Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1414

Chương 1414

Lúc ăn bữa tối, ông ta vẫn luôn âm thầm quan sát Hy Nguyệt.

Xem ra cô không có dị thường gì, vô cùng bình tĩnh.

Lục Lãnh Phong cũng giống như bình thường, vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho cô.

“Hoa sen ở biệt thự Cảnh Hoa nở rất đẹp, cuối tuần, anh dẫn em và đứa nhỏ cùng nhau đi ngắm hoa sen.”

“Được.” Hy Nguyệt gật đầu, mỉm cười.

“Em cũng muốn đi.” Tư Mã Ngọc Thanh kêu la nói, e sợ bị bỏ quên.

Lục Sênh Hạ nhéo khuôn mặt nhỏ mập mạp cậu bé: “Yên tâm, sẽ mang em theo, bố nói rồi, em có thể chơi cùng bọn chị, mẹ tuyệt đối không dám làm trái ý của bố.”

Lời này đã chắn miệng của Tư Mã Ngọc Như.

Tư Mã Ngọc Như đen mặt, trong đáy mắt hiện lên tia lửa.

“Con càng lớn càng phản nghịch, suốt ngày đối nghịch với mẹ. Về sau mà kết hôn rồi, có lẽ cũng chẳng coi mẹ là mẹ nữa.”

Lục Sênh Hạ nâng cằm lên: “Mẹ, trong mắt mẹ, con không phải cũng chỉ là món hàng sao? Con có nhận hay không chắc mẹ cũng chẳng quan tâm.”

Khuôn mặt Tư Mã Ngọc Như lúc trắng lúc xanh: “Con nói bậy bạ gì vậy.”

Lục Sênh Hạ làm mặt quỷ: “Con đã quyết định, về sau lớn lên sẽ gả ra ngoài, dù sao mẹ cũng không cần con.”

Lục Vinh Hàn cưng chiều vuốt ve đầu cô bé: “Con mà gả ra ngoài, sẽ không thể chăm sóc bố nữa, con cam lòng rời xa bố sao?”

Lục Sênh Hạ vỗ vai ông, cười ha ha: “Bố, người mà con gả chắc chắn phải là người thừa kế tập đoàn. Con còn phải làm bà chủ, quản lý cả một gia tộc, phải trợ giúp chồng con xử lý chuyện của tập đoàn, làm một người vợ tốt và một người phụ nữ mạnh mẽ. Nếu chọn người ở rễ thì lại không thể gả được cho người thừa kế, như vậy thì tiếc nuối làm sao.”

Bà Lục cười: “Hóa ra Sênh Hạ cân nhắc còn chu đáo hơn chúng ta, con đó, đúng là trưởng thành rồi.”

Lục Vinh Hàn lắc đầu bật cười, nói đùa: “Con gái lớn đúng là không dùng được.”

Lục Lãnh Phong trầm mặc không nói gì, chuyên tâm lột vỏ tôm cho vợ.

Anh biết Hy Nguyệt thích ăn tôm, nhưng không biết cách lột, nên thường xuyên làm cho vợ.

Sauk hi lột xong, anh đem tôm để vào bát Hy Nguyệt và Hứa Kiến Quân.

Hy Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp, cho tôm vào miệng anh để báo đáp lại.

Bàn ăn nhà họ Lục rất động lớn, những động tác thân mật như vậy cũng không quá để người khác chú ý.

Nhưng Lục Sênh Hạ ngồi đối diện, nhìn thấy rất rõ, cô bé liền che miệng cười: “Em cảm thấy anh và chị dâu ngày nào cũng sống như kiểu tuần trăng mặt.”

Lục Lãnh Phong cong môi cười, đối với cô ngốc này, anh cưng chiều còn chưa đủ.

“Nói đến tuần trăng mặt, anh phải lên kế hoạch một chút. Chờ bọn nhỏ lớn rồi, sẽ đưa bọn chúng đi vòng quanh thế giới.”

Hy Nguyệt lắc đầu: “Nghỉ hè mà đến, Tiểu Quân phải đi học, cho nên phải đợi đến hè sang năm.”

“Vậy thì đợi đến hè sang năm, bọn nhỏ cũng mới một tuổi, biết đi rồi.”

Lục Lãnh Phong nở một nụ cười mê người.

Tư Mã Ngọc Như cảm thấy hai người đúng là làm trò, giống như đang biểu diễn ân ái cho bọn họ nhìn.

Bình Luận (0)
Comment