Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1557

Chương 1557

Nhưng mà lần này Đỗ Di Nhiên có cơ hội vào nhà họ Lục, cô ta năn nỉ bà cụ cho mình đi cùng, đương nhiên bà sẽ không từ chối.

Tiếp khách ở tòa cao ốc, Hy Nguyệt dặn người giúp việc chuẩn bị hoa quả và trà bánh, khoản đãi khách mời.

Bà cụ Đỗ không chỉ mạnh mẽ mà khí thế cũng hết sức uy nghiêm, chẳng trách có danh là bà cụ sắt Tinh Không, không chừng là chuyển thế của Vũ Tắc Thiên kiếp trước.

Nhìn thấy bà cụ Lục, bà mới mỉm cười: “Chị Lục, lâu rồi không gặp.”

Bà cụ Lục lớn hơn bà một tuổi, gọi chị em có vẻ rất thân quen.

Bà cụ Lục nắm chặt lấy tay bà: “Đúng vậy, em Đỗ à, loáng cái đã mười mấy năm qua đi, chúng ta đều đã già rồi, cháu chắt cũng thành người lớn cả.”

Đỗ Hân Nhiên liếc nhìn Hy Nguyệt, vẻ mặt có phần khiêu khích.

Lần trước không cho cô ta vào đây, lần này cô ta vẫn vào được.

Đỗ Chấn Diệp thì không đến, chuyện khôi hài lần trước khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, Hoa Vô Song cũng nói với bà cụ Đỗ về việc này, để cho bà cho chuẩn bị sẵn trước.

Lục Sênh Hạ hào hứng chạy tới, cô bé không nhìn thấy Đỗ Chấn Diệp nên có phần thất vọng: “Anh Chấn Diệp không tới ạ?”

“Thằng bé có việc phải xử lý nên còn chưa tới đó.” Hoa Vô Song giải thích.

Lục Sênh Hạ cúi mắt, khuôn mặt trắng nõn có vẻ u buồn: “Chắc anh Chấn Diệp còn giận vì chuyện lần trước, có khi nào anh ấy không muốn để ý đến em nữa không?”

Bà cụ Đỗ khẽ cười: “Nó bận việc thật mà, bà bảo nó viết báo cáo đấy, đợi nó viết xong bà sẽ nói nó đưa cháu ra ngoài chơi.”

“Dạ vâng ạ.” Lục Sênh Hạ nhếch miệng cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.

Bà cụ Đỗ vô vỗ bàn tay nhỏ bé của cô: “Không hổ là thiên kim nhà họ Lục, xinh xắn động lòng người, hào phóng tự nhiên. Sau này gả sang nhà họ Đỗ chắc chắn bà sẽ thương con như cháu gái mình.”

Đỗ Hân Nhiên âm thầm bĩu môi, có thể gả hay không cũng là vấn đề đấy.

Nói chuyện một hồi, bà cụ Lục bèn dẫn khách khứa ra vườn hoa.

Đỗ Hân Nhiên và Hy Nguyệt đi ở phía sau.

Đỗ Hân Nhiên tiện tay ngắt một bông hoa nhỏ xuống, đưa lên mũi ngửi: “Hy Nguyệt, cửa nhà họ Lục cũng không phải khó vào lắm nhỉ.”

“Hôm nay cô Đỗ là khách mời, đương nhiên tôi phải hoan nghênh rồi.” Hy Nguyệt không buồn quan tâm.

“Cô tốt số hơn Hoa Vô Song nhỉ, đều được sinh ra nhưng lại có thể hưởng thụ khác biệt như thế.” Đáy mắt Đỗ Hân Nhiên đầy vẻ ghen tị.

Hy Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Cô Đỗ muốn nói gì vậy?”

Đỗ Hân Nhiên nhìn sang với ánh mắt nham hiểm lạnh băng: “Tôi đang nghĩ, cô và tổng giám đốc Lục có yêu thương như Đỗ Chấn Diệp nói không, hay như tin đồn ngoại giới đồng sàng dị mộng.”

“Dù là gì đi nữa thì nó cũng không liên quan gì tới cô cả.” Hy Nguyệt khịt mũi bật cười, bước nhanh hơn về phía trước.

Đỗ Hân Nhiên khẽ hừ một tiếng, sao có thể không liên quan được chứ, nếu như là ý sau thì cơ hội của cô ta lớn hơn rồi.

Bình Luận (0)
Comment