Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1540

Chương 1540

Lúc này đây Hy Nguyệt mới khẽ cười, mở lời: “Chị không để bụng chuyện đó đâu, cô gái tên Kiều An kia nghĩ cái gì trong lòng thì chị đều biết cả. Chị tin Lãnh Phong, cũng tin vào chính mình, mọi người cũng không nên tin vào mấy tin đồn nhảm scandal ngoài kia như thế.”

Tần Nhân Thiên khẽ cười: “Em à, em yên tâm đi, bọn anh không đồn bậy mà là dùng dư luận để giám sát em rể, nhắc nhở em ấy bất cứ lúc nào cũng phải tỉnh táo.”

Lục Lãnh Phong nở nụ cười châm biếm: “Anh vẫn thích lo chuyện bao đồng nhỉ.”

Hoa Phi uống một ngụm rượu, ánh mắt cậu bồi hồi nhìn hai người qua lại: “Nói đến chuyện xác suất người giống nhau, mọi người có nhận ra chị Dĩ Nhiên và anh rể nhìn cũng khá giống nhau không?”

Hy Nguyệt cũng có cảm giác này, vốn cô còn nghĩ có khi nào Hạ Dĩ Nhiên là chị ruột lưu lạc của Lục Lãnh Phong hay không, nhưng Tần Nhân Thiên nói rồi, Hạ Dĩ Nhiên là con một, nên cô cũng không suy nghĩ nhiều.

Có lẽ chỉ là hao hao giống mà thôi.

Hạ Dĩ Nhiên nở nụ cười trêu chọc: “Bọn chị đều xinh đẹp tuyệt thế, cho nên hơi giống nhau một chút cũng là chuyện bình thường. Tiểu Quân và Lãnh Phong trông cũng rất giống, người không biết còn tưởng họ là bố con ruột đấy.”

Hoa Phi sờ cằm đáp lại: “Chị đừng nói, đúng là nhìn Tiểu Quân hơi giống anh rể thật, đặc biệt là mày với mắt. Em nghe nói người với người ở chung với nhau lâu thì vẻ ngoài dần dần sẽ trở nên tương tự, giống như vợ chồng vậy, cho nên mới có câu tướng phu thê. Có lẽ đứa bé này cũng vậy, mặc dù không liên quan huyết thống nhưng ở cạnh nhau lâu thì thần thái và vẻ mặt cũng giống người bên cạnh.”

Tần Nhân Thiên vô vai Lục Lãnh Phong, đùa giỡn: “Có nên đi làm giám định ADN không nhỉ, nói không chừng Hy Nguyệt lừa anh, Tiểu Quân là con ruột của anh đấy.”

Hy Nguyệt uống nước, cô không thèm làm chuyện đó đâu: “Anh à, đừng có nói lung tung.”

Lục Lãnh Phong không để ý đến Tần Nhân Thiên, anh chưa bao giờ cảm thấy Kiến Quân giống mình cả: “Tiểu Quân đi theo tôi từ nhỏ, là con trai của tôi thì cần gì có quan hệ huyết thống chứ.”

Hứa Kiến Quân rất hợp với ý anh, có khi kiếp trước chính là con trai của anh không biết chừng.

Năm năm trước, anh lỡ tay “giết nhầm” con trai mình, không chừng đứa bé không nỡ xa mẹ, quay lại bên cạnh cô.

Về điểm này thì Hy Nguyệt vô cùng cảm kích anh, rất ít người có thể xem con riêng giống như con ruột mình, đặc biệt là những thiếu gia nhà giàu cao cao tại thượng.

“Em may mắn thật, gả cho một người chồng tốt thế này, có ba đứa bé đáng yêu như thế, đời này viên mãn rồi. Cái này giống như đưa tay xua mây lộ ánh trăng, đời người trải qua nhiều trắc trở, nhất định phải đi ngược dòng, dũng cảm tiến tới thì mới có thể đạt đến hạnh phúc cuối cùng.”

Hứa Kiến Quân đi tới ôm lấy cổ Lục Lãnh Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo cọ vào gò má anh làm nũng: “Bố ma vương là người bố tốt nhất, tốt như bố con vậy.”

Giọng nói trẻ con non nớt và dịu nhẹ, mềm như một dòng suối trong veo, hòa tan cả cõi lòng Lục Lãnh Phong.

Nếu như đứa bé trước đó anh lỡ bỏ đầu thai lần nữa, nhất định anh sẽ dành hết tình yêu cho con, đền bù lại sai lầm của mình.

Hy Nguyệt nhìn con trai, ánh mắt ngập tràn tình yêu.

Cô có thể thấy được, Tiểu Quân cũng rất thích Lục Lãnh Phong.

Lục Lãnh Phong lạnh lùng như băng, là núi băng vạn năm không đổi, có lẽ những đứa bé khác đều sợ hãi tránh xa, nhưng mà thằng bé lại không hề sợ mà cứ không ngừng bám lấy, muốn chơi cùng.

Lúc trước nếu không nhờ thằng bé thúc đẩy, có lẽ cô và Lục Lãnh Phong không thể nhanh làm hòa như thế.

Bình Luận (0)
Comment