Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1441

Chương 1441

Hy Nguyệt ngồi một lúc, uống một hơi cạn ly rượu đỏ, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra tập tài liệu được niêm phong, cất vào trong túi rồi bước ra ngoài …

Trong bữa cơm chiều, bà Lục nói về chuyện xảy ra hôm nay.

“Bà cụ, khi nào ngài rảnh rỗi, có thể bắt mạch cho Ngọc Như và kê cho cô ta một vài đơn thuốc điều trị không, tránh để cô ta uống thuốc nhau thai làm xuất hiện hội chứng mãn kinh, làm cho bọn trẻ sợ hãi.”

Bà cụ gật đầu: “Ngày mai, tôi sẽ xem cho cô ấy, loại thuốc nhau thai này không phải là thứ cô ấy có thể tùy tiện uống.”

Lục Sênh Hạ im lặng cắn một miếng thịt lợn kho. Cô biết rất rõ mẹ cô không phải là người bất thường về mặt cảm xúc do mãn kinh, mà là nghĩ đến việc đấu tranh tài sản thừa kế cho con trai mình.

Vẻ mặt Lục Vinh Hàn có chút ảm đạm, ông đưa tay lên vuốt ve đầu con gái: “Trong khoảng thời gian này, con đừng làm cho mẹ tức giận.”

Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Con không có gây rối với mẹ, vì chuyện ông ngoại từng là đầu bếp trong nhà của chúng ta nên mẹ không cho phép chúng con vào bếp hoặc học làm bánh ngọt, như thể chúng con sẽ làm mất mặt mẹ.”

“Con thích làm bánh ngọt, mặc kệ mẹ nghĩ thế nào, chúng con không phải là con rối của mẹ, không nhất thiết chuyện gì cũng phải nghe mẹ.” Tư Mã Ngọc Thanh trịnh trọng nói.

Bà Lục uống một ngụm canh rồi chậm rãi nói: “Con người ta coi cái ăn là của trời cho. Dù là con nhà giàu hay con nhà bình dân thì cũng nên học một chút kỹ năng nấu nướng, hãy để cho con bé làm, đừng lo lắng về điều đó.”

Đối với những hành vi như vậy nhà họ Lục tuyệt đối không cho phép.

Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong cúi đầu ăn, cả hai đều không lên tiếng.

Về vấn đề của Tư Mã Ngọc Như, bọn họ không phát biểu ý kiến, để ngườ lớn tự mình phân xử.

Sau khi ăn xong, Hy Nguyệt vào phòng xem bọn trẻ.

Kiến Dao đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên, nắm lấy mái tóc trên ngực cô, trong miệng lẩm bẩm: “Tóc … tóc …”

Hy Nguyệt cười hôn lên hai má hồng của con gái mình.

“Kiến Dao thật giỏi, biết nói từ tóc rồi.”

Bà vú cười nói: “Xem ra hôm nay mới học được. Cậu chủ Ngọc Thanh buổi chiều có đến đây chơi một lát, cô chủ nói được từ này chắc là do cậu chủ Ngọc Thanh dạy.”

“Ồ.” Hy Nguyệt mỉm cười, nhìn thấy Lục Lãnh Phong bước vào, cô liền giao con gái cho anh rồi bế con trai lên.

Có người trong mơ còn muốn có con trai, cũng có người “dư dả” con trai, còn với anh con gái mới là bảo bối.

Vừa nhìn thấy Lục Lãnh Phong, Kiến Dao đã vui mừng đưa tay ra: “Bố!”

Cậu em trai cũng đưa tay ra muốn bố ôm: “Bố ôm!”

Lục Lãnh Phong bế con trai từ tay của Hy Nguyệt, mỗi tay ôm một đứa.

“Anh rất được hai đứa hoan nghênh a, cả hai đứa đều rất dính anh.” Hy Nguyệt nói đùa.

Đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong mở ra một tia cười tà ác: “Anh thích em dính anh hơn đó.”

Cô liếc xéo anh một cái: “Giống như dáng vẻ của mấy cô gái sao, anh gặp còn chưa đủ sao?”

Những lời này hiển nhiên là có ý tứ gì đó, để tránh chủ đề bất hòa anh nhanh chóng đổi chủ đề khác “Khi nào thì Tiểu Quân về?”

“Hai ngày nữa, em sẽ đi đón nó.”

Bình Luận (0)
Comment