Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1595

Chương 1595

Mấy lời khuyên nhủ của cô ta, nhìn thì có vẻ như lo lắng thay Lục Sênh Hạ nhưng thực chất đều chỉ vì bản thân cô ta.

Dù cho Lục Sênh Hạ chẳng thể báo đáp ơn sinh thành của cô ta, làm việc cho cô ta, giúp con trai một tay thì cũng tuyệt đối không thể trở thành hòn đá ngáng chân được.

Lục Vinh Hàn im lặng, cẩn thận ngẫm nghĩ, những trăn trở của cô ta cũng không phải không có lý.

Vậy nhưng bà cụ Đỗ đã có lòng đi một chuyến từ thành phố Tinh Không xa xôi đến đây, muốn cự tuyệt cũng chẳng phải việc dễ làm.

Ông ấy dắt Tư Mã Ngọc Như đi thẳng vào vườn hoa.

Hy Nguyệt nhìn bộ mặt u ám của Tư Mã Ngọc Như cũng đoán được chắc chắn cô ta đã diễn không ít trò trước mặt Lục Vinh Hàn.

Cô rút điện thoại di động ra, soạn một tin nhắn gửi cho Lục Sênh Hạ.

“Chắc bố với mẹ nhỏ định đến ngăn cản đính hôn đấy, em phải chuẩn bị tâm lí cho tốt. Mẹ nhỏ chắc chắn không đồng ý gả em cho Chấn Diệp đâu còn bố chắc cũng bị bà ấy thuyết phục rồi.”

Mắt Lục Sênh Hạ đỏ ửng, cô bé hiểu rất rõ suy nghĩ của mẹ mình, bà ấy vẫn luôn muốn lôi kéo cô bé đối nghịch với anh trai, giúp Tư Mã Ngọc Thanh tranh giành. Làm sao bà ấy có thể cho phép cô bé kết hôn với người thân của chị dâu được?

Bà ấy đã ích kỉ đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng của cô bé mất rồi, vì con trai yêu quý của mình, vì tranh giành gia tài mà bà ấy chẳng buồn bận tâm đến hạnh phúc của con gái mình nữa.

“Em sẽ không để bà ấy được như ý đâu.”

Lục Vinh Hàn rót trà cho bà cụ Đỗ: “Không ngờ bà lại đích thân đến tận Long Minh thế này.”

Bà cụ Đỗ cười đáp: “Tôi ấy à, hết lo con trai lại lo cháu trai, gia đình của chúng ta đâu có giống mọi người, chuyện hôn nhân của con gái không thể qua loa được.”

Lục Vinh Hàn mở miệng nói: “Nỗi khổ tâm của bà, tôi hiểu, nhưng Sênh Hạ hẵng còn nhỏ, giờ đã bàn đến chuyện cưới xin thì cũng hơi sớm quá, vẫn nên đợi con bé lớn thêm chút nữa thì sẽ tốt hơn.”

Câu nói vô cùng nhẹ nhàng song lại thể hiện rõ ý của người nói, một người thông minh như bà cụ Đỗ sao có thể không nghe ra. Bà vốn còn đang định lên tiếng thì Lục Sênh Hạ đã tranh nói trước: “Anh cả với chị dâu từ nhỏ đã định hôn ước, giờ con đã mười ba tuổi rồi, đâu cần đợi lớn hơn chứ?”

Tư Mã Ngọc Như trợn mắt nhìn cô bé: “Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng xen vào, bố con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Con cứ ngây ngây ngô ngô như thế, có khi bị người ta đem bán còn giúp người ta đếm tiền đấy.”

Câu nói tiếp sau rõ ràng là nhắm vào Hy Nguyệt.

Làm sao Hy Nguyệt lại có thể không nghe hiểu chứ, cô thầm cười lạnh, bàn về tính kế thì cái nhà này cô ta nhận thứ hai, làm gì có ai dám tranh hạng nhất.

Lục Sênh Hạ cũng cho là thế, cô bé giận dữ trừng mắt với Tư Mã Ngọc Như: “Trong nhà này ngoại trừ mẹ ra làm gì có ai tính toán với con chứ. Mặc dù mẹ là mẹ ruột nhưng đến cả dì ghẻ cũng chẳng bằng nữa.”

Nói xong cô bé lại nhìn sang bà cụ Đỗ: “Bà nội, bà có chỗ không biết rồi, mẹ cháu trọng nam khinh nữ. Bởi vì cháu là con gái, không thể giúp mẹ tranh đoạt tài sản được nên mẹ rất không thích cháu. Cháu đã nhận mẹ cả làm mẹ nuôi rồi, cháu là con gái của mẹ cả.”

Câu nói này tựa như một cái tát vô hình giáng thẳng xuống mặt Tư Mã Ngọc Như, khiến cô ta cảm thấy đau rát.

Bình Luận (0)
Comment