Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1518

Chương 1518

Cô “phốc” một tiếng rồi nở nụ cười: “Chỉ đùa một chút thôi mà, sao lại cho là thật thế?”

Cô cười đến run cả người, nhưng không biết vì sao Lục Lãnh Phong cảm thấy được cô không phải thật sự đang cười, cũng không phải thật sự đang nói đùa, bởi vì trong ánh mắt của cô không có ý cười.

Một cảm giác khủng hoảng nặng nề bao trùm lấy anh.

Ngăn cách vô hình giữa bọn họ dần dần lớn hơn, mâu thuẫn như dung nham ẩn sâu trong núi lửa, chồng chất một tầng lại một tầng. Một khi đến giờ nào đó bùng lên sẽ mạnh mẽ phun trào ra, hủy trời diệt đất giống như năm năm trước.

“Hy Nguyệt, cho đến bây giờ em vẫn chưa từng hiểu anh, em cũng không muốn hiểu, đúng không?”

Ý cười trên mặt anh từ từ biến mất.

Anh là một câu câu đó ngàn năm, làm sao mà hiểu được.

“Tất cả những gì anh muốn chỉ là một ngày bình yên, nếu em có thể cho thì anh liền cảm ơn trời đất, anh nào dám đòi hỏi nhiều.”

Đôi mắt sâu và đen của anh thấp thoáng dưới ánh đèn ẩn giấu vẻ phiền muộn.

“Lòng của anh, em có muốn không?”

Cô nhún vai rồi dùng một giọng điệu mây bay gió thoảng, không chút để ý nói: “Nếu chỉ thuộc về em thì muốn, còn nếu phải chia cho người khác thì đừng nghĩ là một chút, vẫn là thôi đi.”

“Trừ em ra sao có thể còn ai nữa?” Anh buồn bực thở dài.

Cô cố chấp giống như một khối băng, một khi đông thành đá thì ủ thế nào cũng không nóng, đậy thế nào cũng không tan.

Hy Nguyệt cũng không muốn lãng phí đầu óc để suy nghĩ mấy vấn đề phức tạp như thế này.

Cho dù trong lòng anh còn chứa người khác cũng không thể nói cho cô.

Nếu anh đối với Kiều An thật sự không có chút cảm tình nào thì sao có thể phóng túng cô ta như vậy.

Nếu đổi thành người phụ nữ khác dám trù tính anh, bôi đen anh như thế đã sớm bị anh nghiền đến mảnh vụ cũng không còn rồi.

“Được rồi, đừng thảo luận loại chuyện cao thâm này nữa, em phải đi xem con đây.”

“Đâu cũng không được đi đó.”

Sau đó suốt cả một buổi chiều, sắc mặt của anh cứ u ám.

Cái từ gân gà này không ngừng hiện lên trong đầu anh, tựa như vó ngựa phi nhanh vô tình giẫm lên thần kinh của anh.

Một cảm giác đau đớn bén nhọn không thể miêu tả bằng lời như tia chớp xẹt qua lòng anh, đến không thấy hình, đi không thấy bóng lại bộc phát vô số lần, đau đến làm anh mê muội, mắt say sẩm mà ngũ tạng quay cuồng.

Bà Lục thấy sắc mặt anh không tốt bèn quan tâm hỏi: “Có phải gần đây làm việc mệt mỏi quá không, buổi tối mẹ bảo phòng bếp hầm con gà bồi bổ cho con nhé?”

Điều mà Lục Lãnh Phong ghét nhất hôm nay chính là nghe được thứ gì liên quan đến gà.

“Con ghét ăn gà, đừng để con nhìn thấy gà.”

Lúc bọn họ nói chuyện thì Hy Nguyệt đúng lúc đẩy xe em bé từ bên ngoài vào.

“Con không muốn ăn gà sao? Vậy thì ăn vịt đi, canh vịt hầm với nấm trà.”

Lục Lãnh Phong nhẹ nhàng sâu kín liếc cô một cái.

Bình Luận (0)
Comment