Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1515

Chương 1515

“Có bao giờ cô nghĩ bọn họ đã không còn trẻ nữa, bị đuổi ra ngoài như vậy không có lương, không nhà, một gia đình lớn nhỏ phải sống như thế nào?”

Hy Nguyệt cười: “Tôi không mở hội từ thiện, tại sao lại phải nghĩ đến những vấn đề như vậy, nếu mẹ nhỏ lo lắng như vậy, liền đi hỗ trợ bọn họ đi.”

Tư Mã Ngọc Như lo lắng: “Hy Nguyệt, cô không biết thương hại người khác sao?”

Hy Nguyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn: “Mẹ nhỏ, xin mẹ đừng can thiệp vào việc nhà của con. Nếu vết thương của mẹ đã lành rồi, hãy đến Tĩnh Tâm Đường chép kinh Phật đi.”

Tư Mã Ngọc Như choáng váng, cô ta vẫn phải giữ những người này lại cho tương lai. Để những thuộc hạ này giúp đỡ con trai cô. Cô ta lập tức đi tìm Lục Vinh Hàn.

Đối với chuyện như vậy, Lục Vinh Hàn không tiện can thiệp: “Nếu như không đạt yêu cầu, tất nhiên phải đuổi việc.”

Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Bọn họ đều là những nhân viên cũ, đôi khi phạm phải sai lầm thì có thể trừ tiền lương hoặc là giáng chức, có nhất thiết phải đuổi việc không?”

Lục Vinh Hàn vỗ vai cô ta: “Việc trong nhà nên quản lý thế nào là chuyện của Hy Nguyệt, cô không cần phải xen vào, muốn gây chuyện với Hy Nguyệt dẫn đến tình trạng không thể vãn hồi sao?”

Vẻ mặt Tư Mã Ngọc Như uất ức: “Cô ta làm không đúng chẳng lẽ em cũng không thể nói sao? Chẳng lẽ ở trong cái nhà này em không có một chút địa vị nào ư?”

Lục Vinh Hàn nhìn cô ta bằng ánh mắt sâu xa, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Việc tốt nhất mà cô nên làm chính là hàn gắn mối quan hệ với Hy Nguyệt và Lãnh Phong đi.”

Hốc mắt Tư Mã Ngọc Như ửng đỏ: “Anh đã quên cô ta đã bác bỏ anh như thế nào ở trong phòng họp sao? Lời nào cũng là để bảo vệ Hạo Phong. Cô ta với Hạo Phong mẹ chồng con dâu một lòng tính kế em và Sênh Hạ. Anh còn cho là Hạo Phong thật sự không tranh không đấu, bà ta hận em đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nghiền xương em thành tro thì làm sao có thể thật sự sống chung hòa bình với em được. Bà ta chẳng qua là thay đổi sách lược, để cô ta thành con dâu của bà chủ rồi ở phía trước xông xáo mà thôi.”

Cô ta ngừng rồi lại nói: “Hy Nguyệt là cháu dâu mà ông cụ chỉ định, trong tay nắm bảo kiếm Thượng Phương lại có bà cụ làm chỗ dựa vững chắc nên ở trong nhà có thể muốn làm gì thì làm. Anh đừng xem cô ta ngoài mặt thì nết na hiền dịu, nho nhã thanh tú nhưng trên thực tế tâm cơ rất nặng. Nếu không phải cô ta ở sau lưng xúi giục thì Sênh Hạ cũng sẽ không phản nghịch như thế, không những không nghe lời em mà còn coi em như là kẻ thù.”

Lục Vinh Hàn lắc đầu: “Nếu cô còn có cái suy nghĩ như thế thì cái nhà này sẽ không còn yên ổn nữa.”

Tư Mã Ngọc Như nghẹn ngào: “Người khác đã biến em thành bia ngắm, chẳng lẽ em còn không thể tự bảo vệ mình sao? Anh đã nói mặc dù không có tờ giấy kia thì anh cũng sẽ đối đãi với em như vợ, nhưng ở trong mắt người của đại phòng, em chỉ là vợ lẽ không có địa vị, nhất cử nhất động của em đều bị Hạo Phong chèn ép, em phải lấy bà ta làm chủ, coi bà ta là lớn nhất. Trong nhà có mỗi mấy người hầu chịu tôn trọng em thì đều bị Hy Nguyệt đuổi việc. Về sau trong nhà toàn là người đối với đại phòng nói gì nghe nấy, còn đối với em và Sênh Hạ đừng nói là bằng mặt không bằng lòng, đoán chừng ngay cả sắc mặt tốt còn không có, bọn em muốn sai bảo một chút cũng phải nén giận.”

Nói xong cô ta cụp mắt xuống rồi bắt đầu khóc lên.

Lục Vinh Hàn thở dài: “Nói tới nói lui cũng là chuyện Hy Nguyệt đuổi người của cô đúng không?”

Tư Mã Ngọc Như lau giọt lệ nơi khóe mắt: “Dù anh có tài giỏi thì cũng không thể bảo vệ em và Sênh Hạ suốt hai mươi bốn giờ được. Em cũng là vì tự bảo vệ mình nên mới bồi dưỡng mấy người hầu trung thành, dùng vừa thuận tiện lại an toàn. Nếu không Hạo Phong tùy ý sử dụng chút thủ đoạn nhỏ cũng đã đủ hại chết em và Sênh Hạ rồi. Bây giờ Hy Nguyệt đuổi việc bọn họ căn bản là mượn đề tài để nói chuyện của mình, diệt trừ phe đối lập. Nếu những người này đều rời đi thì ngày tháng sau này của em và Sênh Hạ sẽ càng khó khăn hơn.”

“Cô muốn giữ lại toàn bộ bọn họ là chuyện không thể nào, nhiều nhất chỉ giữ lại một cho cô tiện sử dụng.” Lục Vinh Hàn nói.

Bình Luận (0)
Comment