Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1356

Chương 1356

“Thật là giỏi.” Trong đôi mắt to xinh đẹp của Lục Sênh Hạ lấp lánh những vì sao.

Hứa Kiến Quân sờ lên cái cằm nhỏ, nhướng mi nhìn cô bé: “Cô nhỏ, hình như cô đặc biệt cảm thấy hứng thú với cậu họ của cháu.”

Khuôn mặt nhỏ của Lục Sênh Hạ Khuôn đỏ lên: “Lam gì có, cô chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi.”

Đi tới giữa sườn núi mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.

Lục Sênh Hạ dẫn theo Kiến Quân tìm xác ve sầu ở trong rừng.

Ở dưới những chỗ lá rụng có một chú chim non ríu rít ở trên mặt đất.

Nó không cẩn thận rơi khỏi tổ chim và không thể quay trở về tổ.

“Nguy rồi, nếu như nó không trở về tổ thì sẽ chết mất.”

Lục Sênh Hạ nâng con chim lên.

“Vậy chúng ta nghĩ cách đưa nó về tổ đi?” Hứa Kiến Quân ngẩng đầu lên nhìn thấy một tổ chim non trên chạc cây cao cao, chim nhỏ hẳn là rơi từ trên đó xuống.

“Để chị trèo lên.” Lục Sênh Hạ bỏ chim nhỏ vào trong túi rồi giẫm lên chạc cây trèo lên trên.

“Cô nhỏ cẩn thận một chút.” Hứa Kiến Quân ở phía dưới căn dặn.

Lục Sênh Hạ nhanh chóng bò tới bên cạnh tổ chim rồi móc chim nhỏ từ trong túi ra cẩn thận trọng thả vào trong tổ.

Hy Nguyệt đang gọt hoa quả nên không nhìn thấy hành vi nguy hiểm của đứa trẻ.

Hoa Phi và Lâm Đại Dao ở một bên khác chụp ảnh.

Chỉ có Đỗ Chấn Diệp nhìn thấy.

Anh phóng tới dưới thân cây lớn đang muốn căn dặn Lục Sênh Hạ cẩn thận thì Lục Sênh Hạ đã bước hụt.

“Ôi ——” Cô bé hoảng sợ vươn tay muốn bắt nhánh cây nào đó nhưng không bắt được gì, nặng nề rơi xuống giống như rơi tự do.

Đầu óc của cô bé choáng váng, tuyệt vọng nhắm mắt lại chờ đợi cái chết ập đến.

Cô bé sắp thịt nát xương tan, hồn lìa ở lưng chừng núi.

Sau khi trời đất quay cuồng tất cả đều khôi phục vẻ bình tĩnh.

Cô bé không cảm thấy đau đớn, chỉ có tiếng thét chói tai của Hy Nguyệt quanh quẩn ở bên tai.

Cô bé lén lút tạo ra khe hở ở trước mắt, khuôn mặt đẹp trai của Đỗ Chấn Diệp chiếu rọi vào trong mắt của cô bé.

Ánh nắng chiếu xuống trên đỉnh đầu của cậu ta phác hoạ ra một quầng sáng màu vàng, làm cho cậu ta giống như một thiên thần từ trên trời rơi xuống.

“Không sao chứ, cô bé bướng bỉnh.” Giọng nói của anh ta dịu dàng giống như cơn gió nhẹ lướt qua.

Cô ấy trừng mắt nhìn, lúc này mới phát hiện mình nằm trong ngực anh ta.

Anh ta tiếp được cô ấy.

Hy Nguyệt thở dài một hơi: “Sênh Hạ, em thật sự hù chết chị rồi, sao em có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy?”

“Thật xin lỗi chị dâu, sau này em không thế nữa.” Lục Sênh Hạ rụt cổ một cái.

“Xem ra chị phải trông hai trẻ này các em thật kỹ, bảo đảm an toàn cho các em.” Lâm Đại Dao nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy.

Đỗ Chấn Diệp để cô ấy xuống, Hy Nguyệt đưa nước trái cây cho cô ấy, an ủi cô ấy.

“Mẹ, vừa rồi một con chim nhỏ rơi ra từ trong tổ, cô nhỏ trả nó về.” Hứa Kiến Quân giải thích với cô.

Bình Luận (0)
Comment