Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1603

Chương 1603

“Thật ra chuyện hổ phách là em tự biên ra đó, tôi chỉ muốn xem thử anh rốt cuộc có phải là Tần Nhân Thiên hay không.”

Tần Như Thông run rẩy cả người, trợn to mắt nhìn cậu ta: “Hoa Phi, em có ý gì?”

“Dù tướng mạo của anh và Tần Nhân Thiên giống nhau như đúc, nhưng tính cách lại trái ngược, sở thích cũng không giống nhau, chỉ cần cẩn thận quan sát một chút là có thể phát hiện điểm khác biệt.” Hoa Phi nghiêm túc nói.

“Phi…” Tần Như Thông tựa như muốn giải thích, nhưng vừa mở miệng thì lại không biết nói tiếp thế nào.

Hoa Phi tiện tay ngắt một cái lá, xoay xoay trong tay: “Có phải anh định nói, anh còn có một nhân cách khác, một là Tần Nhân Thiên một là Tần Như Thông? Chị em cũng có kể qua, còn bảo em giả bộ không biết gì để tránh bị chị Dĩ Nhiên phát hiện.”

Cậu ta vừa nói vừa lắc đầu cười một tiếng: “Chỉ có những người có tần số không giống người thường như chị ấy mới ngu ngốc mà tin câu chuyện hoang đường này.”

Tần Như Thông không tỏ thái độ gì, vẫn duy trì vẻ bình tĩnh: “Hoa Phi, bọn anh đúng là cùng một người, cậu không cần quá nhạy cảm như vậy.”

Hoa Phi giơ chiếc lá trong tay lên: “Trên thế giới không có hai chiếc lá giống nhau hoàn toàn, cũng không có hai người giống nhau y hệt. Lần trước chị uống say ói vào người anh, lúc anh thay quần áo em có nhìn thấy một cái bớt trái tim trên lưng anh. Lúc du lịch trên đảo mấy ngày trước em cũng có nhìn qua lưng Tần Nhân Thiên, trên lưng anh ta chỉ có vết sẹo chứ không có vết bớt nào cả.”

Cả người Tần Như Thông chợt co rút, anh ta dường như đã quên mất điểm này.

“Đó… Đó chỉ là một hình xăm, không phải vết bớt, là Dĩ Nhiên dán cho anh nên tắm xong sẽ mất đi.”

Vẻ mặt Hoa Phi chợt mất khống chế, nắm chặt vai anh ta: “Anh không cần lừa em nữa, anh là anh Thời Thạch phải không? Anh không chết, anh vẫn còn sống!”

Thân thể Tần Như Thông tựa như bị sét đánh trúng mà run rẩy không ngừng, đẩy tay của cậu ra, anh ta chợt xoay người lùi dần vào một bóng râm nơi mặt trời không chiếu rọi tới.

“Hoa Phi, em đang nói bậy gì vậy? Thời Thạch đã chết rồi.”

“Anh ấy rơi xuống nước, cảnh sát mãi vẫn không tìm thấy thi thể, chỉ cần không có thi thế thì vẫn có khả năng còn sống. Trên lưng anh có vết bớt y hệt của anh ấy, trên thế giới này không có hai người có hình dáng, tính cách mà còn có cả vết bớt giống nhau.” Hoa Phi dường như dùng toàn lực mà nhả ra từng chữ.

Tần Như Thông trầm mặc. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Một trận gió lớn quét qua khiến nhánh cây rung động kịch liệt, lá khô không ngừng rơi xuống vai anh ta, tạo nên một cảm giác chán chường không ngừng bao vây lấy anh.

Một lúc sau, chút bi thương mới dần dần hiện rõ trên mặt anh ta: “Thời Thạch còn sống hay không cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”

“Có chứ, nếu chị biết anh còn sống nhất định sẽ rất vui, rất hạnh phúc.”

Tần Như Thông dựa vào thân cây, từ từ ngồi xổm xuống, rồi ngồi sụp trên thảm cỏ hai tay ôm lấy đầu: “ Vui vẻ chỉ là nhất thời mà thôi, rất nhanh cô ấy cũng sẽ vì Lục Lãnh Phong mà quên mất anh thôi. Chỉ khi Thời Thạch chết đi thì mới có thể mãi mãi ở trong lòng cô ấy, không ai có thể thay thế được.”

Hoa Phi dùng sức lắc đầu: “Không phải vậy, chị ấy vì cứu em mới gả vào nhà họ Lục, nếu không chị ấy sẽ ở vậy cả đời vì anh. Dù chị với anh rể bây giờ cũng không tệ lắm nhưng em biết từ đầu đến cuối người mà chị ấy thích nhất chính là anh, anh rể không thay thế được anh.”

Vẻ ảm đạm trong mắt Tần Như Thông chợt tan đi, lời này chính là sự an ủi rất lớn với anh ta, thế nhưng đến cuối cùng bọn họ cũng không thể trở lại như trước.

Bình Luận (0)
Comment