Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1426

Chương 1426

Ngày hôm sau, một mình Hy Nguyệt đi tới biệt thự của mình.

Hai ngày nay Hoa Phi trực ca đêm, đều ở chung cư của bệnh viện, không về nhà.

Một mình cô ở đây, vô cùng yên tĩnh.

Mở một chai rượu vang đỏ ra, cô uống từng ly một, trong lòng nghẹn đến phát điên, cần một chút cồn gây tê, mới có thể thoải mái.

Lúc này di động vang lên, là Tần Nhân Thiên gọi tới.

“Hy Nguyệt, anh mới từ Châu Âu trở về, hôm nay em có rảnh không, chúng ta gặp nhau đi?”

“Em ở Long Đình Thịnh Thế, anh tới đây đi, em ở đây chờ anh.” Cô nằm lử trên trên sô pha, trên mặt có vài phần men say.

Khi Tần Nhân Thiên tới, cô đã uống gần hết chai rượu.

Đi vào, anh ta đã ngửi được một mùi rượu nồng.

“Hy Nguyệt, em uống rượu?”

“Không có việc gì làm, tùy tiện uống mấy chén.” Cô xua xua tay, say khướt cười cười.

“Cãi nhau với Lục Lãnh Phong?” Tần Nhân Thiên đỡ cô.

Tuy rằng ở Châu Âu xa xôi, nhưng tai tiếng của Kiều An và Lục Lãnh Phong, anh ta cũng biết một chút.

“Miễn nói tới người kia, em ghét anh ấy.” Hy Nguyệt nói xong, ngã ở trên sô pha, nhắm mắt lại không nhúc nhích, như là say quá rồi.

Tần Nhân Thiên vô cùng đau lòng, lấy trà tỉnh rượu từ trong tủ lạnh ra, pha cho cô một ly, dùng muỗng nhỏ đút vào trong miệng cô.

Cô hừ hai tiếng, mơ mơ màng màng mở đôi mắt ra.

Bóng dáng của anh ta đong đưa ở trước mắt cô, cô vươn tay ra, ôm lấy mặt anh ta: “Thời Thạch, là anh sao, anh trở về thăm em sao?”

Tần Nhân Thiên hơi hơi run rẩy, nâng tay lên, cầm tay cô: “… Là anh, anh đã trở về rồi, không bao giờ rời xa em nữa.”

Một giọt nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuống xuống: “Nếu anh còn sống, sẽ tốt như thế nào chứ, em sẽ không gả cho tên khốn Lục Lãnh Phong kia.”

Trong lòng Tần Nhân Thiên giống như có một ngàn con ngựa ở chạy lộc cộc, giẫm đạp, có một vạn con dao nhọn đang đâm thọc, băm chém.

“Rất xin lỗi, đều là anh sai. Nếu anh ta không tốt với em, nếu em không vui, bất cứ lúc nào anh đều có thể đưa em đi.”

Cô giống như không nghe được lời anh ta nói, chỉ tự mình nói: “Anh ta căn bản là không yêu em, căn bản là không để ý em, ở trong lòng anh ta, có rất nhiều người, rất nhiều chuyện quan trọng hơn rm.”

“Ở trong lòng em, không có bất cứ kẻ nào, bất luận chuyện gì có thể so sánh với anh, anh vĩnh viễn là người quan trọng nhất.”

Tần Nhân Thiên nâng tay lên, muốn lau đi nước mắt trên má cô, nhưng mà lau một giọt, lại một giọt khác lăn xuống.

Nước mắt cô tựa như nước lũ chảy xuống, không thể ngăn cản: “Nếu anh còn sống, bây giờ nhất định chúng ta rất hạnh phúc, anh làm âm nhạc, em làm thiết kế, sẽ không giống như bây giờ, động một chút là có một đống phiền não. Con người em chỉ thích sống cuộc sống đơn giản, không thích tranh cãi đấu võ mồm, lục đục với nhau. Em nhớ trước kia, em nói không thích anh ở chung với cô gái khác, anh lập tức cách các cô gái khác rất xa, nói chuyện với bọn họ cũng cách hai mét…”

Cô nói một chút rồi nở nụ cười, cười một chút rồi gào khóc.

Bình Luận (0)
Comment