấy nhà giàu mới nổi phá dỡ sao? Bà nội ghét loại người này nhất, Hoa Vô Song không đắc ý được đâu.”

“Nhà giàu mới nổi phá dỡ gì chứ, hôm nay người phụ nữ đến khách sạn đó, cháu biết cô ta là ai không? Cô ta chính là vợ của tổng giám đốc Đế Vương, Lục Lãnh Phong, bà chủ hàng đầu Thành phố Long Minh.” Đỗ Tuyết Phù tức giận nói.

“Cái gì?” Đỗ Di Nhiên như bị sét từ trên trời giáng xuống, đánh trúng đỉnh đầu cô ta. Người phụ nữ đó lại là tình địch trong truyền thuyết của cô ta!

Đỗ Tuyết Phù chống nạnh, đi đi lại lại mấy bước: “Đỗ Chấn Diệp và Hoa Vô Song có chỗ dựa là nhà họ Lục, tình thế cực kỳ không có lợi cho chúng ta.”

Đáy mắt Đỗ Di Nhiên lóe lên sự thay đổi kỳ lạ: “Nếu cháu làm bà chủ nhà họ Lục, thay thế người phụ nữ họ Hy đó, tình thế sẽ chuyển biến ngược lại.”

Đỗ Tuyết Phù kinh ngạc, tưởng cô ta tức đến choáng váng nên nói mê sảng: “Đừng đùa, vẫn nên nghĩ làm sao đối phó với Hoa Vô Song đi.”

“Cháu không đùa, cháu nghiêm túc đấy, nếu cháu gả cho Lục Lãnh Phong thì chắc chắn bà nội sẽ rất vui, chỗ dựa của Đỗ Chấn Diệp cũng không còn nữa, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên à?”

Đỗ Di Nhiên chậm rãi nói: “Cháu đã nghe ngóng rồi, người phụ nữ này là người trong nhà anh ấy chỉ định, Lục Lãnh Phong hoàn toàn không thích cô ta, đã từng đuổi cô ta ra khỏi nhà, sau này chịu áp lực trong nhà mới nhận lại cô ta lần nữa.”

Đỗ Tuyết Phù không tin lắm: “Cháu nghe lời đồn ở đâu đấy. Nhà họ Lục là dòng họ số một phía đông, sao có thể chỉ định một người phụ nữ nhà nghèo không môn đăng hộ đối cho người thừa kế tương lai được, không thể nào!”

Đỗ Di Nhiên vén mái tóc trên vai: “Dẫu sao thì cháu cũng quyết định rồi, thời gian này cháu sẽ ở lại Thành phố Long Minh, chắc chắn cháu sẽ khiến cho Lục Lãnh Phong quỳ dưới váy cháu, chết mê chết mệt cháu.”

Đỗ Tuyết Phù ngạc nhiên nhìn cháu gái, dù cảm thấy suy nghĩ của cô ta không đáng tin cậy lắm, nhưng cô ta muốn thử một lần thì bà ta cũng sẽ không ngăn cản.

“Không phải chúng ta muốn bàn chuyện hợp tác với Đế Vương sao? Cháu có thể nhân cơ hội này tiếp cận Lục Lãnh Phong.”

Hy Nguyệt trở về nhà, trong lòng có phần cảm thán.

Sau khi ăn cơm xong, cô của cô kéo riêng mình cô sang một bên nói chuyện rất lâu, nói tóm lại là hy vọng cô có thể giúp đỡ cô và em họ mình.

Con người chính là như thế, nghèo thì ở chợ không ai hỏi, giàu thì có bà con xa từ trong núi thăm.

Nhiều năm như thế, để đứng vững trong cái gọi là nhà giàu, cô của cô đã cắt đứt quan hệ với bọn họ.

Cô không đồng tình với cách làm này.

Nếu nhà bọn họ còn nghèo túng giống như năm năm trước, đoán chừng cô của cô cũng sẽ không chờ đợi lâu, chỉ gặp mặt rồi sẽ đi.

“Đang nghĩ chuyện của cô em?” Lục Lãnh Phong ôm vai cô, giọng nói trầm thấp cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

“Ừ.” Cô thấp giọng đáp một tiếng: “Chuyện nhà họ Đỗ muốn hợp tác với Đế Vương, anh có suy nghĩ đến không?”

Bình Luận (0)
Comment